"Này." Chung Quan Bạch đưa hộp kem cho Hạ Âm Từ.
Gương mặt Hạ Âm Từ mang bảy phần ngượng ngùng hai phần kinh ngạc, phần còn lại là hoài nghi hành động của Chung Quan Bạch: "Cho em ạ?"
Chung Quan Bạch: "Không thì sao."
Hạ Âm Từ hơi đỏ mặt bật cười: "Cảm ơn thầy Chung."
Trong tay Chung Quan Bạch còn một hộp kem nữa, hắn ngẩng đầu nhìn trần nhà, lặng lẽ nhét kem vào tay Lục Tảo Thu, nhỏ giọng thì thầm: "Master Lục, anh cầm đi lấy lòng viện trưởng Quý một chút đi."
Vì thế vào lúc Hạ Ngọc Lâu đẩy Ôn Nguyệt An từ trong buồng ghế lô đi ra, đã thấy cảnh tượng Quý Văn Đài và Hạ Âm Từ một già một trẻ đang dựa vào tường xúc kem ăn.
Hạ Âm Từ vừa trông thấy Hạ Ngọc Lâu liền nhanh tay thả cái thìa xuống, vốn cậu chỉ định cầm hộp kem, vì Hạ Ngọc Lâu dạy dỗ rất nghiêm khắc, từ nhỏ cậu đã biết không thể tùy tiện ăn uống ở một nơi như thế này, nhưng Quý đại viện trưởng thì không ngại ngần gì vô tư mở nắp kem ra ăn đến vui vẻ còn nhân tiện mời cậu ăn cùng, nhất thời cậu không từ chối được.
Hạ Ngọc Lâu chưa nói gì, Ôn Nguyệt An đã nói với Quý Văn Đài trước: "Văn Đài, sao ông lại rủ rê người ta ăn uống trong nhà hát?"
Quý Văn Đài ăn xong miếng kem cuối cùng, vô cùng thỏa mãn chỉ mặt đầu sỏ gây tội: "Chung Quan Bạch mua."
Ôn Nguyệt An nhìn qua Chung Quan Bạch: "Là A Bạch quan tâm đến người khác."
Quý Văn Đài: "......"
Chung Quan Bạch: "Khụ, để con và Tảo Thu đưa thầy về nhà."
Ôn Nguyệt An nghiêng đầu nhìn Hạ Ngọc Lâu, sóng mắt như mặt nước rải đầy hoa quế dưới ánh trăng: "Sư ca, năm nay anh đón Trung thu cùng em nhé?"
"Được." Hạ Ngọc Lâu bật cười, nụ cười này càng giống với bộ dạng thời thiếu niên hơn vừa nãy.
Vợ con nhà viện trưởng Quý đều nhân kỳ nghỉ đi du lịch hết, không có chỗ đoàn viên, vì thế mọi người liền mời ông cùng đi sang nhà Ôn Nguyệt An đón Trung thu.
Hạ Ngọc Lâu cho tài xế xe về trước, sau đó mới bế Ôn Nguyệt An ngồi vào ghế phụ, gấp xe lăn cất vào cốp xe, lại quay ngược về giúp Ôn Nguyệt An cài dây an toàn. Hạ Âm Từ tự giác mở cửa xe, chuẩn bị ngoan ngoãn ngồi vào hàng ghế sau thì bị Chung Quan Bạch đi qua xách ra khỏi xe: "Cậu qua ngồi xe Master Lục."
Lục Tảo Thu nhìn Chung Quan Bạch bằng ánh mắt hàm ý sâu xa.
Chờ Hạ Âm Từ đã ngồi vào xe, Chung Quan Bạch mới vội giải thích: "Ầy, Master Lục, anh xem, dù sao trong xe chúng ta đã có một Quý đại viện trưởng, nhiều thêm một thằng nhóc cũng có sao đâu. Thầy em vừa mới gặp lại ngài Hạ, chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói, nhất định là muốn có không gian riêng với ông ấy."
Lục Tảo Thu cúi đầu dựa sát bên tai Chung Quan Bạch, âm thanh trầm thấp mà từ tính tựa như chiếc bàn chải chà xát hai cái lên đầu quả tim hắn: "Nhưng mà A Bạch...... Tôi cũng muốn có không gian riêng với em."
Lục Tảo Thu rất khó có khi nào làm như vậy, Chung Quan Bạch nghe thôi đã thấy trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể lập tức thỏa mãn yêu cầu của anh: "Thế thế thế...... thế bây giờ em gọi xe cho bọn họ nhé."
Lục Tảo Thu lùi lại hai bước giống như chưa từng nói qua mấy lời trêu chọc như thế, đi qua ghế lái nói nhàn nhạt: "Lên xe thôi."
