*
Romantic Pieces for Violin and Piano, Op. 75, B. 150, (Czech: Romantické kusy):
tác phẩm gồm bốn phần của Dvorák viết cho violin và piano năm 1887, tác phẩm này được chỉnh sửa lại từ sáng tác trước đó của ông là Miniatures, Op. 75a, B. 149, một trio viết cho hai violin và một viola—-------------------------------------
Thời điểm nhìn thấy thân ảnh kia, Chung Quan Bạch lập tức thả chậm bước chân, nín thở đi từng bước một về phía trước.
Hắn tự giác nhận hộp đàn trên tay Lục Tảo Thu, đứng trước mặt anh chăm chú nhìn một hồi lâu, sau đó mới lắp bắp: "Cho em biết kết quả —— không, anh gật đầu đi, gật đầu là được rồi." Hắn thật sự không chấp nhận nổi bất cứ kết quả nào khác.
Lục Tảo Thu cười gật đầu.
Chung Quan Bạch thở ra một hơi thật chậm, sau đó nhìn vào mắt Lục Tảo Thu nhẹ giọng nói: "Em muốn hôn tai anh một chút."
Khao khát của hắn rất to gan trắng trợn, nhưng thỉnh cầu lại vô cùng cẩn thận, đó không chỉ là niềm vui đơn thuần của một con người có người yêu chiến thắng bệnh tật, mà còn là lòng thưởng thức và kính trọng của một nghệ sĩ âm nhạc đối với một nghệ sĩ âm nhạc khác. Không có ai hiểu rõ hơn Chung Quan Bạch hắn, nếu Lục Tảo Thu không bình phục thì sẽ là một tổn thất to lớn đến mức nào, mà bình phục lại mang một ý nghĩa vĩ đại ra sao.
Kỳ thật, nhìn vào dải ngân hà của lịch sử âm nhạc, cho dù một ngôi sao ngã xuống cũng không làm cả dòng sông mất đi sự bao la hùng vĩ, nhưng nếu là hai ngôi sao giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, chỉ cần một ngôi sao vụt tắt, ngôi sao còn lại có lẽ sẽ cảm thấy toàn bộ ngân hà ảm đạm thất sắc đi một nửa.
Thời khắc này, bọn họ sáng rực rỡ trong mắt nhau, vì thế cả thế giới cũng sáng lên lấp lánh như dải ngân hà.
Hai người đứng trên sân trường người đến người đi, cơn gió thổi từng vạt lá bạch quả màu vàng kim rơi lả tả.
Lục Tảo Thu gạt một mảnh lá cây trên đỉnh đầu Chung Quan Bạch xuống, sau đó đáp: "Được."
Hoàn toàn là dung túng chiều chuộng.
Chung Quan Bạch đang nhón chân lên, đột nhiên nghe thấy một tiếng: "Chào thầy Lục ạ."
Là một sinh viên chào hỏi Lục Tảo Thu.
Khoa đàn dây là khoa lớn, Lục Tảo Thu lại là giảng viên nổi danh trong trường, hầu như không có sinh viên nào không biết anh, từ khi Lục Tảo Thu bước ra khỏi văn phòng tới giờ, không biết đây đã là sinh viên thứ bao nhiêu chủ động chào hỏi anh trên đường.
Lục Tảo Thu hơi gật đầu: "Chào."
Nói xong anh lại quay về phía Chung Quan Bạch, thấp giọng hỏi: "Có muốn hay không?"
Chung Quan Bạch nghe thấy, trái tim như tê dại.
Gặp chuyện vừa rồi mà còn hỏi muốn hay không?
Muốn thì đương nhiên là muốn, nhưng......
Chung Quan Bạch cực kỳ không tình nguyện lắc lắc đầu, đàng hoàng đi bên cạnh Lục Tảo Thu.
Từ ngày bọn họ từ Pháp trở về, hắn chưa từng cùng Lục Tảo Thu đồng thời xuất hiện trong trường. Trước kia khi hai đoạn video còn chưa trở nên viral trên mạng, lá gan Chung Quan Bạch tương đối lớn, chỉ cần không có mặt truyền thông là hắn thường xuyên không nhịn được trêu chọc Lục Tảo Thu, ở trong học viện đơn phương khiến anh phải làm chút chuyện không phù hợp với thân phận "thầy giáo Lục" cho lắm. Bây giờ quan hệ của bọn họ đã bị bại lộ, ở trước mặt truyền thông hắn ba hoa nói hươu nói vượn, nhưng vào đến Nhạc viện lại không dám làm ra chuyện gì gây tổn hại đến danh dự của Lục Tảo Thu.
