Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ - Ôn Nguyệt An

*Johann Pachelbel (1653 - 1706) là một nhà soạn nhạc người Đức kiêm nghệ sĩ đàn organ thời kỳ Baroque và là một giáo viên, người đã đưa nền âm nhạc organ truyền thống miền nam nước Đức lên thời kỳ đỉnh cao. Ông sáng tác rất nhiều tác phẩm thánh ca và những đóng góp của ông cho dòng nhạc thánh ca đã giúp ông trở thành một trong những nhà soạn nhạc vĩ đại nhất thời trung Baroque. Ngày nay, Pachelbel được biết đến nhiều nhất với nhạc phẩm bất hủ Canon in D, nhạc phẩm canon duy nhất mà ông sáng tác.

*Gigue là 2nd movement của bản Canon in D, thường gọi chung là "Canon & Gigue in D Major P.37"

—--------------------------------------------------

Tần Chiêu đang xem kịch bản, Đường Tiểu Ly nằm trên người anh ta bấm điện thoại.

"Hot search này là cái quỷ gì đây?" Đường Tiểu Ly tò mò bấm vào, " 'Xin mấy hội tà giáo mau câm miệng' ? Phải nghiên cứu một chút mới được."

"Phụt ha ha ha ha ha ——" Đường Tiểu Ly vừa lướt vừa điên cuồng đánh bôm bốp vào đùi Tần Chiêu, "Anh mau tới xem này, không được rồi em phải gọi điện thoại cho Chung Quan Bạch, bây giờ thằng đó không khác gì anh nông dân trồng nhạc không dùng mạng xã hội không chơi internet, chắc chắn không biết trên mạng bây giờ nháo nhào thành cái gì đâu. Thật sự là muốn chui xuống đất giùm, Chung Quan Bạch ngồi trên xe taxi chịu đựng người ta công khai xử tội ha ha ha ha ha ——"

"Ây, cho em mượn di động của anh, em phải nhét đoạn ghi âm này cho nó nghe ha ha ha ha, trời đất ơi còn có cả người ghi âm lại?" Đường Tiểu Ly cực kỳ ngạc nhiên mở ra, "Em nhất định phải mua hẳn một cái ổ cứng ngoài chỉ để lưu đoạn ghi âm này rồi bỏ vào két sắt ngân hàng mới được."

Hắn ta vừa vui sướng hân hoan lưu đoạn ghi âm, vừa dùng điện thoại của Tần Chiêu gọi điện thoại cho Chung Quan Bạch.

Lúc này Chung Quan Bạch vừa cùng Lục Tảo Thu thực hiện hoạt động duy trì hạnh phúc gia đình xong, hai người tắm rửa rồi cùng sóng vai ngồi trong phòng đàn thảo luận về chương thứ nhất bản concerto ——

Đây đúng là cảnh tượng đẹp nhất trong ngày.

Cùng người mình yêu nhất ngồi chung một căn phòng, đàm luận về chuyện mình thích nhất, đồng thời còn cùng nhau sáng tác ra thứ bọn họ tôn sùng nhất, trên đời còn điều gì tốt đẹp hơn nữa?

Lục Tảo Thi chỉ ra một chỗ: "A Bạch em xem, dựa theo hình thức concerto diễn tấu song song, đoạn piano solo này hoàn toàn bị dàn nhạc lấn át, cho dù em sử dụng bao nhiêu lực diễn tấu thì dưới khán đài cũng không nghe được. Đương nhiên, nếu không suy xét đến tình huống biểu diễn trực tiếp, chỉ xét đến hiệu quả ghi âm, để bộ phận chỉnh âm điều chỉnh âm lượng thì vẫn khả thi, nhưng tôi nghĩ đó không phải hiệu quả em mong muốn."

Mỗi lần Chung Quan Bạch sáng tác luôn giống như được Thượng đế cầm tay, đôi khi viết ra rất thoải mái nhưng lại không quá thực tế, thân là concertmaster dày dặn kinh nghiệm, Lục Tảo Thu luôn có thể nhìn ra những vấn đề kỹ thuật mà khi Chung Quan Bạch soạn nhạc không kịp suy xét đến.

Có điều......

Lần này không phải như vậy.

Chung Quan Bạch hôn lên mặt Lục Tảo Thu một cái: "Anh cứ xem kỹ lại đi."

