Chương 354:
“Anh muốn tôi giúp anh sao?” Doãn Đạo như là nghe được truyện cười trong thiên hạ liền ngẩng đầu cười to, vui vẻ đến không gì sánh được.
“Đường đường là một đại tướng quân Tịch Quốc, muốn làm gì mà không được chứ, một nhân vật như anh còn có việc cần nhờ tôi giúp sao? Ha ha……”
Doãn Đạo đang đắc ý, Kiều Huyền Thạc thong thả ung dung trong túi quần lấy ra một cái túi nhỏ trong suốt, sau đó liền đưa chiếc túi cho Doãn Đạo: “Ở đây tôi có một mẫu tóc của một người phụ nữ, thật ngẫu nhiên tôi lại biết được người phụ nữ này có thể là em gái của anh cho nên mong anh có thể đem mẫu tóc này làm một phần xét nghiệm ADN với mẹ của anh. Tôi muốn xác định cô ấy có phải là do mẹ của anh sinh ra hay không?”
Nghe vậy, sắc mặt của Doãn Đạo lập tức trầm xuống, tiếng cười cũng theo đó mà dừng lại, chậm rãi buông chân, duỗi tay nhận lấy chiếc túi mà Kiều Huyền Thạc đưa tới: “Đây là tóc của ai?”
“Anh không cần biết, việc anh cần làm lúc này là đem mẫu tóc này đi làm xét nghiệm với mẹ của anh, tôi không có khả năng làm chuyện này cho nên anh làm đi.”
Doãn Đạo nheo mắt cười lạnh, nhướng mày nhìn về phía Kiều Huyền Thạc, lắc lắc chiếc túi trong tay: “Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng anh? Nếu như anh không nói cho tôi biết tên của người phụ nữ này, tôi cũng không có lý do gì để đi làm xét nghiệm ADN với mẹ tôi. Xin lỗi Doãn Đạo tôi từ xưa đến nay chưa bao giờ để cho người khác sai bảo”
Kiều Huyền Thạc nở nụ cười tự tin, sau đó đứng lên sửa sang lại quần áo, không chút hoang mang nói: “Anh sẽ làm, tôi tin tưởng anh sẽ không đành lòng nhìn em gái ruột của mình ở bên ngoài chịu khổ, chịu tội, mà cái người em gái giả mạo kia lại nhận được vô vàn sủng ái”
Doãn Đạo không khỏi nắm chặt nắm đấm, tâm tình trở nên khó chịu dị thường.
Giống như lời của Kiều Huyền Thạc nói, anh ta không thể nào chấp nhận được việc em gái ruột của mình lưu lạc ở bên ngoài mà em gái giả thì lại được hưởng thụ mọi sủng ái của bọn họ nhiều năm như vậy.
Yêu thương cô ta nhiều năm như vậy lại đổi lấy chính là sự phản bội.
Mỗi khi nhớ tới Doãn Nhụy phản bội hắn, Doãn Đạo liền hận đến tận xương tủy, đối loại em gái này cảm thấy ghê tởm, cảm thấy thất vọng vô cùng.
“Nói tôi biết, rốt cuộc mẫu tóc này là của ai?” Doãn Đạo đứng lên, rất nghiêm túc nhìn Kiều Huyền Thạc.
“Khi nào có kết quả, nếu quả thật đó đúng là em gái của anh, lúc đó anh hãy đến tìm tôi, lúc đó tôi sẽ nói cho anh biết. Nếu như không phải thì chỉ phí kiểm tra tôi sẽ trả cho anh, cũng sẽ bồi thường cho anh phí dịch vụ.”
Nói xong, Kiều Huyền Thạc xoay người rời đi.
Chỉ trả phí kiểm tra? Phí dịch vụ?
Đây là lần đầu tiên Doãn Đạo bị xỉ nhục như vậy.
Nhưng anh ta cũng không hề phải bác lại chỉ có thể nắm chặt chiếc túi trong tay, hừ lạnh thành tiếng khinh miệt từ tận đáy lòng.
Kiều Huyền Thạc vừa ra khỏi cửa thì lúc gặp hai người lớn nhà họ Doãn đưa Doãn Nhụy từ bệnh viện trở về.
Kiêu Huyền Thạc lễ phép cúi đầu chào bọn họ “Chào hai bác.”