Chung Quan Bạch vừa nghiêm túc đi về phía trước, vừa cực kỳ không đứng đắn nói: "Chờ về đến phòng đàn, anh xem em làm thế nào......" Càng nói giọng càng thấp dần.
Lục Tảo Thu hỏi: "Thế nào?"
Có sinh viên lại đi ngang qua, Chung Quan Bạch nghiêm túc nói: "Khụ, xem em làm thế nào đọc thơ cho anh nghe."
Trên đường đi đến khu phòng đàn của khoa dương cầm cũng chạm mặt không ít sinh viên chào hỏi Lục Tảo Thu, Chung Quan Bạch tò mò quan sát một lúc, cảm thán: "Master Lục, trước kia em không để ý, bây giờ mới phát hiện mấy sinh viên này noi gương anh thật đấy, chào hỏi cũng phải nghiêm mặt."
Lục Tảo Thu cười nhẹ một tiếng, vừa vặn gặp được một sinh viên khác, nụ cười mê người này còn chưa kịp thu lại, cứ như vậy hiện lên trên môi, khóe mắt đuôi mày toàn bộ đều là dịu dàng.
Sinh viên kia đơ mất hai giây, trên mặt cũng nhanh chóng nở một nụ cười vui sướng.
Chung Quan Bạch bước nhanh thêm một bước, chờ đến khoảng cách đủ xa để bạn học kia không nghe thấy được nữa mới bất mãn nói với Lục Tảo Thu: "Em cảm thấy sinh viên vừa rồi quá không đứng đắn, cậu ta học lớp anh à? Học kỳ này anh cho điểm cao nhất là loại C thôi, để cho cậu ta biết thế nào mới là tôn sư trọng đạo."
Đáy mắt Lục Tảo Thu lại mang theo ý cười: "A Bạch, thế em có muốn đến học lớp của tôi không?"
Chung Quan Bạch giống như nhận được một lời mời hẹn hò đặc biệt, kinh ngạc reo lên: "Em thấy rất vinh hạnh."
Lục Tảo Thu gật đầu, nói tiếp: "Chiếu theo bộ dáng chào hỏi thường ngày của em, đến lúc đó tôi chỉ có thể cho em một con D."
Chung Quan Bạch: "......"
Ngài Chung vừa tủi thân vừa tức giận đi nhanh về phía trước, đi được vài bước lại lén quay đầu nhìn, nhận ra Lục Tảo Thu không có ý chạy theo giữ hắn lại, vì thể chỉ còn cách chạy về bên cạnh Lục Tảo Thu, tràn đầy tình ý chân thành tán tỉnh, "Em nghĩ kỹ rồi...... Kỳ thật D, D cũng được...... Em chỉ muốn mình mãi không tốt nghiệp, mỗi ngày đi học lại học phần của anh."
Đi đến phòng đàn, Chung Quan Bạch đóng kỹ cửa như ăn trộm, ấn Lục Tảo Thu ngồi xuống ghế đàn, lại ngồi khóa trên đùi anh: "Em muốn đọc thơ."
Lục Tảo Thu vừa nói một tiếng "được", Chung Quan Bạch đã lập tức nhào tới không ngừng hôn lên vành tai anh.
Hắn không có thơ muốn đọc, bản thân nụ hôn chính là một bài thơ.
Hôn tai xong hắn lại không nhịn được hôn xuống môi. Môi răng dán vào nhau, hơi thở giao hòa một trận, Chung Quan Bạch lại đứng lên cố ý đi vòng quanh Lục Tảo Thu hai vòng, xấu xa cáo trạng trước: "Master Lục à, anh làm bậy trong phòng đàn là trái với nội quy trường học rồi nhé."
Lục Tảo Thu cực kỳ phối hợp hỏi: "Thế bây giờ phải làm sao?"
Chung Quan Bạch chỉ vừa nảy ra ý xấu, còn chưa kịp suy nghĩ cụ thể đến thao tác tiếp theo, Lục Tảo Thu cần bị phạt đã chủ động hướng dẫn: "Có phải nên để tùy người khác xử phạt hay không?"
Hai chữ "tùy người" cực kỳ dụ dỗ Chung Quan Bạch, hai mắt hắn lòe sáng, vỗ tay nói: "Đúng vậy!"
Lục Tảo Thu gật đầu: "Được, A Bạch, bây giờ tôi dùng thân phận giáo viên thông báo cho em, em đã vi phạm nội quy trường học."
