Cũng không biết suy nghĩ gì Hi Hoa lại đứng dậy lục lọi ở dưới gối mình một chiếc hộp rồi lấy ra một thứ đưa cho Nguyệt Liên, hắn ngạc nhiên nhận lấy ngửi, bất giác nở nụ cười: "Thơm thật, giống mùi hương của ngươi, bảo bối ta yêu ngươi nhất!"
Hi Hoa liếc hắn một cái rồi cũng không nói gì, Phượng Minh từng bảo y phải để ý hắn, y bây giờ mới cảm nhận thấy hắn càng ngày lại giống y lúc đó, rất vui vẻ khi được nhận quà từ tay người mình thích. Nghĩ lại tự dưng thấy Nguyệt Liên hắn thật tốt, một chút ác cảm bỗng dưng không còn nữa. Nguyệt Liên lay tay áo Hi Hoa rồi nói: "A, còn chuyện Điểu tộc ngươi tính làm sao?"
Hi Hoa lắc đầu thở dài nói: "Chuyện này Kính Văn từng nói với ta chúng đã bưng bít rất gọn gàng, có điều y nghĩ Thiên Đế cũng đã biết, chỉ là chưa động thủ để xem chúng làm gì tiếp theo. Nhưng ta cũng chưa biết thế nào, ta cần thời gian điều tra xem kẻ đứng sau phá hoại Hoa giới là ai."
Nguyệt Liên gật đầu nhưng cũng lắc đầu: "Tuy ý không tồi nhưng cách làm khó có hiệu quả, trừ phi dùng thâm mưu thôi. Muốn bắt cọp thì phải vào hang cọp, chưa kể cũng không phải mình Hoa giới ngươi chịu ảnh hưởng. Chúng bây giờ án binh bất động, mình cũng không dám bất dây động rừng."
Hi Hoa khoanh tay ở bàn nói: "Vậy ngươi nói xem chúng ta nên làm gì! Dù gì ngươi cũng có một vạn năm nắm bắt quan sát hiểu biết hơn ta, ta cần được biết nhiều hơn."
Nguyệt Liên nói: "Ta đương nhiên sẽ nói cho ngươi, có điều để kể hết những biến động của một vạn năm qua thì rất khó. Chi bằng ta với ngươi tìm lí do để hợp tác, đụng chuyện nào ta sẽ kể lại cho ngươi!"
Nhìn Nguyệt Liên xoa cằm suy nghĩ rồi chợt nở nụ cười, Hi Hoa ớn lạnh mà hằn giọng: "Ngươi nên suy nghĩ chín chắn, ta bây giờ có thể đập chết ngươi bất cứ lúc nào!"
"Ta cũng chưa nói gì mà.. Nhưng nghe ngươi nói vậy ta thập phần chỉ nghĩ đến một lí do duy nhất". Nguyệt Liên nhún vai bất lực.
Suy nghĩ một lúc Hi Hoa chống tay lên má đoán: "Bắt ta làm sư đệ của ngươi?"
Nguyệt Liên lắc lắc ngón tay trỏ rồi nói: "Là bằng hữu.. Ngày mai ngươi về Hoa giới ta sẽ đưa đoàn rồng đến phun nước coi như thành ý chào đón, vừa hay thanh tẩy Hoa giới, đến lúc đó tay bắt mặt mừng kết tình hữu nghị, sau này thân thiết cũng không quá khó nha."
Nghe hắn nói làm Hi Hoa bất ngờ, hắn làm vậy là không muốn để ai biết ngươi bao che cho y hai tháng qua, vậy thì thiệt cho hắn. Hi Hoa dừng nói nhìn chiếc cằm nhỏ của mình bị Nguyệt Liên cầm lấy, hắn mỉm cười nói: "Chỉ cần ngươi không quên là được, còn việc ai biết hay không thì không quan trọng. Về việc này ta đương nhiên cũng không muốn mình bị thiệt, sau này mong ngươi chiếu cố."
Hi Hoa khoanh tay nhìn hắn: "Ta biết rồi.. Nhưng ngươi cũng đừng quá đáng, việc nào ra việc đó."
