Nguyệt Liên đứng bên ngoài, tuy trong lòng có chút tổn thương nhẹ nhưng cũng tự trấn định bản thân. Lúc này Hi Hoa và hắn vốn là hai thân phận khác nhau, là hai người xa lạ. Ở viễn cảnh này Hi Hoa đã phải trải qua nhiều bất hạnh, để tin tưởng một người không phải một sớm một chiều là có thể tin tưởng. Nguyệt Liên tự nở nụ cười tươi, vốn dĩ ở tình cảnh thế nào, tiểu bảo bối hắn cũng đều cứng đầu, đối với người lạ chính là thập phần đề phòng, hắn sau này sẽ từ từ thay đổi y.
Cả đêm qua hắn thức trắng chỉ để canh chừng xem Hi Hoa có phát bệnh lần hai hay không! Trong thời gian đó hắn suy nghĩ, nếu thực sự muốn kéo Hi Hoa thoát khỏi viễn cảnh sớm thì phải hoàn thành tâm niệm của Hi Hoa trong viễn cảnh này. Qua chuyện của lão dược y, phía sau chắc chắn có người giật dây lão, còn chuyện oan uổng cho Hi Hoa, chuyện hắc lao thuật kia, cũng phải từng bước giải quyết rõ ràng.
Nhưng để rõ ràng thì mấu chốt phải dựa vào Hi Hoa. Nguyệt Liên ngao ngán than thở, số tiểu bảo bối đi đến đâu đều là trung tâm bị hại là sao nhỉ? Sau này hắn phải rèn luyện Hi Hoa bản tính độc một chút mới được, nhường nhịn hoài có ngày bị đè đầu cưỡi cổ thì không hay chút nào.
Nguyệt Liên bước vào phòng: "Y phục đến rồi đây."
Tiểu My thấy Nguyệt Liên, hai mắt liền long lanh, nàng đi đến muốn nhận y phục, Nguyệt Liên vội thu lại hỏi: "Ngươi làm gì?"
Tiểu My ngơ ngác đáp: "Ta giúp nhị thiếu chủ thay đồ."
Nguyệt Liên nhăn mặt xua tay: "Ngươi là nữ tử sao có thể làm việc này. Ngươi đi ra ngoài tiếp tục công việc.. Để việc này cho ta. Đi đi, nhanh cho nhị thiếu chủ dùng bữa."
Tiểu My gật gật rồi xoay lưng bưng chậu nước ra ngoài. Nguyệt Liên đóng cửa rồi quay lại nhìn Hi Hoa cười tươi: "Nhị thiếu chủ, mang y phục nào."
Nhị thiếu chủ miết lọn tóc, thu ánh mắt đề phòng lại, đứng dậy cho Nguyệt Liên thay y phục.
"Hàn Tô"
"Vâng."
"Ngươi có sợ ta không.. Đêm qua.. Có sợ không?"
Nguyệt Liên có chút dừng tay, nói là sợ thì không đúng, phải là kinh ngạc, lần đầu thấy Hi Hoa hắc hóa mất khống chế, hắn là thần cũng bị dọa một phen huống chi những kẻ bình thường khác. "Là kinh ngạc.. nhưng trông qua tốt hơn những con quỷ quái ta từng gặp. Người là đẹp nhất."
"Ta.. so sánh với quỷ quái?"
"À không.. Là người đẹp nhất ta từng gặp."
"..."
Mặc y phục xong là mang giày. Nguyệt Liên nâng lòng bàn chân Hi Hoa nhìn rồi nói: "Để chống cho vết thương hở, ngươi nên hạn chế đi lại. Sang hôm sau ta sẽ đi lấy ít mỡ trăn, giúp người bôi vào vài chỗ nứt nẻ."
Nhị thiếu chủ lắc đầu nói: "Ta quen rồi, không cần nhọc lòng về việc đó."
"Ta vẫn muốn đi lấy."
"Ngươi là thủ vệ của ta!"
"Ta không còn là thủ vệ của người nữa."