Chung Quan Bạch: "......"
Chung Quan Bạch: "......Ừm, Master Lục à, em cảm thấy chúng ta chiếm phòng đàn mà không sử dụng là hành vi vô đạo đức, thôi đừng nói linh tinh nữa, Master Lục anh lại đây, em thuật lại cho anh ý tưởng concerto vừa rồi đi, sợ lát nữa em quên mất...... Không không không anh không cần đến đây, cứ ngồi nguyên ở đó, đúng đúng đúng, anh xem bảng tổng phổ của em đi, chúng ta có thể thử cùng nhau cải biên lại phần solo một chút."
Nếu đã đề cập đến soạn nhạc, Lục Tảo Thu tự giác không đùa cợt nữa, ngồi vào cây đàn còn lại nói: "A Bạch, em trước đi."
Chung Quan Bạch đổi mới phần solo piano của chương thứ nhất thành hai phần biểu diễn song tấu dương cầm, dùng piano thứ nhất và piano thứ hai cùng đàn một lần. Lục Tảo Thu nghe xong lập tức lấy đàn violin ra khỏi hộp: "A Bạch, em đàn piano thứ nhất đi."
Chung Quan Bạch lập tức hiểu ý anh, chờ Lục Tảo Thu lên dây đàn xong liền bắt đầu đàn.
Sau hai ô nhịp, tiếng violin và tiếng piano giao hòa vào nhau.
Lục Tảo Thu ngẫu hứng cải biên phần piano thứ hai của Chung Quan Bạch, hiệu quả còn tốt hơn hắn dự đoán, đặc biệt là trong khi phát triển toàn bộ chương nhạc thứ nhất, tiếng violin uyển chuyển đã bộc bạch triệt để tâm tình trong khi soạn nhạc của hắn.
"Để em suy nghĩ." Chung Quan Bạch nhắm mắt lại, nhấm nháp dư vị của lần hợp tấu vừa rồi, sau đó tìm trong phòng đàn của viện trưởng Quý một xấp khuông nhạc trống và một cây bút, đặt bút xuống viết liên tiếp mấy trang liền.
Chung Quan Bạch là một kẻ soạn nhạc rất bừa bãi, quy tắc luôn luôn bị hắn xếp xuống dưới cùng, hơn nữa hắn rất khác với những nghệ sĩ dương cầm khác, tuy cũng được giáo dục chính thống bài bản như bọn họ, lại đi theo Ôn Nguyệt An mưa dầm thấm đất, đương nhiên hắn rất tôn kính đàn dương cầm, nhưng Ôn Nguyệt An chưa từng bắt hắn đặt nhạc cụ lên vị trí cao hơn âm nhạc.
Về sau Chung Quan Bạch suy nghĩ, có lẽ tư tưởng đó là do Hạ Ngọc Lâu, thậm chí là cha ngài Hạ quá cố để lại: Âm nhạc là thứ rất đơn giản, tùy thời tùy chỗ tùy tâm, cho dù trong tay chỉ có một cây sáo trúc hay một mảnh lá nhỏ.
Ngòi bút dao động liên tục, Chung Quan Bạch viết, Lục Tảo Thu đứng xem sau lưng hắn.
Ban đầu vẫn viết song tấu dương cầm, đến chủ đề thứ hai liền biến thành dương cầm và vĩ cầm, gần như chưa có ai viết một bản hòa tấu như vậy, đó là Chung Quan Bạch muốn giữ lại hoàn toàn ý chí của Hạ Ngọc Lâu và Ôn Nguyệt An đại biểu cho chủ đề thứ nhất, còn hắn và Lục Tảo Thu đại diện cho chủ đề thứ hai.
Chung Quan Bạch viết xong, đặt nhạc phổ lên giá đàn của Lục Tảo Thu, trong mắt trong tim đều là lòng chờ mong nói với anh: "Lại lần nữa."
Lục Tảo Thu gật nhẹ đầu, hai người ngồi vào hai cây dương cầm, ánh mắt chạm nhau, tiếng đàn vang lên.
Chung Quan Bạch tự mình soạn nhạc, đương nhiên giai điệu đã chín nhừ trong ngực, không cần xem nhạc phổ cũng không cần nhìn phím đàn, một lòng tương hợp, ánh mắt rất tự nhiên dừng lại trên người Lục Tảo Thu. hắn nhìn hàng lông mi của anh hơi rũ xuống, nhìn nhạc phổ đánh đàn, cùng hắn dùng tiếng đàn kể lại câu chuyện năm xưa......
