Xung quanh chỉ còn nghe tiếng lốp đốp của lửa, Nguyệt Liên thu tay về, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trên cao. Thân xác bị treo trên kia, Thành Cơ của hắn.. liệu có còn đang chờ hắn không. Bên tai là Tiếng bước chân vang lên, tầm mắt của Nguyệt Liên lại xuất hiện một gương mặt hắn không hề muốn gặp, kẻ đã giết Bạch Tỏa Tình, giết cả Ninh Kỳ và hại Thành Cơ sống dở chết dở - Chung Uyển Vệ.
Trên tay Chung Uyển Vệ đang cầm một cung tên nhuốm máu từ đầu đến cuối, đây là thứ lúc nãy xuyên qua ngực hắn, hắn bật cười, cười khinh thường, Chung Uyển Vệ gã thật khờ dại, lấy vật của Bạch Tỏa Tình để giết hắn, thật sự không phải để hắn đau đớn hay Bạch Tỏa Tình xót xa mà là càng khiến bản thân thêm tệ hại, cho dù gã làm gì thì tội lỗi của gã vẫn không thể rửa hết.
Chung Uyển Vệ thấy Nguyệt Liên cười, khuôn mặt đầy máu kia càng thêm dữ tợn. Gã vung cung tên lên muốn đâm vào tim Nguyệt Liên nhưng phút chốc đó máu lại bắt tóe khắp nơi, cánh tay của gã bị chặt đứt lìa.
Trong lúc gã còn đang hồn phách hoảng loạn, Nguyệt Liên cắn răng gượng dậy, tay triệu kiếm xuyên qua ngực gã một nhát. Gã nhìn xuống vết đâm, lại ngẩn cổ a một tiếng, ma khí liền phóng thích khiến Nguyệt Liên bị đánh bật ra xa.
Từ trên cao một bóng hình lao xuống, một cước chưởng từ sau lưng Chung Uyển Vệ khiến gã phun máu mà bay đập vào bức tường gần đó, bức tường bị chấn động mà sập đi, khói đá mù mịt bao phủ một khoảng.
Nguyệt Liên nhắm chặt mắt dùng tay chắn lại bụi nhưng hắn không cảm nhận được sự ảnh hưởng bởi lớp đá vụn bắn vào mà là một cái ôm rất nhẹ nhàng. Hắn từ từ mở mắt, trước mắt hắn là vạt áo đỏ thẳm hòa với màu máu tanh, từng tiếng tim đập bên tai như an ủi hắn, hắn thở hắt một tiếng rồi vùi mặt mình vào ngực Thành Cơ. Thứ ánh sáng duy nhất còn sót lại cứu vớt hắn.
Thành Cơ đặt tay ngay lưng Nguyệt Liên, y nhìn xa xăm, y nhớ là mình giống như bước chân vào quỷ môn quan, không hiểu sao lại bị ai đó kéo ra ngoài. Không chỉ được sống lại mà còn có thêm sức lực, y nhìn thấy được hình ảnh Bạch Tỏa Tình và Ninh Kỳ mờ ảo trước mắt mình rồi biến mất, cuối cùng là thấy Hàn Tô đang sắp bị Chung Uyển Vệ giết chết. Lúc đó chỉ kịp chặt đứt cánh tay gã, và kịp chắn giúp Hàn Tô lớp đá vụng kia. Nhìn bàn tay của mình nhuốm đầy máu tươi, tim y thắt lại, Hàn Tô của y thật sự đang rất đau đớn.
"Hàn Tô, ngươi cố gắng gượng một chút."
Nguyệt Liên nhẹ giọng nói: "Ta không sao! Ngươi đi đi, đi ngăn Cùng Kỳ Đao lại, đừng chừa đường sống cho Chung Uyển Vệ, gã giết Bạch Tỏa Tình, cả Ninh Kỳ cũng là do gã giết.. Ta hận gã."