Cả căn phòng bỗng rơi vào im lặng. Nguyệt Liên ngẩng mặt nhìn khuôn mặt chết lặng của Hi Hoa. Đôi mắt mở to nhưng chứa đầy sự sững sốt và sốc. Ra là vậy.. đã không còn là thủ vệ nữa. Nhị thiếu chủ vội thu chân mình lại từ tay Nguyệt Liên, một lần nữa cảm giác đau đớn lại đè nặng tâm y. Lại một người nữa đi rồi, cứ ngỡ người trước mặt giống như lời ngưỡng mộ của Tiểu My, đáng tin cậy nhưng tốt cuộc qua một đêm sớm cũng đã rời đi. Vậy mà.. lời hứa cùng y đồng hành một năm..
"Ngươi đi đi.". Nhị thiếu chủ nhàn nhạt nói, nếu đã không còn là thủ vệ của y nữa thì nên sớm rời đi, hà cớ phải ở lại chăm y như thể ban y chút ân tình trước khi rời bỏ y, y không cần. Dứt khoát sẽ tốt hơn là dây dưa.. Y.. Không cần nữa..
Nhìn vẻ mặt bí xị như bánh bao chiều của Hi Hoa làm Nguyệt Liên không nhịn được phì cười: "Người nghỉ nhiều rồi. Ta không đi."
Nhị thiếu chủ trừng mắt nhìn Nguyệt Liên, hắn ở đây chẳng lẽ còn muốn chế giễu khinh tởm y xong mới rời đi sao. Nguyệt Liên lắc đầu cầm lại chân y tiếp tục thoa thuốc, nói: "Ta bị giáng chức rồi. Từ nay người cứ gọi ta là Tô Quản Gia."
"..."
Nhị thiếu chủ ngơ ngác hỏi: "Cái gì? Tô Quản Gia? Ai ban?"
Nguyệt Liên gật đầu, vui vẻ kể: "Ta tự phong. Hôm qua ta dùng thân phận thủ vệ cứu người ra, lại làm dược y chữa cho người, cả đêm làm nhũ mẫu canh chừng người, sáng ra chỉ đạo sửa chữa tẩm cung, rãnh rỗi tưới cây pha trà, đến giờ thì lăn vào bếp nấu nướng. Ta nghĩ đi nghĩ lại thân làm thủ vệ không nói lên hết nhiệm vụ của ta nên ta tự muốn làm quản gia, việc trong phủ, ta bao trọn, dễ dàng giúp đỡ người.. hì hì."
Nhị thiếu chủ nghe vậy có chút ngẩn người, sau lại phì cười nói: "Làm ta cứ tưởng.."
Nguyệt Liên cau có: "Suốt ngày cứ tưởng, cứ tưởng.. Bậy bạ.. Đáng bị trách phạt."
Nói xong hắn gãi vào lòng chân Hi Hoa khiến y giật bắn người, nhịn cười la lối: "Hàn Tô!.. A.. nhột.. haha.. Ngươi khinh chủ."
Bữa sáng rất nhanh được bày ra, Nhị thiếu chủ nhìn đống đồ trên bàn, lại nhìn mọi người xung quanh: "Nhiều quá!"
"Bổ máu."
"Không ăn hết nổi."
"Vậy chúng ta sẽ nhịn ăn cùng người."
"..."
Nhị thiếu chủ nhìn Nguyệt Liên, chắc chắn là do Nguyệt Liên chỉ dạy. Hắn bước đến nhìn bàn ăn bốn món ít ỏi thật có chút bất lực, lại đẩy cho y dĩa thịt bò nói: "Là ta nấu, người thử xem có hợp khẩu vị không? Không hợp thì ăn cháo, uống bát canh xương hầm rau củ này đi."
Nguyệt Liên biết nấu ăn, đây là lần đầu nên Nhị thiếu chủ cũng muốn thử xem sao. Quả nhiên không tệ chút nào. Mọi người trông Hi Hoa có vẻ hài lòng liền thở phào nhẹ nhõm, không bị cho nhịn đói rồi. Nguyệt Liên cầm đũa đứng cạnh gắp cho Hi Hoa ăn, nói: "Mỗi bữa không cần ăn nhiều, chỉ cần ăn đủ chất, người sẽ sớm hồi phục sức khỏe. Sau này muốn ăn gì thì cứ sai bảo, ta sẽ nấu cho Nhị thiếu chủ ăn."
Mọi người theo hiệu lệnh của Nguyệt Liên mà đi ra ngoài. Đợi cho Hi Hoa ăn xong rồi Nguyệt Liên mới bưng lên một chén thuốc. Hi Hoa cũng rất ngoan ngoãn uống, có lẽ y đã quen với việc uống thuốc rồi.