Chung Quan Bạch ngồi vào ghế phụ, trộm liếc nhìn Lục Tảo Thu, sau đó nhẹ nhàng phủ tay mình lên bàn tay anh đang cầm vô lăng.
Lục Tảo Thu khởi động xe như bình thường, Chung Quan Bạch lại bắt đầu sờ tới sờ lui phần kẽ giữa ngón tay anh.
Quý Văn Đài bị bắt ăn cơm chó quá nhiều, bây giờ đã trở nên chai sạn làm như không thấy: "Lục Tảo Thu, bao giờ thì cậu quay về học viện trả phép?"
Chung Quan Bạch nhìn sườn mặt Lục Tảo Thu, sau khi bọn họ về nước hắn vẫn luôn ở bên cạnh Ôn Nguyệt An, Lục Tảo Thu không phải mỗi ngày đều ghé thăm, hắn luôn cho rằng những ngày còn lại kia anh đi qua Nhạc viện, nếu không phải, thế thì......
"Bây giờ còn chưa được, một phần thính lực của em vẫn bị thiếu hụt. Nếu tiếp tục trị liệu cũng không thể cải thiện, có lẽ trọng tâm công tác sau này sẽ có sự thay đổi." Lục Tảo Thu bình tĩnh trả lời.
Không khí trong xe lập tức ngột ngạt hẳn, Quý Văn Đài thở dài: "Chờ sau kỳ nghỉ rồi nói tiếp."
Mấy ngày nay tinh lực của Chung Quan Bạch đều đặt hết lên Ôn Nguyệt An và cuốn hồi ký kia, lúc này có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng ngại ở trước mặt người khác không thích hợp lắm. Hắn chưa kịp hỏi gì đã cảm giác được Lục Tảo Thu lật bàn tay lại, cùng hắn đan chặt mười ngón tay vào nhau.
Đó là một hành động trấn an tinh thần.
Lục Tảo Thu cứ như vậy nắm tay Chung Quan Bạch chạy xe thẳng ra ngoại ô. Xe của anh dẫn đường, Hạ Ngọc Lâu đi theo, hai chiếc xe một trước một sau dừng trước cửa nhà Ôn Nguyệt An.
Lúc Hạ Ngọc Lâu đẩy Ôn Nguyệt An tiến vào sân nhà, nương ánh trăng thấy rõ cảnh sắc bên trong.
Hạ Âm Từ theo phía sau, cũng nhìn thấy suối nước, bàn nhỏ, bộ cờ, cậu hơi kinh ngạc nói: "Cha cũng mua một ngôi nhà nhỏ có sân vườn ở phương Nam, tự mình vẽ bản thiết kế, cũng sửa chữa khoảng sân đó giống như thế này."
Hạ Ngọc Lâu đi đến cạnh cái bàn trúc, cúi đầu nhìn ván cờ sắp tàn.
"Đây là......" Hạ Ngọc Lâu lấy một quân đen từ trong hộp, "Ván cờ Trung thu năm ấy chưa hạ xong, Nguyệt An, em vẫn chưa đi tiếp à."
Trên gương mặt Ôn Nguyệt An mang theo hồi ức nhàn nhạt, toàn thân như được một vầng sáng ấm áp bao phủ: "Đúng thế. Năm đó anh biết em sắp thua nên không chịu cho em hạ."
Đáy mắt Hạ Ngọc Lâu mang theo ý cười: "Sợ lại làm em khóc."
Ôn Nguyệt An nói: "Em đâu có sợ thua đến thế, rõ ràng là anh...... tại anh quá háo thắng."
"Được rồi, đều tại anh." Ý cười của Hạ Ngọc Lâu lan từ đáy mắt xuống đến khóe miệng đuôi mày, "Không bằng đêm nay chúng ta hạ cho xong?"
Ôn Nguyệt An nhìn gương mặt mang cười của Hạ Ngọc Lâu, cũng bật cười theo, "Được."
Ván cờ sắp tàn bị bỏ quên vài chục năm, rốt cuộc cũng chờ được đến ngày hạ màn.
Chung Quan Bạch đi vào nhà cầm đèn ra đặt trên bàn nhỏ, Hạ Ngọc Lâu và Ôn Nguyệt An ngồi hai bên bàn, một lần nữa nhấc quân cờ lên.
Quý Văn Đài và Hạ Âm Từ ở bên cạnh xem cờ, Chung Quan Bạch quay ra xe xách sáu con cua vào, nói có thể làm tiệc cua mừng Trung thu.
Nhưng vấn đề là không có ai làm.
Trong căn nhà này chỉ có hai người biết nấu cơm, mà hai người đó bây giờ đang chơi cờ.
Chung Quan Bạch lặng lẽ nắm tay Lục Tảo Thu đi vào phòng: "Master Lục, hay là chúng ta cùng nhau nấu cơm đi."