Thành Cơ nhẹ nhàng đẩy Hàn Tô ra để hắn tựa vào một mảnh tường vỡ, rồi y nắm lấy thanh kiếm của Hàn Tô bên cạnh bước về phía nơi đổ vỡ kia, ánh mắt sắc lạnh tìm hình bóng Chung Uyển Vệ. Cuối cùng, gã cũng được Thành Cơ tìm thấy. Thành Cơ bước đến, lạnh lùng nhìn Chung Uyển Vệ đang nằm thoi thóp trên đống tường vỡ, y nhẹ nhàng buông ra một câu: "Cũng may ngươi còn sống."
Chung Uyển Vệ lúc này ma không ra ma, quỷ không ra quỷ, chỉ trơ mắt nhìn Thành Cơ, xong gã lại bật cười: "Ngươi mong ta sống? Hahaha, vô ích thôi.. Cùng Kỳ Đao sắp sửa nổ tung, một chút nữa không chỉ có ta mà còn cả ngươi.. đều sẽ bị nó thiêu rụi.. hahaha.. A"
Bàn tay Chung Uyển Vệ bị Thành Cơ lấy kiếm đâm xuyên, sau lại còn xoáy rất nhiều lần. Thành Cơ liếc hắn một cái rồi lạnh lùng nói: "Ta không trông ngươi sống lâu, ta chỉ cần ngươi sống một chút thời gian đủ để ta trả lại hết tất cả những gì ngươi đã gây ra cho những người xung quanh."
Phía bên này Nguyệt Liên như đã quá mệt mỏi, đúng như Đàm Phiên nói viễn cảnh này không giết được hắn nhưng mà lại khiến hắn nếm đủ mùi vị đau đớn, hắn trưng mắt nhìn Cùng Kỳ Đao kia, cái thứ quái quỷ này nếu xuất hiện ở thực tại thì liệu có bị Vạn Uyên trấn áp rồi không. Hắn thở ra một hơi dài, lại nhìn cánh tay bị chặt đứt của Chung Uyển Vệ gần đó, hắn gượng dậy bước đến rút cung tên trong bàn tay kia ra, ánh mắt lại vô tình nhìn thấy cái túi thơm của Ninh Kỳ.
Người đi rồi, vật để lại cũng chỉ vô dụng. Bạch nguyệt quang và nốt chu sa của hắn sớm đã rời đi trước hắn rồi, vậy nên những thứ thuộc viễn cảnh này.. vẫn là tiêu hủy đi.
Nguyệt Liên thả hai thứ vào đám lửa gần đó, ngọn lửa bùng lên đốt mọi thứ thành tro tàn..
Rồi hắn đứng dậy nhìn lên Cùng Kỳ Đao. Nơi trước kia Thành Cơ bị trói cứ thoắt ẩn thoắt hiện một trận pháp cầu kì, Nguyệt Liên nhíu mày, luôn cảm thấy trận pháp ấy rất quen mắt nhưng lại không nhớ rõ. Cùng Kỳ Đao vẫn toát ra sát khí ngùn ngụt, làm sao để phá hủy nó đây. Nhìn trên mũi đao đã bắt đầu hút oán khí, chỉ sợ nó đạt đến ngưỡng mà cho nổ tung nơi này thì chẳng ai sống nổi.
Tiếng bước chân vang lên, Nguyệt Liên quay đầu lại nhìn, Thành Cơ đã trở về, khuôn mặt lại chồng thêm vết máu mới, kiếm Nguyệt Liên trong tay y cũng đã nhuốm máu tươi. Y giết Chung Uyển Vệ rồi.
Nhưng lúc này Nguyệt Liên nhìn Thành Cơ, nếu hắn tưởng tượng khuôn mặt kia sạch sẽ, y phục là một bạch y tiên khí thì đúng thật lúc này y là Hi Hoa toàn vẹn nhất. Nguyệt Liên mỉm cười, từng bước đi đến rồi ôm lấy Thành Cơ, tay lấy lại kiếm. Một cảm giác thật sự rất nhẹ nhõm. Mọi chuyện cũng đi vào hồi kết rồi.
"Hàn Tô, Ta có chuyện muốn nói với ngươi."
"Ngươi nói đi."
Thành Cơ im lặng một chút rồi nói: "Ngươi.. đi cùng ta được không. Mặc kệ Cùng Kỳ Đao này.. cùng ta rời đi được không?"