"Đắng không?"
"Đắng."
"Kẹo mạch nha, ăn không?"
Nguyệt Liên mở ra một gói bọc kẹo, Hi Hoa cũng không ngừng ngại lấy một viên ăn trông có vẻ rất vui. Cũng may ở viễn cảnh này Hi Hoa còn khứu giác và vị giác, nhìn y ăn uống ngon miệng làm Nguyệt Liên cũng bớt đi buồn đau trong lòng. Đợi Hi Hoa uống thuốc xong, công việc như ngày thường lại bắt đầu. Nguyệt Liên nhìn Hi Hoa phê tấu, luyện kiếm đến nỗi bây giờ đều tự ý cùng y làm mọi chuyện. Hai người song kiếm từng đường múa dưới gốc ngọc lan ở hậu viện. Từng cánh hoa rơi theo đường kiếm bay phiêu phiêu trong gió tạo nên khung cảnh đẹp vô cùng.
Hôm nay cả hai cũng đem kiếm ra hậu viện nhưng Cung chủ Thành Luân cũng đã đến, việc luyện kiếm cùng nhau đành gác lại. Không biết Thành Luân có chuyện gì muốn nói với Hi Hoa mà không cho ai vào. Nguyệt Liên tự ở biệt viện luyện kiếm, bất giác có một bóng hình xuất hiện ở cành ngọc lan. Nguyệt Liên thu kiếm nhìn lên, là gã chỉ đường lúc trước.
"Không ngờ ngươi lại tài năng đến vậy, nhị thiếu chủ lần này vơ được một trân bảo tốt."
Nguyệt Liên cười hừ đáp: "Huynh đài thật quá khen, ta không phải trân bảo."
Gã chỉ đường vung chân nhảy xuống vui vẻ nói: "Đừng khiêm tốn quá. Này, biết nhau cũng đã lâu mà quên không giới thiệu, ta tên Chung Uyển Vệ. Ngươi tên Hàn Tô đúng không?"
Nguyệt Liên gật đầu, Chung Uyển Vệ thấp hơn hắn một chút nhưng chắc già hơn hắn, trông có vẻ khá đứng người, có lẽ nơi này gã khá quen thuộc, tìm hiểu một chút cũng rất tốt. Nguyệt Liên ngồi xuống ghế gỗ hỏi: "Ngươi sao lại ở đây?"
"Ta theo cung chủ, cung chủ đi đâu ta đi đó."
Nguyệt Liên ngạc nhiên: "Ngươi theo hầu Cung chủ!"
Chung Uyển Vệ khoanh tay tự hào: "Đúng vậy! So ra chức của ta cao hơn ngươi nhiều, ngươi nên gọi ta một tiếng Vệ Đại Ca."
Nguyệt Liên bật cười phất tay nói: "Gọi Vệ thúc thúc còn tốt hơn."
Chung Uyển Vệ nhăn mặt bức xúc: "Ngươi.. Hừm. À này, ngươi sắp tới vẫn tiếp tục ở đây sao?"
"Không ở đây thì ta ở đâu?". Nguyệt Liên bình thản uống trà, Chung Uyển Vệ gãi đầu nói: "Mấy hôm trước người người qua rủ rê ngươi, ngươi thật tâm trung thành với nhị thiếu chủ sao? Tự chôn vùi tài năng nơi này.."
Chung Uyển Vệ chưa nói hết đã bị một cái liếc lạnh thấu xương của Nguyệt Liên làm gã rùng mình. Nguyệt Liên đặt chén trà xuống một cái cạch, tươi cười nói: "Tài năng của ta ở nơi này mới được bộc lộ. Cứ nghĩ ngươi khác đám kia, không ngờ cũng chung một bè."
"Ây.. không.."
"Để ta nhắc lại, ngày hội so tài tháng trước, chắc hẳn ngươi đã nghe ước nguyện của ta là gì. Bỏ cả chức cao, địa vị, giàu sang chỉ để bên cạnh phò tá nhị thiếu chủ. Các ngươi căn bản không bao giờ để nhị thiếu chủ vào mắt mới có thái độ như vậy.. Ngươi, ta không muốn thấy mặt nữa. Nếu không phục, đánh một trận trước rồi những chuyện khác tính sau."