"Tuân mệnh". Nguyệt Liên bỏ tay ra trở về chỗ ngồi, khóe miệng không cưỡng nỗi mà cong lên. Hi Hoa bên này không hiểu vì sao thấy đôi má mình có chút nóng, cũng không hiểu vì sao lại không thể chống cự hành động thân mật của hắn nữa.
Được một lúc Hi Hoa lên tiếng: "Ngươi không về sao? Đến giờ nghỉ ngơi rồi."
Nguyệt Liên ưỡn ẹo đứng dậy vươn vai, đôi chân thoắt đã đá hết hai chiếc giày ra rồi tự ý leo lên giường ngọc ngủ.
Hi Hoa: "..."
"Bảo bối, đi ngủ thôi, tới đây xem vết thương cho ta đi, ta đau gần chết."
Nghe hắn nhõng nhẽo làm Hi Hoa muốn lập tức sai người vào đưa hắn đi nhưng y cũng ngẫm nghĩ lại vừa hay có thời gian xem xét vết thương cho hắn nên đã cầm hộp thuốc bước đến nói:
"Vậy thì cởi áo ra để ta xem."
Nguyệt Liên cười hì nói: "Vì sao bảo bối không đến cởi cho bổn vương?"
Hi Hoa đặt hộp thuốc một cái rầm xuống bàn, cười tươi nói: "Muốn tự nguyện hay dùng bạo lực?"
Nguyệt Liên ngồi phắt dậy luống cuống cởi y lĩnh rồi nằm sấp lại ngoan ngoãn. Hi Hoa hừ một tiếng nhây gì nhây bà cố, y cầm hộp thuốc đến bắt đầu công việc. Vừa xoa thuốc vừa châm kim, Hi Hoa cảm nhận Nguyệt Liên đôi lúc run lên, bàn tay nắm thảm giường nổi đầy gân xanh, nhìn vô cùng thống khổ, hắn.. đau lắm sao?
Lực tay Hi Hoa nhẹ nhàng hơn, rút từng kim châm ra rồi nói: "Đừng gắng gượng, ta biết phương pháp rút oán khí ra như rút từng giọt máu, ngươi đừng cố kiềm nén. Chịu đau vài lần sẽ ổn thôi.."
Nguyệt Liên cười khó khăn: "Bảo bối, ta không phải là đứa trẻ, đao thương còn không sợ huống chi những thứ này."
Bàn tay trên không trung dừng lại, Hi Hoa ngạc nhiên hỏi: "Vậy rốt cuộc ngươi gắng gượng vì cái gì?"
"Là ngươi.."
Hi Hoa ngẩn người, lại hỏi: "Ta làm gì ngươi?"
Nguyệt Liên dấu mặt trong gối, không ai nhận ra mặt hắn đỏ lên, chỉ nghe giọng hắn líu díu: "Không có. Là do ta, ngươi tiếp tục đi."
Hi Hoa lắc đầu ngao ngán rồi tiếp tục rút châm, từng mũi châm đen nghịt mang theo sát khí dần thưa trên lưng của hắn. Bỗng dưng Hi Hoa suy nghĩ đến một điều rồi hỏi: "Vết thương ở ngực.. Đó là nơi mọc vảy ngược của ngươi?"
Nguyệt Liên im lặng một chút rồi cười nói: "Làm gì có haha.."
Hi Hoa thở dài rút cây châm cuối cùng, thoa lên vết thương một lượng thuốc mát khiến Nguyệt Liên co rúm lại. Xong xuôi, Hi Hoa bó gối ngồi trên giường nhìn Nguyệt Liên mang áo, Nguyệt Liên cười nói: "Ngươi sao vậy, nhìn thân thể ta làm gì! Đẹp lắm sao?"
Hi Hoa đã quá quen với cái tính chọc ghẹo của Nguyệt Liên rồi nên không để ý nữa, y hỏi: "Vật liệu quý giá đem cả Hoa giới ra đổi cũng không có được là chiếc vảy ngược đó sao?"
Nguyệt Liên dừng cười, chậm rãi kéo áo che vết thương không nói. Trầm lặng một chút, Hi Hoa lại cất giọng: "Tróc vảy ngược, đau lắm đúng không?"