Nguyệt Liên không hiểu, nhẹ nhàng buông y ra mà hỏi: "Ta đương nhiên sẽ đi cùng ngươi nhưng mà vì sao lại bỏ mặc Cùng Kỳ Đao? Cùng Kỳ Đao hiện giờ đang là mối nguy hại, ngươi không muốn diệt nó trừ hại cho người nơi đây sao?"
Thành Cơ muốn phản bác nhưng cổ họng y đắng lại, không hiểu sao lúc này y lại muốn khóc. Trước khi chết Chung Uyển Vệ đã nói cho y biết, muốn diệt Cùng Kỳ Đao là phải diệt kẻ nắm giữ nó. Nhưng Chung Uyển Vệ vốn dĩ không phải kẻ nắm giữ, Thành Luân cũng không phải mà lại chính là Thành Cơ. Chung Uyển Vệ đã dùng máu của Thành Cơ để liên kết với Cùng Kỳ Đao, trừ phi y chưa muốn chết thì Cùng Kỳ Đao sẽ chẳng bao giờ phá vỡ được.
"Thành Cơ?"
Thành Cơ giật mình nhìn Hàn Tô, y không biết mình phải làm gì, một lần được cứu khỏi quỷ môn quan nghĩa là y đã may mắn được trở về bên cạnh người y để tâm nhất, nhưng để phá Cùng Kỳ Đao, bắt buộc y phải chết sao, bắt buộc y một lần nữa bỏ Hàn Tô sao.. Y đã từng trải qua cảm giác bị bỏ rơi, vậy nên y chưa từng có ý định bỏ rơi người mình quan tâm nhất.
Trên cao từng tiếng vút gió ù ù vang lên, người các thế gia đã đến, đứng đầu là phụ thân của Bạch Tỏa Tình, trưởng bối Thiên Bạch cung. Bạch trưởng lão hạ kiếm nhìn hai người rồi nhìn về phía Cùng Kỳ Đao, bất giác đồng tử co rúm, chỉ tay về phía trận pháp mà nói: "Là ai đã từng bị trói nơi kia!"
Thành Cơ không dám lên tiếng mà chỉ muốn đưa tay níu tay áo Hàn Tô lại. Bên trên lại có tiếng người nói: "Cùng Kỳ Đao lấy máu nhận chủ, các người nhìn xem vết máu còn mới e là tên Chung Uyển Vệ kia biết mình không thể sống nên đã chuyển khế ước qua cho người mới. Mau, mau đi tìm kẻ đó bắt lại, chỉ cần người đó chết, Cùng Kỳ Đao sẽ tự khắc biến thành đống đồ vụng."
Mặt Thành Cơ tái đi, ý định níu tay áo Nguyệt Liên cũng không còn, y lùi ra sau vài bước nhỏ, lúc nhìn xung quanh lại gặp ngay ánh mắt Hàn Tô trợn tròn nhìn y, đôi môi y run lên, không biết bây giờ phải làm gì.
"Thành Cơ công tử, lúc nãy mọi người bị cản phía ngoài, trong này chỉ có công tử và vị thủ vệ của ngài, không biết công tử có thấy không?"
Thành Cơ đưa mắt nhìn xung quanh lại tránh ánh mắt của Hàn Tô, y hỏi: "Thật sự.. chỉ còn cách giết chết sao?"
Bạch trưởng lão vuốt râu bạc, thở dài một tiếng rồi nói: "Chỉ cần khế ước còn tồn tại thì mối đe dọa mạng sống mọi người ngày càng lớn. Chỉ khi người đó chết, đem Cùng Kỳ Đao đi trọc khí thì coi như xóa bỏ nguy hại."
Thành Cơ lúc này không dám nghĩ sâu xa gì, y chỉ còn biết, con đường đến quỷ môn quan đối với y một lần nữa được mở ra. Nhưng Y chợt nghĩ đến những nguy hại khôn lường kia sẽ khiến vạn người chìm trong đau đớn khổ sở, y đều chịu không được. Mà trong vạn người ấy y chỉ cầu Hàn Tô hạnh phúc. Đúng rồi.. y không thể ích kỉ như vậy. Nếu y bỏ đi cùng Hàn Tô, rất nhanh Cùng Kỳ Đao sẽ phát tán ma khí khắp nơi, dù gì kết cục vẫn phải chết.. Chết sớm một chút thì sẽ bớt đau khổ. Lại có thể bảo vệ người mình thương.