Vốn dĩ mấy ngày này bị đám người lôi lôi kéo kéo, bên tai toàn điều xằng bậy hạ thấp Hi Hoa xuống làm cho Nguyệt Liên bực bội trong người, nay có kẻ nói trên bậc, hắn cũng muốn xả tức. Chung Uyển Vệ nhăn mặt cười khổ nói: "Ta không có ý đó.. A, ngươi thích động thủ vậy sao? Được được, muốn đấu thì đấu nhưng là so tài chứ ta không có ý thái độ gì với nhị thiếu chủ.. Ta rất yêu ngài ấy."
"..."
Trước mặt ta mà dám nói yêu Hi Hoa sao. Nguyệt Liên nhíu mày xông đến.
Thành Cơ đi sau Thành Luân ở biệt viện không nói, nét mặt đã không còn tự nhiên. Thành Luân đi trước khẽ buông tiếng thở dài nói: "Chuyện đã qua rồi. Lần này các thế gia sẽ đến Huyết Hàn Cung, dù muốn hay không con cũng không được làm Huyết Hàn Cung khó xử."
Thành Cơ cúi đầu nói: "Con có thể không góp mặt."
"Hừ!". Thành Luân quay người nhìn lại y, lạnh giọng nói: "Hèn nhát, nhu nhược. Miệng luôn minh bạch nhưng lại không dám đối mặt, Huyết Hàn Cung không có một người không có tiền đồ."
Thành Cơ vội cúi người nhận tội: "Phụ thân bớt giận, là nhi tử hành xử không đúng!"
Thành Luân phất tay áo khẽ thở ra rồi nói: "Con tự sắp xếp đi!". Ông xoay người bước đi được hai bước thì đã có một bóng người ngã nhào xuống trước mặt khiến ông giật mình, nhìn lại người nằm dưới đất ông mới kinh ngạc: "Chung Uyển Vệ?"
Từ ngói cung, Nguyệt Liên đáp một cái liền hạ mình xuống.
"Hàn Tô, có chuyện gì vậy?". Nhị thiếu chủ bước vội đến nhìn vết xước trên mặt của Nguyệt Liên. Chung Uyển Vệ từ từ ôm ngực bò dậy, khóe miệng đã rỉ dòng máu. Hai tay Nguyệt Liên nằm quyền trông có vẻ rất giận dữ hướng Hi Hoa nói: "Lời lẽ không đúng, ta thay ngài dạy dỗ hắn."
Thành Luân nhìn Chung Uyển Vệ, có chút lạnh nhạt hỏi: "Hắn là thủ vệ của ta, ngươi dám sao?"
Nguyệt Liên không kiêng nể nói: "Ta đương nhiên biết hắn là thủ vệ của cung chủ nhưng thân là người đứng đầu thủ vệ Huyết Hàn Cung mà lời nói không hay với chủ tử của ta, ta sẽ không nhân nhượng."
Chung Uyển Vệ tức giận nói: "Cái gì mà không hay, ta chỉ hỏi ngươi vài câu bâng quơ, ngươi lại dám hạ thủ."
Nguyệt Liên khoanh tay nói: "Vậy thì ngươi nên nhớ lại xem ngươi nói bâng quơ cái gì mà để ta phải đánh ngươi!"
"Ngươi.."
"Câm miệng, không ra thể thống gì!"
Thành Luân quát lớn, Chung Uyển Vệ vội lùi ra sau. Nhị thiếu chủ lay tay Nguyệt Liên ra hiệu hắn im lặng. Nguyệt Liên coi như thả lỏng đứng sau y. "Chung hộ pháp, tính tình Hàn Tô không mấy ôn hòa, ngươi rốt cuộc nói bâng quơ câu gì mà khiến hai người xung đột.". Nhị thiếu chủ hướng Chung Uyển Vệ hỏi, Chung Uyển Vệ lau vết máu thở dài nói: "Là Hàn Tô hiểu sai ý, Nhị thiếu chủ không cần lo lắng."
Nguyệt Liên hừ một tiếng, rõ ràng không dám nói, hà cớ phải đổ lỗi cho nhau. Thành Luân nhìn một lúc rồi nói: "Thành Cơ, hình như con chưa dạy qua quy củ cho thuộc hạ của mình. Chuyện này, tự ba người đến nhận phạt ở hắc lao."
