Hi Hoa trở về Hoa giới liền nhận được thánh chỉ của Thiên Đế, sau lần tấn công Hoa giới thì yêu quỷ đã bắt đầu xuất hiện khắp nơi. Tấu chương ngừng làm tết cho thần tiên cũng được Thiên Đế đồng ý, Hi Hoa lúc này sẽ tập trung vào việc cung cấp lương thực, tiên đơn cho đội quân. Vậy nên trong khoảng thời gian này Hi Hoa phải chuyên tâm đi lo công vụ. Khi qua vườn hoa anh đào tìm rượu gửi cho Nguyệt Liên, Hi Hoa chợt nhìn thấy bóng dáng hai người đang ngồi cạnh dao trì, y liền lên tiếng gọi: "Cữu Cữu, Dạ Tập Huyền."
Đàm Phiên và Dạ Tập Huyền đều ngoảnh lại nhìn Hi Hoa mỉm cười. Y đi đến hành lễ, ánh mắt có nhìn đến thân thể Đàm Phiên dưới ánh sáng có chút trong suốt. Dạ Tập Huyền nghiêng đầu hỏi: "Trên người có ma khí, vừa đi U Minh giới về sao?"
Hi Hoa gật đầu đáp: "Đúng vậy, nhưng mà sẵn có hai người ở đây, ta muốn cho hai người xem cái này.". Hi Hoa trải bản vẽ ra cho hai người xem. Nét mặt của Dạ Tập Huyền liền biến sắc: "Ngươi sao lại có cái này?"
"Thực ra, trong viễn cảnh của ta đã xuất hiện trận pháp này, là Nguyệt Liên nhìn thấy và vẽ lại."
Đàm Phiên nghiên cứu một lúc lại nói: "Nhìn trận pháp thật phức tạp. A Huyền, huynh biết nó hả?"
Dạ Tập Huyền cười khan, rồi lại nhỏ giọng nói: "Đúng là có.. nhưng nó là thứ quật chết ta. Vốn dĩ trận pháp này khó thao túng, ta không muốn dùng lại nó nữa."
Nếu Dạ Tập Huyền nói như vậy nghĩa là trận pháp này thật sự không ổn chút nào. Đàm Phiên có chút lo lắng nói: "Tuy ta không chắc lắm nhưng mà có phải nó liên quan đến Cùng Kỳ Đao gì đó không?"
Hi Hoa gật đầu, Đàm Phiên lại trầm tư rồi nói: "Giữa viễn cảnh và thực tế đúng là không thể nói một cách rõ ràng nhưng mà Hi Hoa, con sau này phải cẩn thận, kẻ làm ra trận pháp này rất độc ác. Con nên nói với phụ thân con, tránh có kẻ lợi dụng sơ hở mà làm hại kể cả đối với Đế Long."
Hi Hoa nhìn trận pháp, người nhìn thấy trận pháp đúng là Nguyệt Liên, vậy nên hắn mới là người cần cẩn thận nhiều nhất. Bàn luận một lúc thì Hi Hoa trở về, lúc này trời chiều buông xuống có chút buồn rầu. Hi Hoa ngước nhìn cánh phượng hoàng bay ngoài kia rồi chao đảo vào trong Hoa giới.
Hi Hoa mỉm cười nhìn Phượng Minh đáp xuống đất, cũng không vội hỏi chuyện mà mời hắn vào dùng trà. Phượng Minh uống cạn chén xong lại gõ quạt chần chờ một lúc mới nói: "Ta sắp phải đi ra chiến trường nên đến nói với đệ một tin.. Đệ nghe rồi cũng không cần để trong lòng."
"Tin gì?"
"Lạc Tịnh Hương nương nương.. Bà ấy, kết thúc tiên tịch rồi"
Chén trà trên tay Hi Hoa khẽ khựng lại, chết rồi sao, là do không chịu nổi thiên lôi hay là buông bỏ chấp niệm. Phượng Minh gãi gò má, lại ngập ngừng nói: "Hai ngày trước đã không còn nghe tiếng thiên lôi nữa. E là nghĩ thấu rồi. Vì là tội đồ của tứ hải bát hoang nên không làm lễ an nghỉ, chỉ để thái tử và các công chúa đưa tiễn."