"Là.."
"Là ta."
Thành Cơ ngẩn người nhìn Hàn Tô chắn trước mặt y, tấm lưng thẳng tắp kiên quyết hướng mắt nhìn những người trước mặt mà đáp: "Là ta bị Chung Uyển Vệ trói lên đó, máu của ta cũng đã hòa vào trận pháp kia.."
Mọi người bắt đầu nhìn nhau, trên mặt đã biểu lộ hàm ý. Thành Cơ lắc đầu lắp bắp nói: "Không.. không phải.. Hàn Tô.."
"Các người vẫn có ý định giết ta sao?". Nguyệt Liên vẫn bình tĩnh hỏi. Bạch trưởng lão mím môi, lại nhàn nhạt đáp: "Công tử quả là một anh tài có triển vọng. Chỉ tiếc là.."
"Không.". Thành Cơ chạy lên chắn trước Hàn Tô, y mới là người kí khế ước với Cùng Kỳ Đao, không phải là Hàn Tô, tại sao Hàn Tô phải thay y chết. Bạch trưởng lão tưởng rằng Thành Cơ không đành nhìn thủ vệ đắc lực của mình chết đi đành tặc lưỡi nói: "Chi bằng còn một cách, Hàn Tô công tử nguyện đứng ra trao khế ước lại cho một người khác, để người đó chết thay công tử.."
Thành Cơ trơ mắt nhìn, lại nhỏ giọng nói: "Như vậy thì có khác gì.."
"Đó không phải phẩm chất của kẻ quân tử. Dù có làm cách đó, người thay thế phải là tình nguyện.". Nguyệt Liên nhíu mày nói, tức khắc liền từ sau bóp lấy cổ Thành Cơ, khóa y lại trong ngực mình.
"Thành Cơ công tử!"
"Hàn Tô?"
Mọi người bắt đầu rộn ràng, Nguyệt Liên hít một hơi sâu, lại nở nụ cười giả tạo nói: "Giết chết ta, cũng không khó đâu nhưng mà Bạch trưởng lão, ngài chắc hẳn không muốn Thành Cơ chết đúng không?"
Bạch trưởng lão cắn răng hỏi: "Ngươi muốn gì?"
Nguyệt Liên không dám ra nặng tay với Thành Cơ nhưng chung quy cũng không để y phát hiện suy nghĩ điên cuồng của mình, hắn cười nói: "Bạch Tỏa Tình, con trai ngài chết rồi, bí thuật còn đang dang dở kia cũng thật làm khó ngài. Vừa hay ở Huyết Hàn Cung, ta tìm được cho ngài một người có thể thay thế cho Bạch Tỏa Tình, ngài nghĩ sao nếu ta trực tiếp bẻ cổ Thành Cơ ngay tại đây?"
"Ngươi dám.."
Nguyệt Liên bật cười kéo Thành Cơ lùi về phía sau nói: "Bạch trưởng lão, làm sao để có thể vừa trở thành quân tử, vừa được sống khỏi cảnh dùng khế ước đây?"
Bạch trưởng lão nắm chặt tay nói: "Đó là việc có thể bàn, ngươi hà cớ phải đe dọa tính mạng của Thành Cơ. Y là chủ tử của ngươi, ngươi không lẽ muốn vong ân bội nghĩa?"
Nguyệt Liên vẫn bình tĩnh nói: "Ta chết đi thì cũng giống như ngọn cỏ héo trong mắt các ngươi thôi. Nhưng ta không nỡ để chủ tử của ta cho các ngươi chăm sóc, lỡ các ngươi nổi sát ý, ép y thay thế Bạch Tỏa Tình luyện cái bí thuật giả tạo gì đấy thì ta phải làm sao đây?"
Bạch trưởng lão nhíu mày. Lưng Nguyệt Liên đã chạm vào thân Cùng Kỳ Đao, bất giác Thành Cơ trợn mắt, cảm nhận thứ gì đó đang bị rút khỏi ngực mình.