Thành Luân phất tay áo rời đi. Nguyệt Liên không hiểu gì chỉ thấy Chung Uyển Vệ hậm hực đi đến: "Do ngươi đó, ảnh hưởng đến nhị thiếu chủ."
Nguyệt Liên lại muốn đánh gã: "Ngươi còn nói!"
Nhị thiếu chủ đẩy hai người ra, nhăn mặt nói: "Còn muốn đánh nhau sao?"
Chung Uyển Vệ thu tay hậm hực rời đi. Nhị thiếu chủ lại nhìn qua Nguyệt Liên, khẽ thở dài nói: "Ngươi theo ta. Lần này phải phạt cho nhớ."
Nguyệt Liên đi sau y, không chút lo âu nói: "Phạt thì phạt. Ta không sợ."
Nhị thiếu chủ đưa mắt nhìn Nguyệt Liên, sau lại mỉm cười, ánh mắt như nước thu lắng đọng. Nhị thiếu chủ biết lời nói bâng quơ của Chung Uyển Vệ, nó vốn đã trở thành bình thường đối với y, nhưng mà lần đầu tiên có người dám đánh gã để phản bác lời nói đó chỉ duy nhất có Hàn Tô. Điều này làm y có chút cảm động, trong lòng bỗng thấy ấm áp.
"Hàn Tô, trên người ngươi có vết thương không?"
Nguyệt Liên lắc đầu đáp không, y chắp tay sau lưng hạ giọng nói: "Vậy thì đến hắc lao cũng ta nhận phạt. Nếu ngươi bị thương, hình phạt có thể giảm."
Nguyệt Liên khoanh tay, sau lớp mặt nạ là một gương mặt phấn khởi nói: "Không cần, ta đủ sức lãnh phạt của ta và cả phần của ngươi. Yên tâm đi."
"Ngông cuồng."
Nhị thiếu chủ xoay mặt đi trách nhẹ. Nguyệt Liên vui vẻ đi theo sau. Qua một ngày ở hắc lao. Nhị thiếu chủ chật vật đỡ Nguyệt Liên đi về, lại trách móc: "Nói ngươi đừng ngoan cố ngươi không chịu nghe. Hà cớ phải lĩnh phạt thay ta, giờ bản thân bị đánh đến ma quỷ không nhận ra kìa.. ây cẩn thân bậc cửa."
"Đau!"
Nhị thiếu chủ đẩy cửa đặt Nguyệt Liên nằm xuống giường, loay hoay đi tìm thuốc. Nguyệt Liên nhìn Hi Hoa mò mẫm khắp phòng làm hắn nhớ lại hồi ở Thiên Cửu lúc y tìm thuốc cho hắn, lo lắng đến luống cuống. Nhưng sự thật hình phạt này đối với hắn không bằng thiên lôi giáng xuống, hắn không đau chút nào. Nhưng tận dụng được tiểu bảo bối chăm sóc một chút cũng rất thích.
"Ngươi chờ một chút, ta đi tìm dược y."
"Ây, không cần.. Ta cũng biết thuốc, nhị thiếu chủ giúp ta lấy cái hộp dưới gầm giường."
Nhị thiếu chủ theo lời đi lấy, Nguyệt Liên búng tay, những đóa hoa Sương Hoa liền phát sáng làm y giật mình ngẩng cao đầu, một tiếng cốp vang lên, y vội ôm đầu ngồi dậy. Nguyệt Liên cũng giật mình mà bật dậy vội vã nhảy xuống giường xoa đầu y: "Ta xin lỗi.. ta xin lỗi.. ngươi không sao chứ?"
Nhị thiếu chủ đang choáng váng, mắt thấy Nguyệt Liên tay chân linh hoạt đỡ y lên ghế còn tự đi lui đi tới lấy thuốc lấy nước làm lòng y đâm nghi ngờ: "Chân Ngươi không còn đau sao?"
Nguyệt Liên bỗng khựng người, vậy mà quên mất đang giả vờ. Nguyệt Liên cười khù khờ, thật thật giả giả cà nhắc đến giường nằm xuống rên rỉ: "Ây da.. đau quá."
"..."