Hi Hoa chậm rãi nhấp trà, lại nhàn nhạt nói: "Người đi cũng đã đi rồi, không cần vương vấn gì nữa."
Phượng Minh cười xuề xòa, hắn biết Lạc Tịnh Hương chết, Hi Hoa cũng không mấy vui vẻ. Chính hắn cũng cảm thấy sự ra đi ấy quá nhẹ nhàng. Nhưng mà biết sao giờ, hắn cũng đâu làm gì được, dù gì cũng là bá mẫu của hắn, hắn vẫn nên biết tôn trọng.
"Đúng rồi, khi nào huynh dẫn quân ra chiến trường? Là chiến trường cũ hay sao?"
Phượng Minh lắc đầu nói: "Đã đổi chiến trường, lần này là tận cuối dãy Vạn Trùng Sơn, nơi tập trung nhiều ma khí và lỗ hổng nhiều nhất. Có thể ba ngày nữa sẽ xuất quân đi."
Vạn quỷ nổi loạn, đâu đâu cũng là ma khí, đến nơi thâm sâu đó thật sự rất nguy hiểm. Nhưng nếu đã là chiến thần, cho dù nơi đó có khắc nghiệt đến đâu thì cũng phải đến đó, trước là nhiệm vụ, sau là sự tín nhiệm.
"Huynh đi đường cẩn thận. Nếu cần gì thì nói với ta, ta sẵn sàng tiếp ứng."
Phượng Minh cười tươi nói: "Yên tâm đi, Phượng hoàng bất tử, ta luôn tự hào về việc này."
"Huynh đừng chủ quan như vậy!". Hi Hoa nói một chút lại ngừng, sau mới nhỏ nhẹ ngỏ lời: "Có cần ta làm hậu phương cho huynh vững tâm chiến đấu không?"
Lần này Phượng Minh bị sặc đến đỏ mặt nói: "Ây da.. ta thật không muốn biến thành con phượng hoàng trụi lông đâu nha. Ừm.. đệ gợi ý thì ta mới nhớ. Sau lần giao chiến này, nếu toàn thắng trở về, ta sẽ chuyển đến nơi mẫu thân đang ở mà sinh sống. Nơi đó là một rừng ngô đồng ở Phương Nam, ta thấy rất thích hợp, tiện thể chăm sóc mẫu thân. Nếu cần có việc ta mới trở về Thiên Cửu."
Không hiểu sao lời này nói ra, Hi Hoa có chút buồn bã, y nhỏ giọng hỏi:
"Huynh như vậy là.."
"Cứ coi như là, có duyên không nợ đi. Vả lại ta nghĩ không phải cái gì cũng bắt ép được. Làm bằng hữu cũng được, không gì là khó cả."
Phượng Minh cười rất tươi, chiếc quạt lông cứ phe phẩy không ngừng. Hi Hoa rũ mắt, giá như được chia sẻ giúp hắn được một chút thì tốt: "Cũng được! Sau này có cơ hội ta cũng muốn đến xem nơi đó tốt không. Còn những việc còn lại, coi như là một trải nghiệm, đôi khi buông bỏ không phải là xấu. Ta tin huynh sẽ sớm có người tâm đầu ý hợp, tìm được hạnh phúc cho mình."
Phượng Minh gật đầu, trò chuyện với Hi Hoa đến khi Mão Nhật dần biến mất thì hắn trở về Thiên Cửu. Hi Hoa trở về mật thất tu luyện, tu vi y đã tăng lên nhiều nhưng thời gian tới còn nhiều việc phải lo, y cần phải phòng trừ, chưa kể việc gặp tiểu cục cưng sắp đến phải chuẩn bị mọi thứ. Nghĩ đến việc này Hi Hoa thật sự rất hồi hộp và phấn khích, đứa nhỏ sinh ra không biết hình dáng là như thế nào, là nam hay nữ đây. Thật sự rất mong chờ đến ngày đó.