Lục Tảo Thu gật đầu, nhưng trước đó đã kịp đi ra ngoài gọi điện thoại đặt xong một bàn rượu và thức ăn, sau đó mới quay vào giúp Chung Quan Bạch xử lý mấy con cua. Mà lúc anh bước vào phòng bếp đã thấy Chung Quan Bạch cầm kéo, tư thế như sắp đi đánh trận, năm con cua bị cột chặt còn nằm trong bồn nước, mà con cua vừa được Chung Quan Bạch cắt dây thì đang nhanh chân bò ra phía cửa.
Lục Tảo Thu đóng cửa phòng bếp, con cua lại xoay ngang bò sang hướng khác.
"Lục Tảo Thu." Tần mắt Chung Quan Bạch đuổi theo con cua bự kia, nghiêm túc nói, "May mà chúng mình không có con, chứ đến một con cua em còn quản lý không được."
Lục Tảo Thu cười đến bất đắc dĩ: "Để tôi."
Kỳ thật chính Master Lục cũng không biết phải ra tay như thế nào.
"Cẩn thận tay anh...... Lục Tảo Thu...... Anh nói em nên kẹp nó lên hay là nhặt nó lên, hay là bưng nó lên?" Chung Quan Bạch khẩn trương nhìn quanh phòng bếp, cuối cùng nhấc một cái nồi và một cái vung: "Ừm, chắc là nhốt nó lại."
Hắn nhanh chóng chụp cái nồi lên con cua, nghe thấy tiếng càng cua va vào thành nồi kêu lạo xạo, lại hơi nhấc nồi lên một chút, nhét vung nồi vào giữa khe hở.
"Được rồi......" Chung Quan Bạch cẩn thận giữ cái nồi, thả lại con cua vào trong bồn nước.
"Thu phục nó còn khó hơn thu phục Liszt nữa." Hắn đứng bên cạnh bồn nước trừng mắt với con cua, "Mày đừng có nhìn tao như thế."
Lục Tảo Thu tra cứu cách nấu một hồi, đi chuẩn bị nồi hấp: "Chắc là không cần cắt dây, trực tiếp cho vào hấp thôi."
Chung Quan Bạch xách một xâu năm con cua cho vào nồi hấp, lại dùng hai cái muôi lớn gắp con cua không bị cột dây cho vào theo, sau đó lập tức đậy nắp lại: "Rồi, bây giờ bật bếp nữa là xong."
Hai người đứng trước bệ bếp nhìn nồi cua.
Một giây, hai giây, ba giây......
Con cua không bị cột dây không ngừng lấy càng đẩy đẩy nắp nồi trong suốt, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào Chung Quan Bạch.
Bốn giây, năm giây, sáu giây......
Đột nhiên Chung Quan Bạch tắt lửa, bưng nồi cua lên.
"Master Lục...... hay là chúng ta thả bọn nó đi, vừa lúc trong sân có suối nước." Đôi mắt hắn trông mong nhìn Lục Tảo Thu.
"Được" Đáy mắt Lục Tảo Thu mang ý cười.
Chung Quan Bạch cắt hết dây buộc, nhìn sáu con cua bò vào suối nhỏ, chỉ chốc lát sau đã biến mất giữa những phiến đá cuội trong bóng đêm.
Lục Tảo Thu vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn Chung Quan Bạch, ý cười càng ngày càng sâu.
Chung Quan Bạch ngồi nửa ngày bên suối mới nhớ ra: "Thế tối nay chúng ta ăn gì bây giờ?"
"Tôi đặt cơm rồi, chắc một lát nữa người ta sẽ đưa đến." Lục Tảo Thu trả lời.
Chung Quan Bạch nghe xong, uể oải nói: "Master Lục, anh đã sớm biết em không làm cua được đúng không."
"Không phải." Lục Tảo Thu ngồi xuống bên cạnh Chung Quan Bạch, "Chỉ để phòng hờ thôi."
Như vậy em có thể tùy ý làm chuyện mình muốn làm, không cần quan tâm đến kết quả.
Đột nhiên Chung Quan Bạch nhớ lại chuyện trên xe, liền hỏi: "Tảo Thu, mấy hôm nay anh đi đâu vậy?"
"Bệnh viện. Em yên tâm." Lục Tảo Thu đứng lên, "Thầy Ôn và ngài Hạ hẳn là xong ván cờ rồi, chúng ta cũng qua bên đó đi."
Hai người đi đến bên bàn nhỏ, Hạ Ngọc Lâu và Ôn Nguyệt An đã phân xong thắng bại, Quý Văn Đài hỏi Chung Quan Bạch: "Cua của anh đâu?"