Nhị thiếu chủ phút chốc lại bật cười đứng dậy đến bên cạnh nhấn trán hắn nói: "Ngươi có muốn bị què thật không hả?". Nguyệt Liên bặm môi xoay lưng lại. Nhị thiếu chủ nhìn phần y phục của lưng hắn bị đánh cho rách rưới, trong lòng lại không cười nữa. Y nhẹ nhàng nói: "Cởi y lĩnh ra đi, ta giúp ngươi xử trí vết thương."
Dưới ánh sáng trắng của Sương Hoa, phần lưng Nguyệt Liên hiện chằng chịt những vết roi, có nơi còn rướm máu. Nhị thiếu chủ lấy khăn lau sơ qua rồi từ từ bối thuốc lên. "Có đau không? Nếu đau thì nói ta, đừng cố chịu đựng."
"Ừm.". Mặt Nguyệt Liên giấu dưới lớp mặt nạ có chút nóng, cũng may ép mặt vào gối nên Hi Hoa cũng không thấy đôi mắt đầy tơ của Nguyệt Liên. Ngón tay của Hi Hoa di nhẹ theo vết thương làm Nguyệt Liên có chút rùng mình. Nguyệt Liên cắn chặt răng mình cố đè nén hơi thở nặng nề. Dù gì ở thực tại hắn và Hi Hoa về việc da thịt đã qua vô số lần nhưng mà cơ thể phản ứng thì vẫn phản ứng thôi. Tiểu bảo bối ngon như vậy sao không thích cho được, chỉ cần Hi Hoa gần gũi hắn thì hắn đã như núi lửa phun trào, hận không thể đè y ra làm đến nỗi y ngất đi.
Nhưng mà hoàn cảnh bây giờ thì không được, cả hai đang ở trong viễn cảnh, phải đặt việc kết thúc viễn cảnh lên đầu. Không thể mất khống chế, không thể để Hi Hoa thấy hắn quen thuộc.
Nguyệt Liên hít một hơi đè nén dục hỏa trong lòng. Nhị thiếu chủ hỏi: "Thuốc thật tốt, vết thương vậy mà mờ rồi. Ngươi lấy thuốc ở đâu vậy?"
Nguyệt Liên khó khăn nói: "Là từ vài hoa dược ta biết.."
Nhị thiếu chủ cảm thấy lời nói của Nguyệt Liên có chút kỳ lạ liền đưa tay chạm vào cổ hắn, nhiệt độ nóng hẳn lên. Y hoảng hốt nói: "Ngươi sốt rồi! Hàn Tô, ngươi ổn chứ. Để ta đi lấy thuốc, ngươi chờ ta một chút."
Nhị thiếu chủ chạy vội về tẩm cung của mình tìm thuốc. Về những loại thuốc phong hàn hay cảm y đều trữ sẵn nên rất nhanh đã lấy và chạy đến phòng của Nguyệt Liên. "Hàn Tô, ngươi.."
Thành Cơ tung cửa rồi đứng khựng lại. Trong phòng Nguyệt Liên đã tối đen như mực, Hi Hoa mò mẫn bước vào: "Hàn Tô? Ngươi ổn chứ?"
Nhị thiếu chủ cảm thấy lo sợ, sợ quản gia của y sốt bất tỉnh nên mới không điều khiển được ánh sáng nữa. Y lần mò đến cạnh giường, vô thức bị một cánh tay kéo xuống, y chưa kịp la lên đã bị người bịt miệng lại ra hiệu im lặng. Thành Cơ bị vòng tay Nguyệt Liên ôm trọn không nhúc nhích được nhưng nghe được giọng quen thuộc mới thở phào.
Bên ngoài một cơn gió lùa vào lẫn một mùi hương lạ mở toan cửa chính, mọi thứ gần như chìm vào bóng tối. Thành Cơ nhíu mày, y cảm nhận được khí tức vừa xa lạ vừa quen thuộc, trong lòng sinh ra tò mò nhưng Y chưa kịp hướng mắt nhìn đã bị tấm chăn phủ lên. Y bị ép nằm trọn trong vòng tay Nguyệt Liên, lúc này y có thể nghe rõ từng tiếng nhịp tim cùng hơi thở của người ôm mình phả ở đỉnh đầu, không hiểu sao mặt lại nóng lên.
