Buổi sáng cùng ngày, Hạc Tư Đằng vừa đáp máy bay đã vội vàng chạy thẳng đến nhà cha mẹ La đón La Ngữ Tịch. Nhưng khi đến nơi, cửa cổng lại bị khóa từ bên ngoài, anh bất an gọi điện cho cô, kết quả chỉ nhận về thông báo thuê bao.
Hai bàn tay Hạc Tư Đằng bất giác co chặt, những linh cảm xấu không ngừng xâm chiếm ý nghĩ.
Cùng lúc, một vài người phụ nữ đi chợ về, ngang qua thấy Hạc Tư Đằng đứng bần thần trước cổng nhà cha mẹ La liền tiến đến gần dò hỏi: “Cậu là chồng Ngữ Tịch đúng không?”
Hạc Tư Đằng lập tức bừng tỉnh, vội vàng xoay người qua đối diện, gật đầu mạnh xác nhận: “Dạ phải.”
“Cả nhà vợ cậu chuyển đi từ hôm qua rồi, cậu không biết sao?”
“Dạ?” Hạc Tư Đằng vô thức thốt lên, từ biểu cảm đến trái tim nơi ngực trái dao động dữ dội.
Trên đường trở về chung cư, một nửa linh hồn của Hạc Tư Đằng tựa như đã tách khỏi thân thể chạy đi khắp nơi tìm kiếm La Ngữ Tịch. Không phải anh chưa từng lường trước ngày này, chỉ là anh không ngờ cô lại chọn rời bỏ anh khi mối quan hệ của cả hai vẫn đang tốt đẹp.
Tối hôm qua, La Ngữ Tịch còn nói nhớ cơm anh nấu, nhưng anh còn chưa về thì cô đã biến mất.
Hạc Tư Đằng quay lại căn hộ chung cư của cả hai, điều đầu tiên bước vào nhà là nhìn quanh một lượt, sau đó đi thẳng vào phòng ngủ của La Ngữ Tịch.
Ngay khi vừa ở cửa, va thẳng vào tầm mắt Hạc Tư Đằng là tờ giấy trắng đặt ở cuối giường, trên tấm nệm màu nâu đối lập.
Hạc Tư Đằng lê bước chân nặng nề về phía gần giường, từng ngón tay cứng nhắc cầm lấy tờ giấy lên xem.
Quả nhiên, nằm trong dự đoán của Hạc Tư Đằng, chỉ là tờ giấy trong tay ngày trước anh nôn nao hấp tấp muốn có, nhưng giờ đây lại chán ghét vô cùng.
Nhìn chữ ký gọn gàng của La Ngữ Tịch bên dưới, tờ giấy trong tay Hạc Tư Đằng dần co lại nhăn nhúm vì cái siết chặt.
Ánh mắt mơ hồ của Hạc Tư Đằng hạ xuống giường, cầm lấy tờ giấy còn lại lên xem, cảm xúc dâng trào trong anh phút chốc hoá thành chết lặng.
Hạc Tư Đằng biết La Ngữ Tịch vì tiền mới lấy anh, nhưng anh tin sau đó tình cảm cô dành cho anh là thật. Đến cuối cùng, trả lời cho câu hỏi vì sao cô lại chọn rời bỏ anh, tất cả cũng vì bản thỏa thuận có giới hạn với ông Hạc.
Nhưng Hạc Tư Đằng thà tin rằng La Ngữ Tịch vì bản thỏa thuận này, vì sự bức ép của ông Hạc mới phải từ bỏ, anh tuyệt đối không tin cô chưa từng thích anh.
Bao nhiêu ý nghĩ tốt xấu chồng chéo vào nhau, Hạc Tư Đằng vẫn khẳng định La Ngữ Tịch chắc chắn muốn ở bên cạnh, cô chắc chắn có tình cảm với anh.
Tờ giấy trong tay Hạc Tư Đằng hạ xuống, lần nữa rơi vào tầm mắt anh là những tấm thẻ ưu tiên. Con ngươi anh ngưng động, mi mắt cũng ngưng chớp, trái tim trong lồng ngực tựa như muốn ngưng đập, nỗi sợ hãi thoáng chốc bao phủ lấy Hạc Tư Đằng.