"Hàn Tô, Ngươi dám làm hại Thành Cơ, ta đây sẽ băm ngươi trăm mảnh.."
"Cái gì mà bí thuật giả tạo.. Bí thuật đó còn cứu vạn người đó."
Mọi lời chửi rủa đều thay nhau vang lên nhưng chỉ có Thành Cơ biết mọi người đều bị Hàn Tô dắt mũi cả. Hắn là đang đánh lừa mọi người để hắn có thời gian hiến máu hắn cho Cùng Kỳ Đao để dồn kết cục chết về phía hắn, cứu lấy Thành Cơ một mạng. Khóe mắt y bắt đầu rơi lệ, y nấc từng tiếng: "Đừng mà.. Hàn Tô"
Nguyệt Liên nén đau đớn cũng như sự bòn rút máu mình vào Cùng Kỳ Đao, hắn giấu mặt mình sau mái tóc của Thành Cơ, khó khăn nói: "Đừng sợ.. Ta vốn không biết thời gian mình không còn nhiều. Ta chỉ mong đến phút cuối nhìn ngươi được an ổn.. Ta muốn nắm chắc một sự thật khi không có ta bên cạnh, Thành Cơ ngươi thật sự sẽ được họ yêu quý..". Và một lí do thầm kín hắn dù đau đớn cũng bắt buộc phải thực hiện, hắn không muốn Hi Hoa rời khỏi nơi này bị vướng bận bởi hắn, và đây cũng là cách duy nhất hắn khước từ ước muốn cuối cùng của Ninh Kỳ, hắn rất đau, nhưng hắn không muốn đi đến bức đường này rồi lại thất bại, hắn sợ Hi Hoa của hắn nhận kết cục không đáng ngoài thực cảnh kia chỉ vì hắn.
Thành Cơ đau đớn lắc đầu: "Ta không cần họ, ta chỉ cần ngươi thôi Hàn Tô, ta xin ngươi.. Ngừng lại đi.. Ngươi muốn đi, ta đi cùng ngươi, đừng bỏ ta lại một mình."
Nguyệt Liên mỉm cười, lặng lẽ hôn lên đỉnh đầu của Thành Cơ, nhẹ nhàng nói: "Mọi thứ trên đời, ta đều làm vì ngươi, ta không bao giờ hối hận.. Nhị thiếu chủ của ta.. Ta yêu ngươi, mãi mãi chỉ mình ngươi.. Hẹn gặp ngươi vào một ngày nào đó có nắng vàng và rừng hoa nở rộ."
Dứt lời, Nguyệt Liên buông tay một chưởng đánh bay Thành Cơ ra xa. Thành Cơ ngã xuống đất đau đớn nhưng một ánh sáng trắng nhanh chóng vút qua, Thành Cơ liền quay lại hét lớn.
"Không!"
Ánh sáng ấy là kiếm linh, xuyên thẳng người Nguyệt Liên tạo nên cơn chấn động lớn. Thành Cơ hét lớn, cả người tê rần chạy trối chết về phía Hàn Tô.
"Không.. đừng mà.. aaa!"
Nhưng tất cả đã chấm dứt. Nguyệt Liên nhắm mắt lại cảm nhận thân thể nhẹ tênh, cả hình ảnh Hi Hoa cũng chỉ là thứ mờ ảo.
Thành Cơ cố gắng chạy tới bắt lấy Hàn Tô nhưng mà tất cả đều tan thành những cánh hoa bay xuyên qua người y rồi lụi tàn. Thứ y bắt được chỉ còn là chiếc mặt nạ không toàn vẹn của hắn, Hi Hoa ngã xuống mặt đất.. Cùng Kỳ Đao phát ra ánh sáng đỏ uỳnh một tiếng rồi bị thu về hình dáng của một Thanh đao nhỏ nằm trơ trọi dưới đất.
Hi Hoa nằm bất động dưới đất, tay giữ chặt chiếc mặt nạ, nước mắt cứ giàn giụa chảy ra, đợi khi chính mình nôn ra bụm máu y mới gào khóc với gọi:
"Hàn Tô! Aaaa!"
