Hiền ngồi bên bờ sông, mắt lơ đãng nhìn dòng nước xiết.
Đau một lần chưa đủ à?
Sao anh còn cào xé trái tim em lần hai
Lần ba?
Em không đủ mạnh mẽ đâu anh à!
Hiền tựa đầu lên đầu gối.
Ừ
Có ai hiểu mình đâu?
Hay là chết đi?
Hiền cười khẽ với cái ý nghĩ của mình.
Ừ chết đi
Chết được về với bố với mẹ,
Chẳng phải tốt hơn sao?
"Xoẹt, bùm"
Một tia sét rạch ngang trời mở chỗ cho những hạt mưa rơi xuống đất.
Chà...
Thời tiết
U ám thế này chắc là cũng muốn cô về với bố mẹ?
Ừ
Rồi tất cả sẽ ổn khi cô về với bố mẹ thôi
Ừ
Nhắm mắt, buông tay, để lại tất cả.
Rồi bình minh sẽ lên
Mọi việc sẽ bình thường lại thôi!
"Hiền!!!!"
Cô nghe loáng thoáng tiếng người gọi mình trong mưa
Anh Tuấn Anh!
Hà My!
Vân Chi!
Nam Khang!
Nhật Minh!
Xin lỗi mọi người!
"Tùm"
Thân thể bé nhỏ ngã xuống dòng nước xiết
Cô đã bỏ lại tất cả.
Như Nguyên Linh-bạn thân của cô
Chà...
Lần này, có lẽ cô sẽ mang lại niềm vui cho Minh Huy và Mai Áng thôi.
"Minh Huy
Em xin lỗi vì không nói lời tạm biệt
Nhưng
Chúc anh hạnh phúc"
Giọt nước mắt chua xót lăn xuống hoà quyện vào dòng nước đục ngầu cuốn con bé đi xa
"Tùm"
Là ai?
Ai vừa nhảy xuống vậy?
Là...?!
Hình bóng mờ ảo của người đó hiện lên trước mắt cô
Gì thế?
Gì thế?
À, người đó gọi tên cô
Dù là ai thì đừng gọi.
Đừng gọi
Gọi nữa tôi sẽ không về với bố mẹ được mất.
Làm ơn để tôi đi
Chút nữa thôi
Khó thở quá...
Sắp tới lúc rồi
Vĩnh biệt...
Lúc Hiền vừa nhắm mắt thì cũng là lúc
Minh Huy kịp kéo thân hình nhỏ bé ấy lên!
*Flashback lúc nãy*
Áng vừa kéo được Huy ra khỏi nhà hàng thì anh vùng ra chạy theo Hiền
Vừa thấy cô nhảy xuống thì cũng nhảy theo
*End Flashback*
Trong đầu Huy lúc nãy thật sự không muốn Hiền phải ra đi, cô ấy phài ở bên cạnh anh.
Nếu
Hiền biết được
Thì
Thì...
Cô nên vui hay buồn?