Cuộc chiến rất nhanh diễn ra, Nguyệt Liên đã ra chiến tuyến hơn hai tuần. Hi Hoa ngày đêm lo chính sự ở Thiên Cửu cũng như quản lí vận chuyển tiên đơn cho chiến trường nơi đó đến nỗi không có thời gian nghỉ ngơi. Kính Văn từng nói với y về việc Thiên Cửu và U Minh giới đang liên minh ngăn chặn bọn quỷ yêu này. Chúng đa phần xuất hiện qua lỗ hỏng thông đạo, không biết điểm đích xuất phát từ đâu nên chưa thể ngăn chặn một cách triệt để. Chưa kể kẻ đứng sau còn chưa lộ diện, âm mưu của kẻ đó như thế nào hiện giờ chỉ quy về một câu hắn muốn gây nên trận chiến tiên ma.
Ở núi Côn Luân, Vạn Uyên cũng đang tập trung trấn áp và quản chặt chẽ các mảnh Đồng Lô Hồng Liên. Lưới trời cũng đã được giăng ra để che chắn cho phàm nhân nhưng cũng chỉ là một thời gian, nếu lưới trời mà thủng, nguy cơ tàn sát phàm nhân rất cao.
Mấy hôm nay Hi Hoa đi rất nhiều nơi, y muốn dựa vào năng lực của mình tìm đến sự liên kết giữa vạn vật ở tứ hải bát hoang. Đối với y đâu cũng có những linh hồn và tất cả đều có giá trị riêng của mình. Càng nhiều sự sống, dương khí sẽ thịnh dẫn đến khả năng trọc bớt ma khí sẽ rất tốt. Qua một thời gian, Hi Hoa cũng đạt được nguyện vọng, nắm giữ sinh sôi của thiên nhiên vạn vật, y một lần nữa phủ tiên khí khắp nơi tạo nên một tầng lớp tiên khí bao phủ tứ hải bát hoang.
Thiên Đế có tặng Hi Hoa một pháp bảo, nói là sẽ giúp y hồi phục linh lực tiêu hao trong một thời gian ngắn. Ngài rất đồng ý về việc này của y. Mọi việc đều diễn ra rất thuận lợi, cho đến khi một tháng trôi qua. Nơi chiến tuyến ồ ạt gửi công văn xin thêm binh chi viện, lúc này mới bắt đầu một cuộc chiến thật sự.
"Hi Hoa, đệ nên nghỉ ngơi một chút đi."
Kính Văn và Hi Hoa cùng ngồi ở điện Kính Văn ở Thiên Cửu phê duyệt công văn. Tuy Hi Hoa có thể phê duyệt ở Xuân Thần điện nhưng y vẫn ngỏ ý ở lại vì mọi công văn hay thư khẩn đều truyền nhanh nhất đến điện của Kính Văn. Đã bao ngày y không thông linh được với Nguyệt Liên, y rất lo lắng vậy nên cách duy nhất chỉ chờ công văn đến để nắm bắt tình hình thôi.
"Đệ không sao."
"Cũng đã thức trắng bảy ngày bảy đêm rồi. Đừng gắng sức nữa, đệ yên tâm, nếu có thư từ chiến tuyến của Thủy Thần ta sẽ sai người báo lại với đệ."
Lúc này Hi Hoa mới thả bút, ánh mắt trầm lắng đi hẳn, hiện giờ tình hình đã bắt đầu căng thẳng, y thật sự không dám chợp mắt nghỉ ngơi. Sáng hôm nay Mộ Linh có gửi thư cho y nói là tình hình Long giới cũng đang chiến đấu với nhiều thủy quái cùng yêu thú xuất hiện ở Bắc vực. Nhưng cũng may vẫn còn có Phong Miên Hạo đại thống lĩnh và Tư Duệ nương nương, chưa kể còn có đại ca và nhị ca của hắn, hắn cũng yên tâm hơn ở chiến trường.
Tính ra đến hiện giờ bình yên nhất vẫn là Hoa giới, tuy là điểm được chọn tấn công đầu tiên nhưng sớm đã bị tiêu diệt. Y đã giao mọi việc lại cho phụ thân, bên cạnh còn có Đàm Phiên cữu cữu hợp tác cùng hai mươi tư phương chủ bảo vệ Hoa giới, y cũng an lòng.