Nguyệt Liên giật mình phun ra bụm máu, chính hắn hiện giờ đang nằm ngã ngửa ở mật thất của Hoa giới. Hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người mệt mỏi quá độ. Hắn lẳng lặng ngồi dậy lau đi khóe máu trên miệng, lại hướng nhìn tọa sen kia. Hi Hoa vẫn im lìm ngồi đó, hắn vịnh vách đá chậm rãi tiến đến, rồi ôm chầm lắm Hi Hoa bật khóc.
Đôi mắt Hi Hoa vẫn nhắm nghiền như thể không hay biết gì người đang đau đớn trước mặt y. Nguyệt Liên khóc một lúc lại buông y ra mà nhẹ nhàn cụng trán với y, hắn đã không còn vào viễn cảnh được nữa nên không biết y trong đó sẽ như thế nào.
"Cục cưng, Viễn cảnh kia hại ta và ngươi đều rất thê thảm.. nhưng ta không hối hận khi vào đó vì chí ít ta còn được ở cạnh và nhìn thấy ngươi linh động. Ta không bảo vệ được hai chân hồn thiên và ma của ngươi nhưng cuối cùng ta lại bảo vệ được một nguyên hồn hoàn hảo của ngươi.. Hi Hoa, ta chờ ngươi trở về.. Mau sớm trở về với ta."
Nguyệt Liên hôn nhẹ lên môi của Hi Hoa rồi đứng dậy, từng bước rời khỏi mật thất kia. Đến khi đến tượng Mẫu đơn, hắn hướng nhìn bầu trời âm u bao phủ Hoa giới, đôi mắt liền trầm lắng. Hi Hoa không thể ở đây lúc này vậy thì hắn sẽ thay y bảo vệ Hoa giới.
Dứt lời cả người hắn sáng lên, khôi giáp hiện ra bao phủ lấy hắn, hắn triệu kiếm, một cước bay khỏi kết giới Hoa giới. Hắn rời đi là vậy nhưng trong mật thất, hắn lại không biết lúc hắn đi, đôi mày Hi Hoa liền nhíu lại, cả người liền run rẩy, máu từ miệng cũng chảy ra nhỏ xuống bạch y.
Đàm Phiên xông vào ngay lúc đó, khi nãy y chợt thấy bóng Nguyệt Liên lướt ra ngoài nên y chạy vội vào xem, nào ngờ vừa hay bắt gặp cảnh này. Đàm Phiên vội chạy đến ngồi phía sau truyền linh lực cho Hi Hoa. Trên bức tường, Lục Hoa Đông Hoang đã hiện lên, vị trí linh tính thứ sáu kia cũng bắt đầu hiện ra. Đàm Phiên nhíu mày, y cảm nhận được luồng sát khí mạnh mẽ cũng như tiếng gào thét đau đớn, linh tính kia càng ngày càng đỏ rực.
"Hi Hoa.. Hi Hoa!"
Trên nền tuyết trắng, gió tuyết vẫn không ngừng thổi. Hi Hoa toàn thân đầy vết thương, từng bước từng bước đi. Khuôn mặt y tái đi vì lạnh, cả người bị tuyết bám vào che lấp đi thân hình của y. Tay Hi Hoa giữ chặt tua kiếm của Hàn Tô như giữ chặt tia hy vọng cuối cùng. Y hướng đến hàn động lúc trước Hàn Tô đưa y tới, hắn nói nơi đó là nơi sinh ra hắn nên y đã ôm hi vọng trở về đó, y sẽ nhìn thấy Hàn Tô hoặc là một đóa Sương Hoa đang chờ y ở đó.
Hi Hoa đi bộ suốt mấy ngày vì y không còn nhiều nội lực, trên người đầy thương tích mà đặc biệt là y đi trong bão tuyết nên cũng không xác định rõ vị trí hàn động ở đâu.
Có những lúc Hi Hoa gục bên nền tuyết trắng, đôi môi khô nứt nẻ cùng các vết thương như dằn xé y, y đã khóc rất nhiều, nhưng cứ hễ nghĩ đến những gì Hàn Tô đã làm thì y lại cảm thấy chẳng đáng là gì. Thế là y lại gượng dậy để đi, y không biết đi bao lâu, chỉ nhớ khi y đói y khát thì tuyết chính là thực phẩm duy nhất của y. Và những lúc y gục ngã thì hình bóng Hàn Tô chính là thứ kéo y vực dậy.