Chung Quan Bạch chỉ vào suối nước: "Vẫn sinh long hoạt hổ ạ."
Cũng may đúng lúc này bàn tiệc vừa đưa đến, mọi người quyết định xếp bàn ra sân ngồi dưới ánh trăng.
Hạ Âm Từ còn chưa thành niên, Hạ Ngọc Lâu và Lục Tảo Thu phải lái xe nên không uống rượu. Ngược lại Ôn Nguyệt An ngày thường không uống rượu đêm nay lại uống rất nhiều.
Ông uống say nhưng rất an tĩnh, gương mặt vẫn trắng như ngọc, chỉ có khóe mắt hơi đỏ lên, cuối cùng dựa vào ngực Hạ Ngọc Lâu, kéo tay áo ông ta nỉ non: "Sư ca...... Anh đừng đi."
Quý Văn Đài cũng hơi ngà ngà say, nhìn dáng vẻ Ôn Nguyệt An mà mình chưa bao giờ gặp, cảm thán: "Lão Ôn ấy à, năm đó học sinh bất kể là nam hay nữ, đối diện chỉ dám cung kính gọi một tiếng thầy Ôn, sau lưng thì luôn miệng gọi lão là Nguyệt An công tử. Ai có thể ngờ một nhân vật như thế lại...... Nhân vật như thế mà lại trải qua cuộc đời như vậy. Tôi vốn tưởng lão Ôn hẳn là cả đời lạnh nhạt, sau này mới biết, ông ấy tràn đầy tình nghĩa, nhưng chỉ phó hết cho một người."
Từng đợt gió đêm thổi qua, Hạ Ngọc Lâu cởi áo khoác của mình khoác lên người Ôn Nguyệt An.
"Nguyệt An quá ngốc." Hạ Ngọc Lâu lấy tay vuốt vuốt lên tóc mai Ôn Nguyệt An, "Cũng không biết sống sao cho thanh thản một chút."
Quý Văn Đài bật cười mang theo men say: "Chuyện này chỉ có kẻ ngốc làm được, quá thông minh lại làm không được."
Ước chừng tất cả người ngồi trong sân nhà đêm nay đều là kẻ ngốc.
Ôn Nguyệt An theo bản năng chầm chậm sờ lên cổ tay Hạ Ngọc Lâu, kéo kéo, giọng ngái ngủ: "Sư ca...... Ngủ."
"Ngài Hạ." Lục Tảo Thu nói, "Xin ngài Hạ ở lại trông nom thầy Ôn, cháu đưa bọn họ trở về."
Hạ Ngọc Lâu bế Ôn Nguyệt An lên, nói với Lục Tảo Thu: "Vất vả cho cậu."
Đưa xong người, Lục Tảo Thu lái xe về nhà.
Đêm đã sắp khuya, xe chạy qua những con đường vắng vẻ.
Chung Quan Bạch dựa đầu lên cửa sổ, giữa men say mông lung nói: "Tảo Thu...... Trong đầu em đã có khái niệm ban đầu, có một câu chuyện xưa, có thể viết thành bản hòa tấu...... Trước kia anh nói kỹ xảo cần luyện tập, linh cảm phải nhờ kích thích...... Bây giờ em đang có linh cảm sáng tác chảy cuồn cuộn không ngừng, nhưng những kích thích này em đều không muốn có, em không muốn anh xảy ra chuyện gì, không muốn phải thấy anh không nghe được, không muốn nhìn thầy em sống như vậy cả đời...... Giống như nếu có thể, em tình nguyện chưa từng có được linh cảm để viết ra《 Âm thanh của một vì sao 》......
"Em biết...... Lục Tảo Thu...... Âm nhạc không sinh ra cùng nỗi đau, mà bởi vì quá đau đớn nên một người mới cần có âm nhạc...... Nhưng đôi khi em thật muốn đổi hết tài năng và thiên phú của em, cùng với tất cả âm nhạc của em, đổi lấy bình an cho mọi người......"
Dọc đường đi Chung Quan Bạch vẫn luôn nói năng lộn xộn, nói một hồi đã về đến nhà.
"...... Lục Tảo Thu, không phải em sợ gánh vác nỗi đau kia...... Em chỉ muốn anh bình an...... Năm dài tháng rộng như vậy, em muốn được cùng anh...... tồn tại......"
Xe đỗ vào gara, Lục Tảo Thu giúp Chung Quan Bạch mở cửa xe.
Chung Quan Bạch xuống xe lập tức đổ ập lên lưng Lục Tảo Thu, hai chân quấn chặt vòng eo gầy nhưng rắn chắc của anh: "Lục Tảo Thu, đưa em về nhà......"
Lục Tảo Thu lấy tay nâng đùi Chung Quan Bạch, vác ổn người lên lưng: "Ừ, đưa em về nhà."