"Đệ lúc này thật không muốn nghỉ ngơi, huynh không cần lo lắng đâu. Hỗn chiến diễn ra ai ai cũng bận tối mặt, đệ không muốn trì hoãn."
Kính Văn gật đầu, hỗn chiến diễn ra khổ nhất vẫn là các thần quan cùng các vua lục giới, sơ suất một chút là có thể phá vỡ mọi liên kết. Chính Kính Văn cũng không dám chậm trễ. Bỗng bên ngoài có tiếng chân chạy vào, một tiểu đồng chạy đến hớt hải nói:
"Kính Văn thượng thần, Xuân Thần. Quỷ yêu tự dưng xuất hiện ở Thiên Cửu. Thiên Đế đưa lệnh mọi người cẩn thận bảo mật tất cả các chiến thư."
Kính Văn và Hi Hoa giật mình đứng dậy, ngay cả Thiên Cửu mà chúng còn dám đánh đến thì nơi chiến trường của sẽ như thế nào. Hi Hoa liền hỏi: "Vậy ở Thiên Cửu có thượng thần nào đang canh chừng không? Thiên binh thì sao?"
Tiểu đồng sợ hãi nói: "Tiểu tiên không rõ nhưng nghe nói Lôi Sư Điện Mẫu đang chặn ở Nam Thiên Môn. Còn phía Bắc Thiên Môn có Thái tử điện hạ canh chừng nhỡ yêu quỷ có xuất hiện thì sớm sẽ ngăn chặn."
Hi Hoa mím môi, trong lòng lo lắng bộn bề, y quay sang Kính Văn nói: "Đệ đi xem xét thế nào, huynh ở lại canh chừng chiến thư được không?"
Kính Văn gật đầu đáp: "Không thành vấn đề nhưng mà đệ phải cẩn thận, nếu không có gì đáng lo thì hãy trở về đây."
Hi Hoa rời điện Kính Văn mà chạy vội đến Nam Thiên Môn, quả nhiên ma khí đã tràn ngập khắp nơi. Hi Hoa triệu Song Đao lao vào chiến đấu, bọn yêu quỷ này tu vi không cao, chúng ồ ạt kéo đến từ các tầng mây dưới. Hi Hoa hướng lôi sư điện mẫu nói: "Nhị vị trấn tại đây, ta sẽ xuống thăm dò để xem chúng đến từ đâu."
"Xuân Thần cẩn thận."
Lôi Sư lệnh cho tốp thiên binh đi theo hỗ trợ Hi Hoa. Nắm giữ Song đao trong tay, tâm Hi Hoa tràn ngập sự sợ hãi, cho đến giờ Tịch Nhan hắn ẩn nấp quá kĩ, ngoài việc sai khiến lũ quỷ này ra thì không để lộ bất cứ thứ gì. Y chợt nghĩ không lẽ hắn đang muốn chơi trò đánh úp, đợi thời cơ đến sẽ một cú tàn sát khắp nơi.
Lướt qua nhiều tầng mây, Hi Hoa cũng đã phát hiện được ba thông đạo đầy ma khí kia, y hô lớn: "Dàn trận phá các thông đạo đó."
Các thiên binh lập tức nghe theo, mỗi người một vị trí kết lại trận pháp. Hi Hoa từ trên cao biến hóa ra trận pháp Mạn Đà La Hoa đánh về phía các thông đạo. Qua một nén nhang, chúng đồng loạt nổ tung, ai cũng bị đánh văng ra xa.
Phút chốc khói đen tản ra mù mịt bám lấy vầng mây ngũ sắc khiến chúng được tô thêm màu xám, biểu hiện cho điều đáng sợ sắp xảy ra, nhưng Hi Hoa đã phát giác, giây phút các thông đạo vỡ, y như thấy một tòa thành xuất hiện trong thông đạo đó.
"Huyết Hàn Cung.."