Lục Tảo Thu hơi nhướn mày, về kỹ thuật anh chưa bao giờ sai lầm, không thể nhìn sai, nhưng đôi khi vấn đề thật sự không nằm ở kỹ thuật, vì thế anh lại nghiêm túc xem một lần nữa.

Chung Quan Bạch đứng lên đi ra sau lưng Lục Tảo Thu, vòng một cánh tay ôm cả người ngồi trên ghế vào lòng mình: "Master Lục à......" Hắn cố ý gọi bên tai Lục Tảo Thu, "Dáng vẻ lúc anh thi thoảng làm sai đúng là...... đáng yêu chết mất."

Lục Tảo Thu quay đầu lại liếc nhìn Chung Quan Bạch, rồi tiếp tục chăm chú xem nhạc phổ.

Lục Tảo Thu rất thản nhiên, anh rất ít khi phạm sai lầm, nhưng không sợ mình phạm sai lầm, cũng không sợ miệng lưỡi người khác. Sở dĩ anh tự tin như vậy, đại khái là từ ngày còn nhỏ đã yêu cầu cực kỳ hà khắc với bản thân, tích luỹ qua bao năm tháng, cuối cùng mài giũa thành bộ dáng như hiện tại, cứng cỏi thẳng thắn mà trong sáng thuần khiết, trong cả cuộc đời không có chuyện gì là không thể nói, không có chuyện gì là không thể để người khác biết.

Chung Quan Bạch gặm lỗ tai Lục Tảo Thu một chốc thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo, cực kỳ không muốn buông anh ra, nhưng sợ tiếng vang quấy rầy người ngồi trong lòng đang xem nhạc phổ nên đành không tình nguyện cầm điện thoại lên nhìn.

Nếu cuộc gọi này dùng điện thoại của Đường Tiểu Ly gọi, một trăm phần trăm Chung Quan Bạch sẽ ấn tắt luôn, tóm lại hắn ta mà gọi thì thường không có chuyện tốt, nhưng lúc này trên màn hình đang hiển thị tên Tần Chiêu, Chung Quan Bạch nghĩ có lẽ là chuyện liên quan đến phim điện ảnh, liền bấm nhận.

Trong phút chốc hắn lập tức hối hận, phía bên kia truyền qua một tràng cười khằng khặc quái dị của Đường Tiểu Ly.

"Chung Quan Bạch, mày đoán xem trang nhất báo mạng hôm nay là cái gì nào?"

Chung Quan Bạch: "...... Không có hứng thú, bai."

Đường Tiểu Ly: "Đồ nông dân châu Âu kia, để quý ngài tinh anh của Trung Hoa đại lục cập nhật hot search hạng nhất cho mày nghe: 'Xin mấy hội tà giáo mau câm miệng'."

Chung Quan Bạch: "......"

Cha mẹ ơi.

Đường Tiểu Ly ra vẻ ai oán: "Hôm nay những người thê thảm nhất toàn vũ trụ có lẽ chính là team đẩy thuyền Chung Hạ và team Hạ Chung." Hắn ta rớt nước mắt cá sấu chưa được một giây đã đổi giọng hớn hở như ngày mai được nghỉ Tết, "Không, không phải, đứa thảm hại hơn cả mấy người đó chính là mày ha ha ha ha ha ha ——"

Chung Quan Bạch: "...... Cúp đây."

"Ấy đừng cúp nào." Đường Tiểu Ly chuyển mode đứng đắn, "Cũng không phải tao gọi đến chỉ để cười vào mặt mày đâu. Tao nói này, kỳ thật nước này đi hay lắm. Trông mày ngu gần chết ha ha ha, kìa kìa, đừng cúp máy, tao không gọi để hóng hớt, phải nhìn nhận bản chất sự việc từ chuyện hóng hớt biết không. Mày xem lần này thật ra không còn ai hùng hục đi đào bới thông tin cá nhân của Master Lục nữa, toàn bộ cảm xúc của công chúng đều chỉ dừng lại ở chuyện giải trí, mọi người đùa mấy câu rồi quên. Hiện giờ số người vì muốn nổi mà đi xào CP nhiều không đếm xuể, nói không chừng còn có người cho là mày muốn hồi xuân comeback nên cố ý giở trò lăng xê đấy."

Chung Quan Bạch nghe đến câu cuối cùng thì hơi lo lắng, hắn còn chưa kịp nói cho Lục Tảo Thu chuyện này, không biết nếu để anh nghe được từ chỗ nào khác thì có nghĩ giống như thế không, cho rằng hắn sẽ đi vào vết xe đổ như trước kia.