Có tiếng bước chân rất khẽ đi vào, một giọng nói trầm nhỏ vang lên: "Hồi nãy ta nghe tiếng nhị thiếu chủ, hắn đâu rồi?"
"Tiếng đó im bặt được một lúc rồi, chắc hẳn hắn đã rời đi. Bây giờ lo chuyện thôi, ngươi chắc đã dùng mê dược chưa đó."
Giọng trầm kia ừm một tiếng rồi lần mò bước đến giường hai người, bàn tay khẽ tụ một lớp khí đen đánh về phía chiếc chăn. Thành Cơ liền cảm nhận được mà thuận tay chắn lại, một tiếng va chạm vang lên, gã kia bị đánh bất ngờ mà bị đẩy lùi. Y tung chăn nhảy ra triệu kiếm đánh cùng hai tên kia.
"Các ngươi thật to gan, dám đến đây gây chuyện."
Nguyệt Liên chậm rãi ngồi dậy, nhìn qua từng đường kiếm phát sáng, xem ra thân thế của Hi Hoa không đáng lo ngại, còn có thể nói là tài giỏi. Còn hai người kia thì không rõ cách đánh. Nguyệt Liên búng tay, gió tuyết theo lời hắn liền cuốn hai gã kia lại. Hi Hoa thừa cơ lấy ra dây trói bằng thuật trói hai người kia ngã xuống đất. Thành Cơ nhẹ nhàng thu kiếm, lúc này Nguyệt Liên mới cho ánh sáng từ hoa hiện lên.
Thành Cơ nhìn hai người bị trói ở tuyết, lại nhìn Nguyệt Liên ngồi ở trong phòng mỉm cười nhìn y, y mới hiểu lúc này là Nguyệt Liên đang giúp y, tuy không trực tiếp xông ra nhưng có thể gián tiếp cầm chân chúng. Hai tên kia nhìn nhau rồi cử động hàm, y vội xông đến điểm huyệt đạo để ngăn chúng cắn thuốc độc, rốt cuộc cũng chỉ kịp cứu một tên.
Lúc này có một đám người kéo vào. Thành Lăng nhìn hai tên trước mắt bỗng cau mày nói: "Ta nghe tiếng đánh nhau, chuyện này là như thế nào?"
Thành Cơ ngồi xuống kéo hai khăn mặt của hai người kia xuống. Trong ánh mắt liền có gợn sóng, hai người này không phải là hai trong số thủ vệ trước kia của y sao?
"Họ đêm hôm xông vào phủ của ta có ý hại người."
"Hại ai? Hại đệ?"
Thành Cơ đứng dậy bình thản nói: "Hại ta chỉ tốn thời gian họ. Đại ca, sao huynh không quản tốt thủ vệ của mình vậy?"
Thành Lăng nhìn hai tên trước mặt, môi có chút mím nói: "Xem ra Thành Cơ đã nghĩ sai cho đại ca rồi. Hai người này là phụ thân phái đến. Nghe nói thủ vệ Hàn Tô hôm nay không chỉ nhận phạt mà còn lãnh thay cho đệ. Phụ thân trước khi đi lo công việc đã dặn dò họ bí mật đến chữa lành vết thương cho Hàn Tô thủ vệ, để hắn mau chóng hồi phục còn đi theo bảo vệ đệ nữa."
Thành Cơ liếc nhẹ về phòng của Hàn Tô. Hỏi lại: "Nếu muốn thì cứ đường đường chính chính mà giúp, cần gì đêm khuya đánh thuốc mê, tay toàn sát khí hướng điểm yếu của Hàn Tô mà đánh?"
Thành Lăng cười cợt: "Cái này là Nhị đệ chưa biết.."
"Còn có!". Thành Cơ trầm giọng nói: "Nếu làm việc tốt thì cần gì phải tự cắn thuốc độc khi tra hỏi. Phụ thân trước giờ làm việc rõ ràng, ít để mạng người mất một cách vô dụng. Rốt cuộc là vì sợ lộ hành sự hay là vì không dám nhận tội?"
Dưới cơn gió tuyết lay động, nụ cười của Thành Lăng vội tắt đi, giữa cái không khí này không ai nghĩ hai người trước mắt là huynh đệ mà họ giống như hai kẻ thù thì hơn. Hai người nhìn chằm chằm nhau, Thành Lăng lúc sau mới nói: "Vậy Hàn Tô thủ vệ sao rồi. Nếu không bị gì thì ta không làm phiền nữa."
