Tại bệnh viện.
"Ting"
Đèn phòng cấp cứu tắt.
Một cô y tá bước ra cùng một ông bác sĩ
My chạy đến nắm lấy vai ông lay nhẹ
- Bác sĩ! Bạn tôi sao rồi!!
- A... À, chủ tịch ổn cả. Vết dao cứa nằm ở phía bắp tay và bắp chân nên chưa chạm vào động mạch, chỉ tổn thương phần mềm, chủ tịch chỉ cần nghỉ ngơi ăn uống điều độ chờ vết thương lành miệng là hoạt động đầy đủ. nhưng...- ông bác sĩ ngập ngừng-... hình như chủ tịch đã phải chiu jđựng điều gì đó rất đau buồn, khi cấp cứu cô ấy cứ bị chảy nước mắt, tôi e rằng sẽ ảnh hưởng tới bệnh tim bẩm sinh của chủ tịch, tạm thời chủ tịch hãy ở lại bệnh viện để tôi theo dõi, nếu như có chuyển biến về tim lập tức phẫu thuật ngay.
Chi đáp
- Chúng tôi sẽ chờ ý kiến người thân của cô ấy để xem có quyết định điều trị không
- Tôi nghĩ mọi người nên đồng ý. Chủ tịch còn rất trẻ. Tuổi đời còn dài.
- Cảm ơn
- Tôi không bắt buộc. Đó là quyết định của mọi người.
Nói rồi hai người họ bước đi.
Chiếc cáng của Hiền được đẩy đến phòng bệnh.
Ba bạn trẻ nhìn nhau lo sợ.
Nhỡ... nó buồn, nó không tỉnh thì sao?
...
Tối hôm đó.
Năm người thức trắng đêm, khỏi nói cũng biết là Tuấn Anh, My, Chi, Minh, Khang.
Họ lo lắm. Con bé vốn yếu đuối, liệu nó có đủ sức để tỉnh dậy đối mặt với sự thật? Hay nhắm mắt để căn bệnh tim hành hạ rồi ra đi luôn?
Lo lắm!
Sợ lắm!
...
Hà Mai Áng vui sướng nằm đắp chăn cười nửa miệng.
Ả nhìn biểu hiện của Tuấn Anh là biết con nhỏ kia có chuyện gì rồi.
Nhưng Minh Huy, hình như anh ta...
...
Tối đó, Huy vẫn nằm ngủ như bình thường nhưng trong đầu vẫn vương lại hình ảnh hai cô gái xinh đẹp. Chẳng hiểu sao, hình ảnh Nguyên Linh cứ đầy ắp tâm trí anh? Chẳng phải anh đã niêm phong hình ảnh cô một cách đẹp đẽ trong tim mình sao?
Huy mơ hồ chìm vào giấc ngủ
ZzZ
Huy mơ...
Trước mặt anh là cánh đồng cỏ xanh bát ngát.
Huy vừa đi vừa hít thở không khí trong lành
Aaa....
Thật thanh thản làm sao.
Quá khác xa chốn xô bồ nơi thành thị.
Chợt, một cơn gió mạnh thổi ngang qua.
Huy loạng choạng rồi ngã xuống.
À không. không hẳn là ngã xuống. Hình như anh bị ai đó kéo vào lòng thì phải. Huy nhìn xuống bụng mình, một vòng tay nhỏ bé đang ghì chặt lấy anh.
Gỡ hai cánh tay ấy ra, anh quay người nhìn người phía sau.
Sững người
Sững người
Sững người
Huy há hốc mồm, tay dụi mắt, tay cấu véo má xem mình có tỉnh táo không.
Là Linh sao?
Cô phì cười, lấy tay dí vào trán anh.
- Ngốc này! Là em!
Huy ôm chầm lấy cô, thì thầm
- Anh... nhớ em nhiều lắm...
- Em cũng vậy, mà bỏ tay ra đừng ôm em nữa!
- Ơ... Em khôg yêu anh nữa à?
- Có có. Ý em là kiss cơ
~~Linh nũng nịu.
Huy mỉm cười nhắm mắt...
cúi đầu...
Nhưng vì một lí lẽ nào đó khôg rõ
Linh nhổm lên cắn một phát vào tai Huy
- Á! Ngố! Dám cắn anh hả! Aaaa!!!
Huy nhào tới định bắt Linh nhưng cô đã bỏ chạy. Huy đuổi theo.
Mái tóc nâu thả tung bay.
Tà váy trắng phấp phới.
Cả nụ cười tinh nghịch, cả cái thái độ trêu ngươi ấy.
Đúng là Nguyên Linh của anh. Thật khác biệt với mọi người.
Hai người rượt đuổi nhau mãi.
Đến khi Linh nằm phịch xuống bãi cỏ.Huy mỉm cười rồi cũng nằm xuống theo.
Anh vòng tay ôm lấy eo cô.
Linh rúc đầu vào ngực Huy.
Lâu lắm rồi cả hai mới cảm thấy ấm áp vậy.
Khẽ nâng cằm cô lên, Huy cúi xuống...
Môi chạm môi...
Huy mút nhẹ cánh môi anh đào của Linh, cảm nhận vị ngọt thanh khiêt...
Lạnh!
Huy bỗng thấy lạnh sau lưng!
Là ai?
Huy quay mặt ra sau, không có ai?
Linh nhìn Huy lo lắng:
- Anh, chuyện gì vậy?
Huy nhìn Linh, mở to mắt khi thấy thứ đằng sau cô.
Bộ xương...
Mặc áo choàng đen...
Vác lưỡi liềm...
Là thần chết... phải chứ?
Hắn ta vung lưỡi liềm, điểm hướng tới là cổ Linh.
Huy gào lên
- KHÔNG!!!!!!!!!!
Anh bật dậy.
- Hả...
Mồ hôi lấm tấm trên trán anh
_