Giải quyết hết yêu ma quỷ quái mất hết cả đêm, Hi Hoa tựa lưng vào cột đình nhìn mọi người đang thu dọn tàn cuộc. Đầu y lúc này là một mảng mơ hồ, y không dám chắc đó có phải là Huyết Hàn Cung hay không nhưng y tin rằng mình đã thấy một tòa thành trong thông đạo. Nếu như đặt giả dụ tình hình tồi tệ nhất, viễn cảnh của Hi Hoa có người nhúng tay vào thì Huyết Hàn Cung có thể sẽ có thật, Cùng Kỳ Đao cũng có thật và cả.. trận pháp kia cũng có thật. Như vậy thì thật không hay.
Trong lúc suy nghĩ, Một thiên tướng đi đến bẩm báo: "Tham kiến Xuân Thần, Kính Văn thượng thần nhờ tiểu tướng nhắn với ngài, có thư đến."
Nghe vậy Hi Hoa vội trở về điện Kính Văn, cứ nghĩ là thư của Nguyệt Liên nhưng cuối cùng lại là thư của Tuyết Lưu gửi từ U Minh giới. Hi Hoa mở ra đọc, đôi mày gần như căng dãn, y vội quay sang nói với Kính Văn:
"Kính Văn huynh, giúp đệ mở một cuộc hội nghị trong ngày hôm nay, càng sớm càng tốt."
Trong thư Tuyết Lưu viết U Minh giới bị yêu quỷ tấn công, có một âm binh vô tình bị ném vào thông đạo, một lúc sau âm binh ấy lại chạy ra được, hớt hải nói, trong đó như là một thế giới loài quỷ, quỷ rất nhiều, bao vây một tòa thành. Chưa hết, Tuyết Lưu còn nhấn nhá thêm việc quỷ yêu có tên Độc Tử kia vốn đã luôn xuất hiện, nó là kẻ đã cướp đi các quái yêu trấn ở mười tám tầng địa ngục của U Minh giới, nhắc nhở Hi Hoa cẩn thận đề phòng.
Hi Hoa đem hết mọi chuyện nói rõ cho mọi người và Thiên Đế nghe kể cả việc y nghi hoặc người đứng sau chính là Tịch Nhan. Nhưng y chỉ phiến diện theo suy nghĩ của y chứ không dẫn dắt đám đông tập trung vào Tịch Nhan mà bỏ lơ mọi thứ xung quanh, tạo cơ hội cho kẻ ác tung hoành.
Thiên Đế trị vì trên cao trầm tư một lúc rồi nói: "Độc Tử là mối lo sợ của U Minh giới từ trước tới giờ, đúng là máu nó có thể phá trận pháp nhưng chỉ tự tin khi trận pháp đó có tà lực hoặc âm khí. Riêng về trận pháp tiên lực, nó cũng phá được nhưng thời gian e sẽ lâu hơn và ít có hiệu nghiệm. Trong tứ hải bát hoang này duy nhất đến giờ sử sách ghi chép chỉ có mỗi Độc Tử. Nếu nó có đám dưới trướng thì e là có chuyện không hay."
Có người lên tiếng nghi hoặc Độc Tử cũng là người đứng sau chuyện này.
"Nó không phải.". Thiên Đế trầm ổn lên tiếng: "Bản chất Độc Tử là tiểu quỷ xấu xa bần hèn, ngoài phá trận pháp ra thì không có việc gì là đáng đề phòng. Ngay cả trận pháp tiên lực nó chống không nỗi nên mới liên kết trận pháp với tâm của mình để hoàn thiện hơn, vậy sau này nó thất thế hoặc chết dưới tay thần tiên, các trận pháp kia sẽ bị vô hiệu. Một kẻ sống chết bản thân khó bảo toàn sao lại ngu dốt gây chiến đại giới. Thật nực cười!"
"Nhưng mà ngược lại nếu nó truyền cách phá trận pháp cho người khác, người đó tài kế gian ác lại có đầu óc suy tính, vậy thì cũng rất đáng lo ngại."