Hắn cúp điện thoại, quay lại phòng đàn.

Lục Tảo Thu đã xem xong nhạc phổ, nói với Chung Quan Bạch: "Chỗ này là em cố ý."

Chung Quan Bạch cười rộ lên.

Không thể nào, Lục Tảo Thu sẽ không bao giờ cho rằng hắn muốn lăng xê bản thân, cho rằng hắn lại sai lầm như trước. Lục Tảo Thu hiểu rõ hắn như vậy, đến một tia linh cảm từ trên trời giáng xuống của hắn cũng có thể nhìn thấu.

"Vai chính là piano solo, dàn nhạc đánh đệm. Nhưng vai chính cho dù dùng hết toàn lực giãy giụa như thế nào cũng không thể chống chọi lại bối cảnh thời đại, đến âm thanh của chính mình phát ra cũng gặp muôn vàn khó khăn —— đây là dụng ý của em." Lục Tảo Thu nói chậm rãi.

"Lục, Tảo, Thu." Chung Quan Bạch kêu từng chữ, "Lại đây, em có việc muốn nói với anh."

Lục Tảo Thu đi qua, lập tức bị Chung Quan Bạch ôm eo: "Em yêu anh."

"Tôi biết." Ánh mắt Lục Tảo Thu mỉm cười.

Chung Quan Bạch lại nói: "Thật ra......còn một việc nữa mà anh chưa biết."

Lục Tảo Thu cúi đầu nhìn Chung Quan Bạch, chờ hắn nói tiếp.

"Chờ em một chút." Mặc dù Chung Quan Bạch đã xác nhận tinh thần ăn ý giữa bọn họ, hắn vẫn chạy sang phòng sách bưng notebook qua, lục tìm mấy thứ thê thảm trên internet của mình, đồng thời mở tin tức và đoạn ghi âm lên, sau đó xoay màn hình cho Lục Tảo Thu xem, "...... Ừm, là cái này."

Không biết người đầu tiên tung tin lấy được tư liệu ở đâu, còn có tâm đăng lại toàn bộ file ghi âm của chương trình radio kia từ đầu đến cuối, không chừa giây nào.

Lục Tảo Thu mang thái độ cực kỳ lịch sự nghe xong toàn bộ bản ghi âm, xem hết tin tức trên màn hình mới tổng kết lại: "Tôi có ba chỗ chưa hiểu rõ: Chung Hạ đại pháp, Hạ Chung, hoàn toàn không hiểu ngữ nghĩa; tà giáo, không hiểu nghĩa của nó trong ngữ cảnh này là gì."

"Á......" Chung Quan Bạch không biết nên giải thích từ đâu.

Lục Tảo Thu nói: "Nếu quá khó giải thích thì có thể nêu ví dụ."

Chung Quan Bạch vắt hết óc mới gian nan nói: "Khụ, ví dụ như...... Chúng ta, em với anh ở bên nhau gọi là Lục Chung, nếu anh ở bên người khác thì gọi là tà giáo, em cùng người khác cũng gọi là tà giáo. Không được dung túng cho tà giáo."

Lục Tảo Thu gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Thế còn đại pháp và Chung Lục?"

Chung Quan Bạch cảm giác mình đã hao hết sức lực chín trâu hai hổ: "...... Đại pháp có lẽ mang ý là rất tốt, rất hợp lý...... Em cũng không hiểu lắm...... Chung Lục thì là...... Ừm, giữa chúng ta chỉ có thể là Lục Chung, Lục ở trên Chung ở dưới, đảo ngược lại thì không được."

Lục Tảo Thu suy nghĩ, bắt đầu thử vận dụng từ mới: "Cho nên, cách nói chính xác là, Lục Chung là đại pháp, Chung Lục là tà giáo, những cái khác ngoài Lục Chung cũng đều là tà giáo."

Chung Quan Bạch nghe Lục Tảo Thu nói hết một đoạn dài như vậy, chỉ biết mặt đỏ tai hồng che mặt kín mít, hắn cảm thấy mình thật sự không thể tha thứ nổi, lại đi vấy bẩn thiên tiên hạ phàm như Lục Tảo Thu để anh nói ra những điều chỉ bọn phàm phu tục tử mới nói.

Lục Tảo Thu gỡ tay Chung Quan Bạch ra, nhìn hắn hỏi: "A Bạch, vì sao em lại nói mình gặp rắc rối?"