Cho đến một ngày Hi Hoa tìm được một cái cửa hang động bị lấp, cảm giác quen thuộc lại ùa về. Y gắng sức dùng tay đào bới lớp tuyết, đào đến độ cả bàn tay bị lạnh đến co cứng, máu từ các đầu ngón tay cứ rỉ ra hòa với lớp tuyết kia. Nhưng trong tâm y mách bảo rằng đây đúng là hang động mà cả hai từng đến thế nên y mặc kệ đau mà cứ đâm đầu đào bới.
Phải trải qua thời gian rất lâu Hi Hoa cũng đã tìm được lỗ hỏng, y cố gắng chui vào đó, đến khi qua được thì lăn mấy vòng xuống dốc, lưng đập vào vách đá mới chịu dừng lại. Hi Hoa hít một bụm khí lạnh rồi ngồi dậy nhìn khung cảnh trong động, vách đá này là nơi hai người từng ngủ chung.. chính là nơi này rồi. Nhưng tại sao mọi thứ lại trở nên âm u như vậy.
Hi Hoa nghĩ có thể cửa động bị lấp, ánh sáng không vào được nên cũng không sợ hãi mà mấy. Y nhớ lúc trước Hàn Tô dẫn y đến một con suối nên lồm cồm đứng dậy chạy sâu vào trong động, y sắp được gặp Hàn Tô rồi.
Nhưng mà tất cả đều không như y mong đợi, càng vào sâu, thì động càng tối mà con suối trước kia giờ đã hoàn toàn đóng băng. Hi Hoa lẩn thẩn bước đến, không phải Hàn Tô từng nói suối nơi đây không bao giờ đóng băng sao, còn những đóa Sương Hoa đâu, tại sao nơi này không khác gì những nơi tầm thường khác vậy.
Hi Hoa khụy xuống bên con suối, tay lần mò theo từng mảng băng, giọt nước mắt của y rơi xuống mảng băng đó. Rồi y khóc lớn: "Tại sao lại đóng băng? Đóng băng rồi thì Hàn Tô trở về như thế nào?"
Hi Hoa càng khóc lại càng trở nên xấu tính, y giơ nắm đấm từng cú đánh xuống lớp băng dày đó muốn phá vỡ chúng, vừa đánh y vừa gào thét, đánh đến đâu thì gọi tên Hàn Tô đến đó, đánh đến nỗi mu bàn tay chảy đầy máu và sưng lên nhưng mảng băng kia chỉ nứt vài vết nhỏ.
Hi Hoa ngừng hành động vô ích lại, tay mò vào ngực lấy ra tua kiếm, thứ còn sót lại của Hàn Tô chính là ngọc bội từ Sương Hoa này, liệu nó có thể giúp Hàn Tô sống lại không. Nhưng mà, ngọc bội vừa lấy ra không lâu liền xuất hiện vết nứt, sau đó tan thành tro ngay trước mắt Hi Hoa, tua kiếm rơi xuống mảng băng đầy máu của y. Theo sau đó là những giọt nước mắt lăn dài trên má Hi Hoa..
"Thật sự.. Không thể sao.. thật sự, ngươi bỏ ta đi thật sao.. Hàn Tô.. Hàn Tô! Aaaaa!"
Không ai cảm nhận được lúc này Hi Hoa đau đớn, thống khổ đến nhường nào, y ôm đầu la hét, lại gào khóc trong vô vọng, y đau quá, tâm y như bị ai xé ra vậy. Người y yêu nhất, người xuất hiện bên cạnh y lúc y cần nhất đã mãi mãi không thể ở cạnh y nữa, mãi mãi không trở về nữa.
Hi Hoa phun ra máu rồi ngã xuống nền băng, y vẫn khóc, nước mắt cứ giàn giụa, tim y thắt lại như muốn bóp chết y.
Thà rằng chia ly nhưng biết người ta còn sống còn hạnh phúc hơn là âm dương cách biệt, mãi mãi không thể gặp lại..