Kính Văn hít thở không thông mà nói. Trong Lăng Tiêu điện cũng bắt đầu rơi vào trầm tư. Thiên Đế xoa ấn đường nói: "Việc đó phải tìm hiểu mới rõ, quái vật đạt cấp Hung này không nên xem thường nó. Nếu nó giở trò đánh chặn, chỉ sợ quân chi viện và quân chiến trường sẽ bị thiệt hại. Mà đã có Độc Tử thì chắc chắn sẽ còn nhiều kẻ khác nữa. Lâu như vậy chúng ta không tìm thấy, trẫm cũng đã suy đoán đến việc chúng mở một kết giới song song, tòa thành mà U Minh giới cùng Xuân Thần phát hiện được, thực thực ảo ảo nhưng cũng đáng phải để tâm.". Đam Mỹ Cổ Đại
Hi Hoa ôm quyền nói: "Vậy xin phép Thiên Đế, cho thần được nhận công vụ này. Nếu có trận pháp song song, chúng ra được vậy chúng ta có thể vào được, thần sẽ điều tra vụ này."
Đôi mi Thiên Đế khẽ rũ, ngài đứng dậy đi đi lại lại rồi nói: "Việc chúng làm không hề che đậy, trẫm đây e chúng có mưu đồ dẫn dụ. Nhưng nếu sự thật là vậy chúng ta cũng không nên chậm trễ. Vậy thì Xuân Thần cứ đảm nhận việc này, nếu chúng muốn dụ ta thì ta cũng phải diễn thật cho chúng tin, còn không phải việc đó thì vẫn nên xử lí nhanh gọn càng tốt. Việc này không thể đánh động. Xuân Thần tùy ý chọn ít người bên mình để hành sự đi."
Trên đoạn đường trở về điện Kính Văn vẫn đi theo Hi Hoa lo lắng nói: "Hi Hoa, chuyện này rất nguy hiểm, đệ phải suy nghĩ kĩ lưỡng vào. Ta khuyên đệ, đệ phải nghĩ cho mình."
Hi Hoa hiểu ý của Kính Văn nhưng y biết mình cần phải làm gì. Trong lúc này chậm trễ một khắc liền sẽ sinh ra nhiều vấn đề nan giải, huống hồ về việc này Hi Hoa nghĩ là có liên quan đến mình.
"Đệ sẽ cho người đi theo, huynh cứ yên tâm. À đúng rồi, huynh đừng nói chuyện này với Nguyệt Liên nếu hắn có gửi thông linh về, đợi đệ giải quyết ổn thỏa sẽ đến gặp hắn sau."
Nhìn Hi Hoa rời đi Kính Văn chỉ biết than khổ, Nguyệt Liên nhờ y chú ý đến Hi Hoa vì Hi Hoa sắp đến ngày phải đem ngọc long khí ra ngoài, tính đi tính lại còn bao nhiêu ngày nữa đâu, y cũng không thể bỏ điện Kính Văn mà chạy theo Hi Hoa được. Đứng giữa hai người này thật khổ mà. A đúng rồi!
Kính Văn lục trong túi Càn Khôn của mình ra một chiếc lông vàng mướt, đây là lông vũ Phượng Minh cho y, hắn nói cần gì thì thông linh cho hắn. Hi Hoa dặn là không nói cho Nguyệt Liên biết, nhưng không cấm y nói cho Phượng Minh huống hồ nơi Vạn Trùng Sơn cũng là nơi Phượng Minh đang mở chiến tuyến, chắc chắn sẽ giúp được Hi Hoa.
Chiếc lông vũ sáng lên sau khi thả ít tiên lực vào. Kính Văn trở về đến điện thì mới bắt được thông linh. Kính Văn biết chiến trường rất bận rộn nên có thể nói lời ngắn gọn cho Phượng Minh hiểu là tốt: "Phượng Minh, đã có vài manh mối mới, Thiên Đế giao việc điều tra manh mối đó cho Hi Hoa. Đệ ấy sẽ đến Vạn Trùng Sơn, ngươi để ý đệ ấy một chút. Manh mối tra ra rất nguy hiểm."
(Vạn Trùng Sơn đang rất nguy hiểm, đừng để đệ ấy đến một mình, vừa rồi quỷ yêu vừa tấn công e là chưa bình ổn được! Hi Hoa đâu)
Kính Văn trợn mắt đứng dậy, mấp máy nói: "Đ.. đã đi rồi!"