“Sao Anh lại tới đây?” Doãn Nhụy cắn răng nổi giận đùng đùng, trong ánh mắt tràn ngập hận ý.
Kiều Huyền Thạc trực tiếp coi Doãn Nhụy như không khí mà làm lơ sự tồn tại cảu cô ta, thấy hai người lớn nhà họ Doãn không nói gì anh liền tiếp tục đi về phía trước.
“Kiều Huyền Thạc, anh đứng lại đó cho em.” Doãn Nhụy dường như nổi điên hét lớn đẩy tay của cha mẹ ra muốn đuổi theo Kiều Huyền Thạc.
Phương Tiểu Ngọc thấy vậy vội vàng kéo Doãn Nhụy lại tức giận nói: “Tiểu Nhuy con phát điên cái gì vậy? Anh ta không để ý tới con, con còn mặt dày mày dạn theo đuổi anh ta làm cái gì?
Con có thể giữ lại một chút liên sỉ cho bản thân được không?”
Thân thể Doãn Nhụy hơi hơi cứng đờ, nghe thấy là giọng nói của Doãn Đạo, không khỏi nắm chặt nắm tay, hung hăng cắn răng, híp mắt trừng lớn về phía đối phương.
Doãn Đạo ở phía sau Doãn Nhụy, liếc mắt nhìn Kiêu Huyền Thạc lên xe quân sự chạy ra khỏi đại trạch Doãn gia.
Doãn Chi Nguyên vẻ mặt nghiêm túc nhìn Doãn Đạo: “A Đạo, con nói như vậy với em gái của chính mình sao?”
Doãn Đạo nhún nhún vai, rất là đạm nhiên mở miệng: “Xin lỗi, buổi sáng con vừa tới bệnh viện lấy về một bản báo cáo xét nghiệm, bản báo cáo này khiến con phát hiện ra người phụ nữ trước mặt này, cũng giống như Doãn Âm, không phải là em gái ruột của Doãn Đạo con.
Lời này vừa nói ra, Sắc mặt của Doãn Chi Nguyên cùng Phương Tiểu Ngọc nháy mắt trầm xuống, khẩn trương nhìn Doãn Đạo, Doãn Nhụy phản ứng kịch liệt nhất, cô ta đột nhiên xoay người trừng mắt nhìn Doãn Đạo: “Em biết anh còn giận em, nhưng chẳng lẽ giận đến nỗi anh có thể nói như vậy với em sao?”
Doãn Đạo không để bụng, cười lạnh liếc Doãn Nhụy một cái, chậm rãi nhìn vê phía cha mẹ anh ta. “Còn hai người, nhận nuôi một đứa con gái cũng đủ rồi tại sao lại còn muốn nhận nuôi đến 2 đứa con gái, mà nếu có nhận con nuôi thì cũng nên tìm gen tốt để nuôi chứ xem hai đứa con gái mà hai người nhận nuôi có phẩm chất như thế nào?
Quả thực làm nhục nề nếp của Doãn gia chúng ta mà.”
Nói xong, Doãn Đạo xoay người tiến vào trong phòng.
Phương Tiếu Ngọc cùng Doãn Chi Nguyên sắc mặt xanh mét, hai người nhìn nhau, khẩn trương không thôi.
“Ba, mẹ, anh trai rốt cuộc có ý gì?”
Doãn Nhụy tiến lên phía trước làm nũng, tức giận đến nước mắt rưng rưng.
Phương Tiểu Ngọc lập tức gạt tay Doãn Nhụy, vọt vào trong phòng, đuổi theo Doãn Đạo hỏi: “A Đạo, con mau nói cho mẹ biết, rốt cuộc con có ý gì? Cái gì mà nhận nuôi? Tiểu Nhụy là đích thân ta sinh ra, một trăm phần trăm không thể có sai sót.”
Doãn Đạo dừng lại, chậm rãi xoay người, bất đắc dĩ nói một câu: “báo cáo ADN đặt ở trên bàn trà đó, các người tự mình xem đi! Nếu như Doãn Nhụy là con gái của hai người thì còn khẳng định con là do hai người nhặt về từ bãi rác.”