Thân thể anh không còn sức lực trụ vững, những ngón tay miễn cưỡng duỗi ra cầm lấy. Năm tấm thẻ của La Ngữ Tịch đều để lại, bên trên mỗi thẻ là những dòng chữ viết tay mềm mại.
Tấm thứ nhất: Hãy có hiếu với cha mẹ.
Tấm thứ hai: Hãy yêu quý chính bản thân.
Tấm thứ ba: Hãy từ bỏ và quên đi cuộc hôn nhân này.
Tấm thứ tư: Hãy mở lòng và trân trọng người con gái tiếp theo xuất hiện.
Tấm thứ năm: Hãy luôn vui vẻ và hạnh phúc mãi về sau, dù không thể cùng nhau đi đến cuối cuộc đời, em cũng rất tự hào vì lấy được anh làm chồng.
Mi mắt Hạc Tư Đằng vừa chớp nhẹ, giọt nước trong mắt trái lặng lẽ chảy dài, hai bên khóe môi hơi cong lên, không rõ vui buồn hay tức giận.
Ở bên nhà ông bà Hạc, sau khi nghe câu nói của chồng, bà Hạc vẫn đứng thất thần tại chỗ. Cùng lúc, vừa nghe người giúp việc báo Hạc Tư Đằng đến, bà theo quán tính vội vờ như bình tĩnh trở lại, cất bước về phía cửa chính.
Vừa thấy Hạc Tư Đằng, bà Hạc chỉ mới hé môi chưa kịp hỏi thì anh đã nhanh hơn giành lời trước: “Con tìm cha.”
Hạc Tư Đằng sải bước lớn lướt ngang qua bà Hạc, ngay cả lúc thấy bà cũng không dừng lại.
Thấy thái độ lạnh lùng của con trai, linh tính mách bảo cho bà Hạc biết Hạc Tư Đằng trở nên như thế kia là do liên quan đến chuyện La Ngữ Tịch. Bà lo lắng đến mức thở không nổi, vội bám theo sau.
Lên lầu, Hạc Tư Đằng đi thẳng đến thư phòng của ông Hạc, gõ cửa cho có lệ sau đó trực tiếp đẩy cửa bước vào. Đi đến trước bàn đứng đối diện, anh đứng thẳng người nghiêm chỉnh, cất tiếng nói: “Cha, con công tác về rồi.”
Ông Hạc rời mắt khỏi màn hình máy tính lướt mắt qua Hạc Tư Đằng, hờ hững “Ừ” một tiếng.
Cứ như thế không gian chìm vào yên tĩnh, ông Hạc không nói thêm câu nào.
Từ khi bước vào trong phòng, Hạc Tư Đằng vẫn nhìn ông Hạc chằm chằm, giữa cả hai im lặng không quá ba giây anh đã thiếu kiên nhẫn tiếp lời: “Con làm theo mọi yêu cầu của cha rồi, cha trả Ngữ Tịch cho con được rồi chứ?”
Đến lúc này ông Hạc mới thật sự nhìn thẳng vào Hạc Tư Đằng, ông không nóng không lạnh hỏi ngược lại: “Kết quả của ngày hôm nay, chẳng phải luôn là điều anh muốn sao?”
“Phải, nhưng là ngày đó cha ép con cưới Ngữ Tịch. Còn bây giờ, con yêu cô ấy là tự nguyện.”
Dù thấy được sự kiên định và nghiêm túc của Hạc Tư Đằng, ông Hạc chẳng chút mềm lòng, ngược lại cực kỳ cứng rắn đánh thẳng vào điểm yếu trong lòng anh.
“Anh nói anh yêu Ngữ Tịch, vậy mà ba tháng qua không phải thời gian ngắn, anh vẫn không thể cho con bé sự tin tưởng và an toàn, khiến nó thà từ bỏ cuộc hôn nhân này hơn là ở bên cạnh anh. Anh nói xem, là người cha như tôi quá đáng, hay do người làm chồng như anh vô dụng?”