Chung Quan Bạch đỏ mặt, vẫn chưa kịp phản ứng: "Ơ?"

Lục Tảo Thu lại nhìn mấy hàng chữ trên màn hình: "Em xem, Lục Chung đại pháp là chính xác, người khác ủng hộ tà giáo, em phản đối tà giáo, cho nên em đang làm chuyện đúng đắn, vì sao lại gặp rắc rối?"

Chung Quan Bạch nhìn biểu cảm nghiêm túc của Lục Tảo Thu, khóe môi từ từ kéo lên cao, cuối cùng biến thành tươi cười vô cùng xán lạn: "Thế, nếu em đã làm chính xác...... Lục Tảo Thu, anh thưởng cho em cái gì?"

Lục Tảo Thu cười hỏi: "Em muốn phần thưởng gì?"

Chung Quan Bạch nhất thời không nghĩ ra được, bởi vì phàm là thứ hắn muốn, hắn còn chưa kịp nói ra, thậm chí đôi khi trong đầu hắn vẫn chưa ý thức được rõ ràng, Lục Tảo Thu đã cho hắn rồi.

"Ừm, để em suy nghĩ cho kĩ đã......" Chung Quan Bạch ra vẻ suy tư.

Lục Tảo Thu vòng cánh tay ra sau lưng Chung Quan Bạch, dịu dàng kéo người vào lòng mình, giọng điệu cực kỳ phúc hậu vô hại, lơ đãng nói: "A Bạch, trước khi em suy nghĩ xong là muốn phần thưởng gì, thì trả lời tôi một câu hỏi đã."

Chung Quan Bạch còn đắm chìm trong cơn đê mê được nhận phần thưởng và tận hưởng lồng ngực dịu dàng của Master Lục: "Ừm ừm, anh nói đi, nói đi."

Ngữ khí nhàn nhạt, âm thanh trầm thấp chậm rãi truyền vào lỗ tai Chung Quan Bạch: "A Bạch, em nói cho tôi nghe, vì sao lại có người muốn ghép Chung Hạ và Hạ Chung?"

Một khắc này, Chung Quan Bạch đang mơ màng hạnh phúc như đang bay trên mây đến ngu người cũng bắt đầu ngửi được hơi thở nguy hiểm, nhưng lồng ngực Lục Tảo Thu cho hắn cảm giác an toàn như ở nhà ngược lại làm hắn càng nhích gần vào trong nhiều hơn.

Hai người dán nhau rất chặt, không có lấy một khe hở.

Đột nhiên, Chung Quan Bạch giật mình một cái, bừng tỉnh: "Vì sao, vì sao......"

Lục Tảo Thu nói: "Em nói cho tôi nghe là vì sao."

"Em cũng đâu có biết vì sao, hoàn toàn không biết." Chung Quan Bạch biện giải, "Có thể là do bọn họ tự cảm thấy thế...... Không có liên quan gì đến em."

"Thế à?" Lục Tảo Thu nói, "Bọn họ cảm thấy? Chẳng lẽ em và Hạ Âm Từ nhìn qua rất xứng đôi sao."

"Không không không, không phải như vậy......" Ở thời điểm như thế này Chung Quan Bạch luôn có cảm giác mình yếu thế, "Không thì để em đi báo cáo hết đám tà giáo kia......" Hắn nói rồi nhanh chóng cầm chuột lên, bắt đầu ấn report một loạt tin tức có đề cập đến Hạ Chung hoặc Chung Hạ theo thứ tự từ trên xuống, lý do report là bịa đặt lan truyền tin tức giả.

Lục Tảo Thu nhìn Chung Quan Bạch, cúi đầu bật cười.

Chung Quan Bạch tròn mắt nhìn Lục Tảo Thu.

Anh đứng lên đi về hướng phòng đàn: "Đừng lãng phí thời gian vào mấy chuyện vô bổ này nữa, tôi không để ý đâu."

Chung Quan Bạch biết mình bị trêu cợt, tức giận nhảy dựng lên từ sau lưng ôm chặt Lục Tảo Thu.

Lục Tảo Thu xoay người, nói: "Có đi xem bản nhạc tiếp không?"

"Đi......" Chung Quan Bạch không hề có sức chống cự, chỉ có thể không ngừng cắn mút lên hầu kết Lục Tảo Thu, để lại một dấu hôn ướt nhẹp đỏ thẫm.
Nhấn Mở Bình Luận