Trong sự lạnh lẽo và âm u nơi này ngoài tiếng khóc, tiếng gào thét thê lương của Hi Hoa thì không còn tiếng gì cả.. nhưng nơi đó lại có những sự sống. Từng nơi y đi qua, từng giọt máu y rơi xuống đều hóa thành rừng hoa bỉ ngạn đỏ rực, nó trải dài khắp nơi, giữa nền tuyết trắng kia cứ dần dần hiện lên màu đỏ rực, từng đóa chồng chéo lên nhau mà dẫn đến hang động y đang nằm.. Nó cứ nở, nở mãi, và đóa hoa cuối cùng nở chính là từ tim của Hi Hoa.
Hi Hoa trợn mắt, lồng ngực cảm thấy ngạt đi, máu không ngừng chảy, nước mắt không ngừng rơi. Nhìn đóa hoa từ ngực mình nở rộ, y đưa bàn tay run rẩy nắm lấy nó, trước mặt chỉ toàn là màu đỏ âm u và bi thương..
"Hàn Tô, Ta đau quá, ngươi đâu rồi.. Hàn Tô.."
Vẫn không có tiếng trả lời, Hi Hoa bắt đầu cảm thấy tay chân mình bị co lại đầy đau đớn. Y nhớ lại trước khi đi tìm Hàn Tô, y đã cầm Cùng Kỳ Đao chém giết tứ phương, gặp ai cũng giết không câu nệ thiện ác, là y quá đau khổ, những con người ấy đã giết đi người y yêu nhất, y cũng không muốn thấy họ nữa. Nhưng đó không phải là thứ y để tâm, y nhớ về những thời gian hạnh phúc của hai người, lúc đó cũng có Chung Uyển Vệ, gã đều mang rượu đào đến uống cùng hai người. Rượu gã ủ không ngon bằng của Bạch Tỏa Tình nhưng mà phải công nhận gã rất thông minh vì thuộc hết công thức ủ rượu của Bạch huynh.
Cũng không biết vì sao cớ sự lại thay đổi, Bạch Tỏa Tình là người mà Chung Uyển Vệ thầm thích, Thành Cơ biết, nhưng gã lại tự tay đâm chết Bạch Tỏa Tình và sau đó.. gã trở nên điên loạn, thanh tẩy hết Huyết Hàn Cung cùng tất cả người ủng hộ kế hoạch Cùng Kỳ Đao. Gã đổ lỗi cho Hàn Tô và cả y.. sau cùng lại ra tay giết Ninh Kỳ.
Lúc này Hi Hoa chợt bật cười, cười một cách đau đớn. Liệu có phải vì nhìn người mình yêu chết trước mặt nên gã mới mất nhân tính như vậy.. Cũng đúng, đến bây giờ y mới hiểu cảm giác của gã như thế nào, đau như hàng ngàn con dao găm vào người vậy, đau đến độ muốn gào thét, như muốn moi gan moi tim ra nhưng vẫn bất lực, mãi không còn gặp lại người nữa.
Hi Hoa đưa tay giữ lại tua kiếm lông thú kia, lại cố gắng nhoẻn miệng cười: "Có lẽ.. Cuộc đời ta đã định phải sống trong cô đơn, chết trong cô quạnh.. mà chết là phải chết trong sự hối tiếc và đau thương. Hàn Tô, Liệu khi chết rồi, dưới địa phủ.. ta còn được nhìn thấy.. ngươi đứng chờ ta không.."
Trong hang động lạnh lẽo ấy, Hi Hoa từ từ nhắm mắt, người đã không thể quay lại, chi bằng để y chết cùng đi.. dù trách y, y vẫn nhận, biếm y thành vật gì y cũng nhận.. Mong là y và hắn sẽ không như hoa bỉ ngạn, hoa lá mãi mãi chẳng gặp nhau.. sinh ly tử biệt vĩnh viễn..
Tiếng leng keng vang lên. Chiếc mặt nạ của Nguyệt Liên từ trong ngực Hi Hoa rơi ra, rồi vô thức nứt bể, mọi thứ liền chìm trong màu trắng xóa.