Nguyệt Liên bất động nãy giờ cũng ngã người nằm xuống, ánh mắt nhìn trên trần nhà, trả lời: "Nói không đau thì thật giả tạo. Ngươi cũng không cần biết cảm giác ấy thế nào, nếu biết rồi thì hãy giữ gìn nó thật tốt, coi như là món quà tặng cho ngươi, chúc mừng ngươi cải tử hoàn sinh."
Hi Hoa ngại ngùng quay ra hướng khác nói nhỏ: "Ngông cuồng, không sợ chết."
Hắn khẽ cười lại bất giác hỏi: "Hi Hoa.. Ngươi, còn yêu Tịch Nhan không?"
Hi Hoa ngẩng mặt nhìn hắn, hắn đưa tay nắm lấy cổ chân của Hi Hoa làm Hi Hoa giật mình lại nghe hắn chậm rãi nói: "Nếu hết yêu hắn rồi, thì yêu ta được không? Đừng tự vùi mình vào cô đơn lạnh lẽo, chôn vùi một hạnh phúc đáng ra mình nên có. Người như ngươi đáng được hạnh phúc. Hi Hoa, ngươi tin ta không, tin ta sẽ là người bảo vệ ngươi đến cuối đời.."
Nhìn ánh mắt tha thiết ôn nhu của Nguyệt Liên làm Hi Hoa bỗng dưng bị bối rối, không nghĩ càng chú ý đến hắn Hi Hoa lại không làm chủ được cảm xúc. Khẽ gỡ tay Nguyệt Liên ra rồi nằm xuống cạnh hắn, Hi Hoa trả lời: "Không tin, những lời nói ấy ta vẫn tự nói được."
Nguyệt Liên bật cười nói: "Tốt lắm, xem ra biết suy nghĩ kĩ càng cho bản thân rồi đó."
Hi Hoa tỏ vẻ mặt đương nhiên, Nguyệt Liên xoay nghiêng người nhìn y, cả căn phòng chỉ còn ánh sáng yếu nhàn nhạt, Nguyệt Liên nói khẽ: "Nhưng ta tin ta sẽ làm cho ngươi hạnh phúc. Bảo bối ngủ ngon, sau này ngươi lại vất vả rồi."
Hi Hoa để yên cho Nguyệt Liên đắp chăn cho mình, toan nói lại thấy hắn xoay người đưa lưng về phía mình nên y cũng đành yên lặng. Thật lâu sau Hi Hoa vẫn không ngủ được, chỉ nằm im trưng trưng nhìn trần điện. Hi Hoa không biết Nguyệt Liên hắn ngủ chưa bởi hơi thở của hắn sao thập phần nặng nề. Hi Hoa nhướng người dậy, nhẹ nhàng bước đến đổ ít tinh hoa vào huân hương, tẩm điện thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ.
Y trở về giường ngồi nhìn Nguyệt Liên ngủ, đôi mày hắn nhíu chặt, hình như đang chịu cơn đau vô hình nào đó, y vội đặt tay lên lưng hắn truyền linh lực, mong sao sẽ xoa dịu nỗi đau cho hắn. Được một lúc khuôn mặt hắn mới giãn ra, hơi thở nhẹ và đều hơn hẳn, y mới vội thở phào nhẹ nhõm. Trong lúc này Hi Hoa mới từ từ để ý được từng góc nét trên mặt Nguyệt Liên, hắn hình như xanh xao và gầy hơn hẳn, chút máu trên môi chỉ làm hồng chứ không hề làm tươi tắn đôi môi ấy, Hi Hoa thở dài kéo chăn đắp cho hắn rồi mới nhẹ nhàng nằm xuống, nhìn trên tay cầm ngọc bội làm từ vảy người sáng huyền diệu mà tâm trạng càng rối bời.
