Chi và Minh tìm thấy Huy ở quán bar Danger, anh đang đứng nói chuyện với quản lí.
"Bốp!"
Chi lao thẳng vào đấm cho Huy một phát.
- A!!!
Huy hơi hét lên và theo phản xạ của người có võ đấm ngược lại, tuy nhiên Chi không phải dạng vừa đâu, võ nghệ tinh thông, là sát thủ chuyên nghiệp ẩn danh, cô lập tức vặn ngược tay Huy lại, đạp mạnh thân hình to lớn ngã xuống.
"Rầm"
Tất cả mọi bguowfi trong bar tản ra xung quanh, nhạc ngưng hẳn.
Nhận ra người trước mặt là ai, Huy nhếch mép cười khổ:
- Vậy là mày biết rồi
- Mày đã làm như thế mà không biết xấu hổ à! - Chi xách cổ áo Huy lên
- Hừ, mày cũng không tin tao. Vậy thôi chiến luôn.
Huy lai vào dsasnh Chi nhưng bị Minh ngăn lại
- Mày hãy nghĩ cách giải thích với Hiền đi trước khi quá muộn!
Minh đã cố gắng lắm để không sấn tới đấm Huy vài cái.
Nói xong, Minh khó khăn lắm mới đưa được Chi về.
...
Ở nhà
Hiền không còn ở trong phòng...
Chi, Minh, My, Khang vừa tìm vừa khóc gọi tên cô đến khản cổ,..
Gọi cô thì nhận được câu "Thuê bao..."...
Hiền vẫn biệt tăm vô tích.
...
Tại một biệt thự khác, lẩn khuất sâu trong hẻm.
Đối diện Hiền là một chàng trai trẻ có khuôn mặt điển trai, mái tóc nâu kiểu undercut vuốt ngược đầy nam tính.
- Giờ em tính sao?
- Em không biết nên dựa vào ai nữa.
- Còn lũ kia?
- Em không muốn làm phiền bọn chúng nhiều nữa.
- Vậy... Còn anh?
- Em...
- Em còn có người anh trai này, đừng cố gắng chèo chống một mình.
- Cảm ơn anh!
Hiền ôm lấy người con trai ấy.
Đó là anh trai cô, Phạm Tuấn Anh. Anh đã luôn sát cánh bên Hiền suốt những năm thán buồn bực.
....
Một ngày trôi qua thật buồn bã.
Tối hôm đó, Hiền ngủ ở nhà Tuấn Anh.
Anh thức trắng nguyên một đêm để trông em gái. Nhìn sắc mặt xanh xao của cô anh thấy xót quá! Bao nhiêu năm đơn phương thế là chưa đủ à?
Anh dành nguyên một đêm để suy nghĩ, cũng như một ai đó ở nơi kia.
Có phải anh sai rồi?
Có phải anh đã theo men rượu làm chuyện xằng bậy đó?
Anh nhớ em nhiều lắm, heo nhỏ!
Tha thứ cho anh một lần thôi!
...