(Chết tiệt! Nơi Hi Hoa đáp xuống chính xác là ở đâu)
Kính Văn vội trải bản đồ về dãy Vạn Trùng Sơn, triệu ít linh tính của Hi Hoa vào bản đồ, di tay một lúc mới hô: "Nơi Trấn tên Chiếm Viễn."
(Mau thông linh với thiên tướng nơi đó đón Hi Hoa. Ta sẽ sớm đến đó)
"Được. Phượng Minh, ngươi cũng cẩn thận."
Bên kia có chút im lặng, sau mới có tiếng trả lời:(Ừm)
Lông vũ không còn sáng nữa, Kính Văn rũ mắt nhìn, xong lại thở dài mà cất nó đi. Vội đưa tay thông linh.
Hi Hoa cưỡi một đám mây hướng đến Vạn Trùng Sơn, nơi này chính là ranh giới lớn của Thiên giới và U Minh giới, tà khí lẫn tiên khí lẫn lộn khó mà nắm bắt, bây giờ phủ đầy nó cũng là một màu u ám. Đây cũng chính là lí do Hi Hoa chọn là nơi điều tra đầu tiên vì sẽ có rất nhiều thông đạo mở ra ở đây. Bất giác bàn tay Hi Hoa sáng lên, là thông linh của Nguyệt Liên. Trong lòng Hi Hoa bấn loạn, không lẽ Kính Văn đã nói với Nguyệt Liên sao! Hi Hoa vội vã hạ xuống bìa rừng ở ngọn núi thuộc Vạn Trùng Sơn. Tuy có hơi căng thẳng nhưng đã lâu rồi y chưa nghe được giọng nói của Nguyệt Liên, y thật sự rất lo và nhớ hắn.
Vội vã tìm nơi sạch sẽ nhất mà ngồi, tay tạo ra những đóa hoa phát sáng xong mới mở thông linh.
"Nguyệt Liên."
(Ngươi đang ở đâu)
Hi Hoa nhìn Nguyệt Liên trong thông linh, vẻ mặt hắn vẫn điềm tĩnh như thường, Hi Hoa e dè nói: "Ta đang đi thăm dò một số nơi. Vừa hay, Gần đây nhiều việc phải xử lí cho nên muốn bản thân thoải mái một chút."
Nguyệt Liên cười mỉm an ổn nói:(Cũng tốt, ngươi cứ nên giữ tâm tình tốt như vậy)
Hi Hoa thở phào trong lòng, xem ra Kính Văn không nói cho Nguyệt Liên biết.
"Nguyệt Liên, nơi ngươi như thế nào rồi."
(Hai hôm trước yêu quỷ có tấn công nhưng chỉ là một đám nhỏ, ta hiện đang suy nghĩ cách sớm dành một ngày trở về bên ngươi)
Hi Hoa nghiêng đầu nghĩ, lại nở nụ cười: "Đón tiểu cục cưng?"
(Đúng vậy, ta đang rất háo hức)
"Ta cũng vậy."
Hai người nhìn nhau một lúc rồi bật cười, Hi Hoa mới cất giọng: "Hỗn chiến đầy nguy hiểm gian nan, ngươi phải hết sức cẩn thận, đợi một ngày nào đó gần nhất ta sẽ đến thăm ngươi, cùng ngươi ra chiến trường."
Nguyệt Liên cong mắt cười, chỉ cần có Hi Hoa bên cạnh, hắn như được tiếp thêm sức lực vậy. Bất giác nụ cười ấy dần hạ xuống:(Hi Hoa, ngươi đang ở Vạn Trùng Sơn)
Hi Hoa giật mình ngẩn người, Nguyệt Liên vậy mà sớm nhận ra rồi sao? Giọng Nguyệt Liên bên kia liền khẩn cấp, hắn hình như đang lo sợ mà đứng dậy.
(Hi Hoa, rời khỏi Vạn Trùng Sơn càng sớm càng tốt. Ngươi tại sao lại ở nơi đó)
"Ta.."