Sáng hôm sau Hi Hoa theo cỗ xe trở về Hoa giới, Nguyệt Liên đã rời đi từ lúc nào không biết nhưng khi y đến Hoa giới, đoàn rồng đã lượn quanh trên bầu trời Hoa giới. Chúng dân Hoa giới tụ tập tung bông gửi lời chúc và vui mừng khi Hi Hoa xuất hiện. Hoa Đế đã tổ chức một buổi tế đàn, Hi Hoa mang phục trang tôn kính, theo đoàn tế bước lên Tượng Mẫu Đơn thực hiên nghi thức. Hoa nở rực rỡ, từng đàn hồ điệp, chim chóc bay về hòa vui cùng chúng tiên hoa giới, ánh sắc cầu vòng hiện ra đầu rực rỡ tươi đẹp. Tượng Mẫu Đơn phát sáng, bỗng dưng từ từ hiện lên một đài hoa Mẫu Đơn ánh vàng tạo nên 1 cơn mưa hoa trải dài khắp nơi.
Bái lễ xong Hi Hoa bắt tay vào công việc, từng trận pháp dần dần nứt ra rồi đổ vỡ, sát khí bay lên bị ánh hào quang tượng Mẫu Đơn làm tan thành tro khói. Linh lực trên tay tan ra, ai ai cũng cảm nhận được tiên khí bao quanh mình. Điều ấy có nghĩa mọi người sẽ thoải mái tung cánh dù thời tiết có thay đổi, đặc biệt là sẽ có lớp bảo vệ trước những hắc khí xuất hiện. Chúng tiên hò reo cảm tạ rồi hòa vào buổi tiệc múa cùng bách hoa. Hi Hoa mỉm cười trở về thượng tọa ngồi, Dương Tử rót cho y chén trà hoa rồi nói:
"Chuyện bên Long giới đệ đã giúp điện hạ thỏa thuận, từ này Hoa giới và Long giới bắt tay hữu nghị, điện hạ cũng không cần lo nữa."
Khóe môi của Hi Hoa chợt cong lên, trong ánh nước như thể hiện diện Nguyệt Liên đang vỗ ngữ tự hào đã hoàn thành sớm nhiệm vụ và mong chờ được y khen, đúng là tên ngốc.
Nguyệt Liên vui vẻ nhìn công văn hợp tác mà không tự chủ bật cười. Lại nghe Mộ Linh hỏi nhỏ: "Quân thượng, sau lần này không biết thần có còn gặp lại Hoa thần không nhỉ?"
Nguyệt Liên ngừng cười, ngạc nhiên hỏi: "Là ý gì?"
Mộ Linh cười nói: "Ngài không tính chuyện dài lâu, lôi kéo người ấy trở về Long giới chơi vài hôm sao?"
Nguyệt Liên đặt công văn xuống thở dài: "Y trở về thì phải úp mặt vào công việc, ta đương nhiên cũng không thể làm phiền y.". Nhưng ta sẽ nghĩ cách kéo y lại.
Vô Ảnh chợt nói: "Cứ như vậy thì không phải cách, nhưng chung quy cũng không phải chuyện quan trọng. Bây giờ còn chuyện quan trọng hơn!"
"Chuyện gì?". Mộ Linh và Nguyệt Liên thắc mắc đồng thanh hỏi. Vô Ảnh lạnh nhạt nói: "Phía Điểu tộc có biến động, ngày hôm qua Nhị hoàng tử Ôn Ngọc có đến. Quân thượng, người chắc là vị này không gây khó dễ cho chúng ta chứ?"
Mộ Linh như chợt nhớ ra liền nói: "Quân thượng, ngài đừng quên ngài từng nói dối với hắn về vụ thành thân, chưa kể hắn có khi biết người ngài nói đến là Hoa thần, e là sau này Hoa thần cần nên để ý."
Nguyệt Liên nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo hừ một tiếng, tên đó cơ bản không làm gì được bảo bối của hắn. Vô Ảnh lãnh đạm sửa soạn lại cái mặt nạ, vô thức nói: "Thực ra ta còn có chuyện quan trọng hơn, e là chủ thượng rất muốn nghe."
Nguyệt Liên nhăn mặt hướng Vô Ảnh trách: "Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu chuyện thì nói tuột ra luôn đi."
Vô Ảnh ho nhẹ rồi nói: "Nghe nói, vị đại hoàng tử Ôn Diện ở Điểu tộc có thập phần hảo cảm với Hoa thần từ rất lâu, hình như hắn tự tay tặng cho Hoa thần món đồ quý giá ở Điểu tộc mà ai cũng khao khát có được. Còn có bồi chuyện với Hoa thần rất lâu.."