Doãn Nhụy cùng Doãn Chi Nguyên cũng tiến vào trong phòng khách, sắc mặt của hai người cũng khó coi như thế, khẩn trương rối rắm. Phương Tiểu Ngọc lập tức cầm lấy tập văn kiện đặt trên bàn trà mở ra xem.
Doãn Chi Nguyên cũng đi nhanh về phía trước, vọt tới trước mặt của Phương Tiểu Ngọc cúi đầu nhìn báo cáo.
Hai người càng xem thì sắc mặt lại càng là khó coi, cuối cùng, hai người sắc mặt đều trắng bệch, đầu ngón tay của Phương Tiểu Ngọc run rẩy, ánh mắt trở nên kinh hoảng.
Báo cáo trong tay cũng cầm không vững vàng mà rơi xuống trên mặt đất.
Doãn Chi Nguyên không thể tin được đây là thật sự, ông lập tức ngồi xổm xuống nhặt báo cáo lên xem lại, càng xem tay ông ta càng run dữ dội, kinh hoảng thất thố tự lẩm bẩm nói: “Tại sao lại như vậy, vì cái gì?”
Phương Tiểu Ngọc tức thì hoảng loạn kéo lấy cánh tay của Doãn Chỉ Nguyên, rất nghiêm túc lẩm bẩm: “Chồng à, Chồng, anh nhất định phải tin tưởng em, em chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh, chuyện này… em…”
Doãn Chi Nguyên nắm lấy bàn tay của Phương Tiểu Ngọc nói: “Tôi không có hoài nghi bà, chính là Tiểu Nhuy tại sao lại không có quan hệ huyết thống với chúng ta, liệu có phải rằng báo cáo này có sai sót ở đâu không?
Doãn Đạo lạnh lùng cười: “Báo cáo sẽ không sai, con cùng Doãn Nhụy làm xét nghiệm, chỉ có một trong hai người không phải là do hai người sinh ra trong khi đó con lớn lên lại có bộ dáng giống với ba tuổi trẻ như khuôn mẫu vậy thì khẳng định người giả mạo chỉ có thể là cô ta thôi.”
Vừa nói, Doãn Đạo vừa chỉ tay vê phía Doãn Nhụy.
Doãn Nhụy bị anh ta chỉ thẳng mặt như vậy cả người đều run lên nhè nhẹ, sắc mặt trắng bệch, bất lực nhìn cha mẹ của mình, cúi đầu nức nở nói: “Ba, mẹ, con là con gái của hai người, nhất định là do hai người sinh ra, điều này không thể sai được, nhất định là anh trai vẫn ghi hận con chuyện lần trước cho nên muốn đuổi con ra khỏi nhà họ Doãn. Chị gái đã xảy ra chuyện, anh ta muốn đuổi con ra khỏi Doãn gia để có thể một mình độc chiếm tài sản của Doãn gia chúng ta… anh ta… anh ta chắc chắn là có dự mưu”
Nghe vậy, Doãn Đạo không khỏi nhíu mày, lần đầu tiên anh ta nhìn Doãn Nhụy với ánh mắt tràn ngập khinh thường.
Càng nghe Doãn Nhụy nói gương mặt của anh ta càng tối sầm lại, cảm giác hối hận vô cùng vì đã làm nhiều việc vì cô ta như vậy.
Doãn Đạo buồn bực lấy ra một bao cái túi trong, bên trong có một mẫu tóc, hướng về phía trước mặt của cha mẹ nói: “Được rồi, đã vậy thì người một nhà chúng ta cùng nhau đi kiểm tra quan hệ huyết thống một lần nữa, tiện thể cũng kiểm tra cho người này luôn, tôi cũng muốn xác định xem người này có phải là em gái ruột thật sự của tôi không.”
Doãn Nhụy như muốn phát điên muốn tiến lên cướp lấy cái túi trong tay của Doãn Đạo hủy đi nhưng Doãn Đạo đã nhanh chóng đem chiếc túi trong suốt đút vào trong túi quần.
“Rốt cuộc là tóc của ai?”
Doãn Đạo trầm mặc, nhún nhún vai tỏ vẻ không muốn nói, cũng tỏ vẻ không biết.
Doãn Chi Nguyên cầm tư liệu trong tay hung hăng ném xuống mặt bàn, uy nghiêm mà cường thế: “xét nghiệm, nhất định phải làm xét nghiệm.”