Chưa nói dứt lời, xung quanh Hi Hoa bắt đầu có tiếng động. Hi Hoa đứng dậy đưa mắt nhìn xung quanh, ngay cả một ngọn núi nhỏ như quả đồi được đặt dưới mí mắt thiên giới cũng bị yêu ma quấy phá sao. À mà cũng không thể nói, cửa Nam Thiên Môn chúng còn mò lên được thì cái quả đồi này chúng cũng chỉ để gác chân.
Thông linh trên tay là Hi Hoa tự ngắt đi, đến cũng đã đến, y là đang xem chúng còn muốn mở bao nhiêu cái thông đạo nữa.
Từng cơn gió bắt đầu thổi, tiếng răng rắc càng thêm to dần nhưng bóng dáng lại không hề thấy. Bây giờ ánh sáng Mão Nhật cũng không thể len qua tầng lớp lá này, nơi này âm u hơn hẳn. Rồi một cảm giác lạnh lẽo truyền đến, Hi Hoa chậm rãi quay nửa mặt nhìn bóng dáng từ khi nào đã xuất hiện đứng phía sau y.
"Ẩn trốn bao lâu hôm nay xuất hiện, ngươi khiến ta rất bất ngờ."
Hi Hoa mặt không biểu tình nói. Tên vô diện ấy bây giờ lại cư nhiên xuất hiện ở đây. "Tịch Nhan, ngươi muốn mang cái mặt nạ ấy đến bao giờ. Đối với ta mang cũng là thừa."
Hi Hoa trầm giọng nói, lại nhìn Tịch Nhan chậm rãi tháo mạt nạ xuống, nhìn y nở nụ cười. "Vẫn là Hi Hoa giỏi nhất, luôn là người phát hiện ra ta đầu tiên."
Hi Hoa bình thản đáp: "Là ngươi tự tìm đến, ta không có thời gian trong việc theo chân kẻ khác."
Tịch Nhan vẫn như cũ nở nụ cười nhìn y, cứ nhìn mà không nói khiến cho Hi Hoa cảm thấy khó chịu vô cùng, hắn ta xuất hiện nơi này rốt cuộc là muốn để y biết thêm cái gì. Tịch Nhan nhẹ nhàng thở ra, lại bước đến ngồi lên một mõm đá, lúc này hắn mới nói: "Cùng ta ngồi đây một lát chờ một người quan trọng xuất hiện. Ta không muốn đánh nhau với ngươi."
Hi Hoa thật không hiểu việc làm này của Tịch Nhan, nhân vật quan trọng kia là ai? Là người đứng sau tất cả mọi chuyện sao. Hi Hoa có chút bức xúc, lại hỏi: "Ngươi rốt cuộc là đang muốn trả thù tứ hải bát hoang đến vậy sao?"
Ánh mắt Tịch Nhan như không có tiêu cự nhưng mãi vẫn chăm chăm nhìn Hi Hoa, da dẻ rất thiếu sinh khí. Nghe câu hỏi ấy xong hắn chỉ cười nhạt mà không đáp. Hi Hoa cũng không thể đứng đây đợi hắn, y không biết hắn đang lên kế hoạch gì nhưng y cũng rất tò mò người quan trọng trong miệng của hắn nói ra, cứ như vậy thời gian trôi qua một cách lặng lẽ.
Cả ngọn đồi bỗng dưng im lặng hơn hẳn, Hi Hoa đưa mắt nhìn, từ chỗ y cách ra trăm thước đã bị bao phủ bởi một trận pháp đỏ rực, suy cho cùng y muốn đi cũng khó. Tịch Nhan căn bản đã nhốt y lại trước khi hắn xuất hiện rồi. Trận pháp kia còn mang theo mùi tanh, là dùng máu để thi triển, muốn phá nó cũng là một điều nan giải.
Hi Hoa nhíu mày quay lại, bất giác phát hiện Tịch Nhan đã biến mất rồi. Nhìn xung quanh cũng không thấy, Hi Hoa chợt ngẩn người, có khi nào là y bị hắn lừa nán lại để hắn có thời gian tạo trận pháp không.