Chương 532:
Hách Nguyệt nhìn cô ăn ngon miệng như vậy không khỏi nở nụ cười trìu mến, loại hạnh phúc này phát ra từ nội tâm khiến tâm hồn anh như đang được tắm trong gió xuân.
Phòng bệnh yên bình mà ấm áp.
Cô ăn cháo, anh ngồi đó lẳng lặng nhìn cô, không có quá nhiều ngôn từ ngọt ngào nhưng trong không gian như vậy cũng khiến cho tâm tình bình tĩnh lại.
Thời gian chính là kỳ diệu như vậy, mặc dù không cần nói quá nhiều chỉ cần hiểu tâm ý của đối phương là có thể cảm nhận được hạnh phúc đang tồn tại.
Sau khi Lam Tuyết ăn xong một chén cháo, Hách Nguyệt lại hỏi: “Em ăn nữa không?”
“Thôi, đủ rồi.” (khó ăn muốn chết) “Vẫn còn nhiều lắm.”
“Đợi lát nữa đói bụng lại ăn.”
Hách Nguyệt đứng lên, thu dọn chén đũa, sau đó mang vào trong phòng vệ sinh rửa sạch sẽ rồi cất vào tủ đầu giường sau đó lại rót một cốc nước ấm cho Lam Tuyết. “Giấy đăng ký kết hôn đã làm xong rồi, em có muốn giữ lại một bản không?” Hách Nguyệt bình tĩnh hỏi.
Lam tuyết nghĩ nghĩ một lát rồi lắc đầu đáp: “Không cần đâu anh cứ giữ đi, nếu sau này cần dùng đến em sẽ tìm anh để lấy.”
“Được, vậy anh cất giữ thay em.” Dọn dẹp xong xuôi, Hách Nguyệt lại một lần nữa ngồi xuống ghế cạnh giường nhưng lần này cảm xúc của anh bỗng trầm xuống, sau một hồi anh mới cất tiếng: “Triệu Toa Na đã tìm tới.”
“……” Lam Tuyết kinh ngạc chấn động, vẫn không nhúc nhích nhìn Hách Nguyệt, cô là khiếp sợ, cũng không biết nên phản ứng như thế nào, tâm tình trong nháy mắt trở nên trầm trọng, nói không nên lời. Cô vẫn luôn biết Triệu Toa Na là vị hôn thê của Hách Nguyệt, từ khi cô còn chưa biết Hách Nguyệt là ai thì bọn họ đã có hôn ước, đời này cô nhất định phải xin lỗi Triệu Toa Na.
Mặc kệ chuyện tình cảm của Hách Nguyệt và Triệu Toa Na có như thế nào thì trước sau gì cô vẫn là kẻ thứ 3 xen vào chuyện của bọn họ, cô không có tự tin để đối mặt với Triệu Toa Na.
“Nhưng cho dù cô ta có đến thì cũng không thể thay đổi được gì hết, anh chỉ nói với em để em chuẩn bị tâm lý, đừng vì cô ta mà cảm thấy bất an.”
Đôi tay Lam Tuyết gắt gao nắm chặt ly nước cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy ba mẹ của anh cũng tới đây rồi sao?”
“Sẽ không, bọn họ bị cấm nhập cảnh vào quốc gia này, trước lúc anh được sinh ra thì bọn họ đã bị xếp vào sổ đen của đất nước này rồi.”
“Anh thật sự không cần cha mẹ, gia tộc và công ty sao?”
Hách Nguyệt chua xót cười cười, bất đắc dĩ nói: “Bọn họ có cũng đủ tiền để sống quá đời này, không cần đến anh phụng dưỡng lúc tuổi giả, bọn họ căn bản là không cần con cái, không cần tình thân bọn họ chỉ cần một con rối để sai khiến, để điều khiển và những điều đó không phải là điều mà anh có thể làm được.”
“Vậy còn cô Triệu… cô ấy” Lam Tuyết áy náy không biết nên nói cái gì cho phải.
Hách Nguyệt lập tức cắt ngang lời nói của cô, kiên định mở miệng: “Em không cần phải cảm thấy có lỗi với Tiệu Toa Na, từ trước đến nay anh với cô ta đều không có bất kỳ hứa hẹn nào. Mọi chuyện giữa anh và cô ấy đều do cha mẹ hai bên sắp đặt, cô ấy so với anh còn hiểu rõ ràng hơn rằng trong chuyện này không ai nợ ai cũng không có ai đúng, ai sai để mà phân xử.”
“Nhưng hiện tại cô ấy tới đây tìm anh, hẳn không phải chỉ đơn giản là tới ôn chuyện cũ? Lam Tuyết hỏi lại.
Hách Nguyệt trầm mặc.
Quả thực không phải đơn giản tới để ôn chuyện, cho nên anh mới báo trước cho cô một tiếng, để cô có chuẩn bị tâm lý.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!