Một tiếng sét nổ ầm bên tai, Nguyệt Liên đứng phắt dậy cười nói: "Cái gì? Hoa chưa nở mà ong bướm đã bu đầy rồi sao?". Không khí trở nên lạnh dần, Nguyệt Liên mất hút sau câu nói đó. Mộ Linh nghiêng đầu hỏi: "Vô Ảnh, huynh vì sao dạo này chuyên điều tra những vụ tình cảm của Đôi lứa không vậy."
Vô Ảnh tặc lưỡi: "Còn không phải vì Quân thượng bắt ta sao? Ngồi nghe chúng kể lể khóc than thật đau đầu."
Mộ Linh cười khúc khích: "Xem ra chủ thượng nhà ta là hũ dấm chua ủ lâu, bây giờ chuẩn bị bay mùi rồi"
Tối hôm ấy, sau khi tiễn Ôn Diện trở về, Hi Hoa lại ngâm mình trong dục trì rải đầy hoa. Dương Tử ngồi bên thành hỏi: "Vị Ôn Diện này so với những kẻ khác tâm tình có vẻ ổn định hiểu chuyện hơn nhiều, Điện hạ, ngài thấy thế nào?"
Hi Hoa thở dài nói: "Ta không biết nữa, hắn đã từng bày tỏ với ta chuyện tình cảm. Ta vẫn chưa xác định hắn là người như thế nào?"
Dương Tử như nhớ ra liền nói: "Có khi chỉ ở trước mặt người mới như vậy, dã tâm đằng sau thì khó nhận rõ, nhưng mà điện hạ. Đệ thấy rất khâm phục người nha, bởi vậy mới nói điện hạ nhà mình là mỹ nhân tuyệt hảo, già trẻ lớn bé, nam nữ ai cũng thích. Đệ quên chưa nói ở thư phòng của điện hạ có rất nhiều tranh được khắp nơi gửi đến, toàn là những tiên nữ tương tư ngài đó, sau này 3000 hậu cung.."
Hi Hoa không nói, tự dưng trong đầu xuất hiện hình ảnh Nguyệt Liên, y lắc đầu, gò má có chút đỏ mà hỏi: "Dương Tử, ta hỏi đệ.. Dạo gần đây ta phát hiện, đôi khi ta rất ngẩn ngơ nhàm chán như thấy thiếu cái gì đó, đụng chuyện hay lời nói nào đó liền nghĩ đến một người, cảm xúc cũng không ổn định.."
Hi Hoa chợt im lặng nhìn từng cánh hoa trôi trên nước. Dương Tử nghiêng đầu nói:
"Điện hạ đã từng hỏi qua đệ, thích một người là như thế nào, có phải là rất vui khi gặp người đó, tự dưng thấy họ rất tốt. Đệ nghĩ đó chưa hẳn là yêu. Điện hạ có phải từng nói, Tịch Nhan hắn là một người tốt, là một người đáng tin cậy, người rất thích hắn nhưng chung quy cái gọi là yêu ấy chỉ có điện hạ xem trọng."
Hi Hoa thở dài nói: "Ta cũng không phải nói về hắn!"
Dương Tử như hiểu ra mới ngạc nhiên hỏi lại: "Vậy ra cái cảm giác trống vắng, buồn vu vơ và nhớ linh tinh của điện hạ là dành cho Đế Long Nguyệt Liên sao?"
Hi Hoa vội giật mình đưa tay bịt miệng Dương Tử, không hiểu sao tim bị lệch đi rất nhiều nhịp:
"Đệ.. đệ.. nói cái gì vậy? Ta đâu có nói là, là.."