Hai kẻ kia bị người đưa đi, trong đó có tên được cứu kịp, hướng Thành Lăng lắp bắp: "Xin tha tội.. Thần không biết nhị thiếu chủ ở cùng tên Hàn Tô đó."
Thành Cơ trầm mặt. Hai tên đó bị lôi đi và kết cục của kẻ được cứu kia e là cũng chẳng tới đâu. Y toan rời đi, vốn dĩ chuyện này đối với y có truy hỏi cũng chẳng được gì, chi bằng vào xem Hàn Tô như thế nào. Bỗng chốc nghe Thành Lăng thở dài, lại nửa mặt quay nhìn về phía y mà nói: "Thành Cơ, đêm hôm rồi nên trở về nghỉ ngơi đi. Hàn Tô thủ vệ không phải là người yếu đuối, đừng cứ bên cạnh tỏ ra quan tâm hắn. Chuyện cũ tránh tái lại lần hai."
Nói xong gã dẫn người rời đi. Nguyệt Liên ở trong phòng nhìn ra Hi Hoa đang đứng một mình ở giữa nền tuyết, hình như y muốn nói gì nhưng cuối cùng cũng chỉ biết căn răng im lặng. Lòng bàn tay Nguyệt Liên nắm chặt, chuyện cũ gã đó nhắc đến chắc hẳn là liên quan đến Diệp gia, nhưng mà chuyện đã qua, gã lại cố ý nhắc lại e là muốn khiến Hi Hoa giận dữ. Xem ra Nguyệt Liên hắn nên dò tên này một chút, có thể năm đó gã cũng có phần hại Hi Hoa thì sao.
"Hàn Tô, Ngươi sao rồi?". Thành Cơ đứng ngoài cửa hỏi, Nguyệt Liên nở nụ cười nói: "Ta ổn, cũng may không bị ảnh hưởng mê dược. Nhị thiếu chủ, ở ngoài trời lạnh, mau v.."
"Ngươi nghỉ sớm đi, tránh để đụng vết thương.". Thành Cơ nói xong, đóng cửa phòng Nguyệt Liên lại rồi trở về tẩm cung của mình. Đúng là chuyện cũ chưa thể giải bày, tiếng xấu vẫn còn đó, cho dù làm gì cũng không thể xóa bỏ. Thành Cơ ngồi xuống ghế rũ mắt nhìn bàn tay đỏ do lạnh của mình, lại nhớ cảm giác ấm áp nằm trong lòng Nguyệt Liên lúc nãy, có chút gì đó nuối tiếc.
Nhưng mà!
Thành Cơ vội lắc đầu, Hàn Tô thế nào vẫn là thủ vệ của mình, hai người vẫn nên giữ khoảng cách chủ tớ để tránh cho tiếng xấu của y lây cho hắn.
Lúc ở hội đài so tài, y nhận thấy nhiều ánh mắt muốn thu Hàn Tô làm thủ vệ của các quan thần, Thành Lăng và cả phụ thân nữa. Nếu như Hàn Tô vẫn giữ bản tính cao lãnh, tài giỏi, trong sạch thì dù sau này hắn không làm thủ vệ cho y nữa thì hắn vẫn được người người săn đón.. còn hơn là dính phải tiếng xấu không đâu mà bị người khác dị nghị, dù hắn có thể không quan tâm nhưng mà y cảm thấy mình rất tội lội.
Thành Cơ thở dài nằm lên bàn nhìn ánh nến cháy rực rỡ, y không hiểu cảm giác mình hiện tại là gì. Chỉ cảm thấy nếu rời xa Hàn Tô thì sẽ rất buồn và tuyệt vọng vô cùng. Có lẽ thời gian qua có hắn bầu bạn, cùng múa kiếm, nói chuyện vớ vẩn, chơi đùa vui vẻ nên đâm ra đã quen với cuộc sống nhộn nhịp. Hàn Tô, giống như một ánh sáng mặt trời vào mùa đông vậy, y cảm nhận được nó, chỉ tiếc là ánh nắng ấy khó mà giữ trong lòng, chỉ có thể nhìn và cảm nhận mà thôi..