Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua
Không gian cứ ngày ngày thay đổi
Nhưng...
Hình ảnh cô gái ấy vẫn trong tim mọi người.
3 năm trôi qua rồi đấy...
My và Khang đã kết hôn và có con trai 2 tuổi...
Minh và Chi cũng có nhóc tì 2 tuổi...
Hiền và Huy, năm nay họ sẽ làm đám cưới. Vào ngày 4/3 - ngày sinh của Linh. Đám cưới ấy, không chỉ kết duyên cho đôi trai tài gái sắc, mà còn tổ chức lễ tưởng niệm cho cô bạn xinh đẹp của họ hay vị tiểu thư quyền quý của thế giới.
Ngày đám cưới....... dù không giục nhưng đến rất nhanh.....
Hơn 1000 người quen của Huy, Hiền và Linh đến tham dự cùng ba mẹ Huy, My, Chi, Minh, Khang. Ba Linh xin mạn phép không tới vì vợ ông vẫn chưa qua được cú sốc mất đi con gái
Ngồi trong phòng trang điểm mà lòng Hiền rối bời. Không ngờ cũng có ngày cô và Huy nên duyên với nhau. Nhưng cái duyên này, nếu không phải Linh ra đi thì đâu có. Hiền cảm thấy có lỗi với Linh. Cô chẳng phải đã cướp mất tình yêu của Linh? Đúng vậy?
Nét hối hận lộ rõ trên khuôn mặt baby của Hiền.
- Em... Có biết Linh, đã nói gì không?
Giọng Huy vang lên trầm ấm, đi kèm theo đó là một cái ôm thật chặt.
- Em...
- Linh nói, cô ấy muốn anh yêu em.
- Vậy... Tình, tình cảm của anh....
Giọng Hiền trùng xuống. Chẳng lẽ Huy chỉ yêu Linh? Và anh ấy chỉ làm theo lời Linh? Vậy thì cuộc hôn nhân ép buộc này là... vô nghĩa?
- Ngốc! Là thật! Em đang nghĩ vớ vẩn gì thế hả! Anh yêu em! Anh yêu em! Tình cảm của anh với Linh, anh vẫn trân trọng, nhưng giờ người anh yêu là em! Hãy tin anh! Hãy sống hạnh phúc với anh, như những gì Linh muốn, hãy sống hạnh phúc với anh, em nhé!
Hiền không nói gì nữa. Cô sẽ đặt tất cả niềm tin của mình vào anh.
Khẽ quay người, Hiền hôn lên bờ môi mỏng đầy nam tính ấy, thật ngọt ngào.
Huy đáp trả thật cuồng nhiệt, tham lam đảo quanh chiếc lưỡi ướt át, mút nhẹ lấy cánh môi anh đào. Lát sau, từ bỏ cánh môi Hiền, Huy nhìn cô trìu mến:
- Nhất định, em phải bên anh cả đời.
Hiền gật đầu nhẹ.
...