Dương Tử cười híp mắt, gỡ tay Hi Hoa xuống: "Điện hạ, người thật dễ động lòng. Nhưng đệ thấy so với tên Tịch Nhan kia thì Đế Long tốt hơn nhiều, có lẽ trong hai tháng ở Long giới người đã quen với sự săn sóc tận tình của Đế Long nên tạo ra đó là thói quen. Còn việc người đụng độ điều gì đều nhớ đến Đế Long thì có nghĩa Đế Long đã chiếm một phần lớn trong tâm trí của điện hạ. Đệ nghe Phượng Minh Tinh Quân nói với Hoa Đế là Đế Long có cảm tình với điện hạ từ lâu, xem ra ngài ấy đúng là một kẻ si tình."
Hi Hoa chìm nữa mặt xuống dưới nước rồi lại ngoi lên nói: "Hình như ai cũng nói hắn rất tốt"
Dương Tử gật đầu tán thành: "Đệ chưa thấy ai tận tâm như Đế Long. Để đệ kể cho điện hạ nghe một bí mật, cái lần người hiến tế nguyên thần cho Đồng Lô Hồng Liên, chính Đế Long đã bất chấp vượt sát khí dùng chân thân bảo hộ tiên thể cho người, sau đó không hiểu vì sao hắn lại xin phép Hoa Đế giữ gìn tiên thể của người, cùng Hoa Đế che dấu tiên thể vốn không mất đi của điện hạ trong một vạn năm qua. Đệ cũng từng thắc mắc không lẽ tiên thể của điện hạ bị hút luôn vào Đồng Lô Hồng Liên nhưng vài hôm trước trong lúc buồn rầu, Hoa Đế đã kể cho đệ nghe, đệ cũng chưa kịp hỏi làm cách nào mà hắn giữ được tiên thể của điện hạ lâu như vậy mà không bị thối rữa. Còn có những chuyện sau này Đế Long giúp Hoa giới rất nhiều trong khi Tịch Nhan hắn đã biến đâu mất dạng. Có chuyện này lại đáng nhớ, trong lần sinh nhật tiếp theo sau lần ra đi của điện hạ, đệ vô tình bắt gặp Đế Long ngồi uống rượu bên phần mộ giả Hoa Đế xây cho người. Đệ phát hoảng khi nhìn thấy ngài ấy khóc, vừa khóc vừa uống rượu, trên tay ôm đóa Mạn Đà La Hoa hằng năm ngài ấy đem đến trồng trước phần mộ.."
Hi Hoa sửng sốt không nói nên lời, Dương Tử thở dài nói: "Còn có.. Cả trận pháp do kẻ xấu nào đó đặt lên không hoạt động được cũng nhờ Đế Long đã đánh đổi một vạn năm linh lực. Thật ra không hề có chuyện tìm ra trận pháp áp đảo mà sự thực là ngài ấy dùng linh lực của mình cho trận pháp đó gặm nhấm để chúng không gây ảnh hưởng đến Hoa giới. Tất cả mọi chuyện đệ cũng chỉ được nghe vài hôm trước, Hoa Đế đánh giá Đế Long là một người đáng được coi trọng, tình thâm còn hơn Hoa Đế đối với Hoa Mẫu Nữ. Điện hạ, người nghĩ thế nào về Đế Long, Đệ thật sự rất bội phục."
Hi Hoa ngẩn người, một lúc mấp máy môi: "Ta cứ nghĩ lần đó.. Là Tịch Nhan chứ không phải là Nguyệt Liên.. Còn cả Mạn Đà La Hoa ở phần mộ, ta.."
Nghĩ lại bỗng dưng thấy đắng ở cổ họng, Hi Hoa thôi không nói nữa, chỉ là tâm tình lúc này phức tạp khó diễn tả.
Mọi công vụ ở Hoa giới được chỉnh tề trong một tháng, Hi Hoa đi đây đó khắp Hoa giới để xem xét tình hình, đến bây giờ mới được an tĩnh ngồi ở thư phòng đọc sách. Tuy nói là đọc sách nhưng tâm trí y vốn không chú tâm, cả nữa tháng này y không gặp Nguyệt Liên, cũng không nghe ngóng được tình hình gì ở hắn. Trong y bỗng trỗi lên ý định tìm một lí do để gặp mặt hắn, có thể y sẽ không nói ra những gì y được biết, nhưng cũng mong làm chút gì đó cho hắn. Nghĩ là làm, Hi Hoa cưỡi mây bay về phía Long giới.