Phú và Tuệ kiên định nói. Em gái đã biết tự lập, không thể niis giữ được.
Dù trong lòng vẫn rất lo cho Linh, nhưng Tuệ và Phú cũng hết sức tin tưởng cô...
Sáng hôm sau. Sân bay Narita.
Linh đã khóc, khóc rất nhiều khi chia tay những người thân, khi mà biết sẽ không gặp nhau trong thời gian dài.
Tuệ, Phú, và Tokiyama cũng khóc. Khóc như một đứa trẻ. Kinichi bận việc công ty, khi tới chỉ kịp trao cho Linh nụ hôn phớt buồn bã nhưng tràn đầy yêu thương.
- Anh yêu em...
Linh cười nhẹ, lại một lần nữa bước ra khỏi cánh cổng kiểm soát sân bay. Dù không phải là đi chữa bệnh, nhưng khoảng cách ngày một xa, bàn tay không thể với tới, sợ rằng sẽ đánh mất, sợ rằng sẽ làm hỏng, sợ rằng không mất, không hỏng mà vẫn không gặp lại....
Tuệ ôm Phú, hai anh em khóc.
Tokiyama đứng dựa vào tường, chảy nước mắt. Kinichi ôm chặt lấy em gái, nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang khuất dần sau làn người đông đúc. Lòng thầm mong ai đó sẽ quay về.
- Em đi xa quá....
Linh không dám quay người lại. Vì nếu quay lại, nhìn mọi người khóc, cô sẽ buồn thêm, cô sẽ không thể tiếp tục những bước chân vững chãi quay về với tình yêu được nữa. Cô lắc đầu, nước mắt rơi, kéo vali chạy nhanh.
Kinichi buồn bã nhìn về một khoảng không vô định
"Anh sẽ giành lại được em, Mizu... Anh không để mất em nữa đâu"
Đứng trên xe bus ra máy bay, Linh cầm điện thoại, nhắn cho đồng loạt Phú, Tuệ, Tokiyama và cả Kinichi:
"Xin lỗi vì đã đi sớm như thế... Nguyên Linh sẽ đưa mọi người về đây sớm nhất có thể.
Tạm biệt"
_