Tiếng piano thứ hai nhỏ dần, phong cách của piano thứ nhất chuyển sang du dương nhẹ nhàng hơn, Lục Tảo Thu đứng lên, cầm lấy violin và cây vĩ, kéo ra một âm rung thật dài đánh vào tâm can, giống như lần đầu tiên anh gặp được Chung Quan Bạch rực rỡ như ánh mặt trời, tựa như một tia sáng chiếu vào cuộc đời anh.
Toàn bản nhạc đan xen giữa chủ đề thứ nhất và chủ đề thứ hai, vì thế hình thức song tấu dương cầm và hợp tấu dương cầm vĩ cầm cũng theo đó không ngừng biến hóa.
Lục Tảo Thu đứng lên khỏi ghế đàn, cầm lấy vĩ cầm, nghiêng hàm dưới, nháy mắt nâng cây vĩ lên quá mức mê người, đường nét từ mặt mày mũi môi đến cằm, hầu kết cực kỳ đẹp đẽ thuần khiết, không có ai hợp với tư thế này hơn anh, giống như anh sinh ra là để kéo đàn. Hơn nữa có lẽ còn vì nguyên do thính lực đã hoàn toàn hồi phục, trên người anh toát ra một loại khí chất tuyệt đối tự tin mà người thường không thể có được, tựa như thần tiên hạ phàm, Chung Quan Bạch say mê ngắm nhìn từ đầu đến cuối, vẫn cảm thấy mình ngắm chưa đủ.
Kỳ thật, cho dù nhìn nhiều đến mấy, hắn vẫn thấy không đủ.
"Lại lần nữa." Chung Quan Bạch nói.
Hắn muốn lại được ngắm nhìn Lục Tảo Thu như vậy một lần.
Lục Tảo Thu đưa ra kiến nghị, cầm bút lên thoáng sửa chữa lại mấy chỗ, tiếp tục cùng Chung Quan Bạch hợp tấu lần thứ hai.
Lần này lực chú ý của Chung Quan Bạch hoàn toàn đặt trên người Lục Tảo Thu, dáng vẻ thon gầy đẹp đẽ, ngón tay chuyển động trên dây đàn, tóc mái theo từng động tác mà hơi lay động......
"A Bạch, em đang suy nghĩ gì thế." Lục Tảo Thu xách đàn và vĩ đến bên cạnh Chung Quan Bạch, "Đàn còn không tốt bằng lần trước."
Chung Quan Bạch bị ăn phê bình, tự biết hôm nay mình rất không chuyên nghiệp, đành phải lấp liếm giải thích: "...... Em hơi mệt, muốn nghỉ một chút."
Lục Tảo Thu gật đầu: "Gần đây em tiêu hao sức lực quá nhiều, bản nhạc này còn cần cải tiến nhiều, tối nay không gấp gáp."
Thật sự Chung Quan Bạch không cảm thấy mệt mỏi gì, chỉ là hắn nhất thời quá u mê Lục Tảo Thu, tuy ngày thường hắn luôn si mê, nhưng lần này lại nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng đến chất lượng công việc: "Em nghỉ ngơi một lúc là được rồi...... Tảo Thu, em muốn nghe anh kéo đàn."
Lục Tảo Thu nói một tiếng "được", liền cực kỳ săn sóc đứng trước mặt hắn kéo bản《 Khúc hát ru 》của Schubert.
(*
Khúc hát ru - Wiegenlied "Schlafe, schlafe, holder süßer Knabe", D 498 Op. 98, No. 2
là một bài hát ru được Schubert sáng tác vào năm 1816, còn có một tên khác là "Mille cherubini in coro" sau khi được phối thành phiên bản có người hát và dàn nhạc bởi Alois Melichar.)
Đây là một bản nhạc hầu như không có ai không biết, những bản biến tấu có lời càng nhiều vô số, ở trong phòng đàn Nhạc viện tuyệt đối sẽ không có ai đi luyện một bài đơn giản như vậy, không có ai lựa chọn nó đi thi đấu hay làm kiểm tra, thậm chí ở một nơi cao thủ nhiều như mây thế này, đàn lên có khi còn khiến người ta đỏ mặt xấu hổ.
Chỉ có người thực lực cường đại không cần chứng minh trước mặt ai như như Master Lục mới có thể thản nhiên ở chỗ này kéo một bản nhạc như thế, mà hành động này phát sinh cũng chỉ để dỗ cho người yêu chợp mắt một lát mà thôi.
Chung Quan Bạch nhìn Lục Tảo Thu hết sức dịu dàng kéo hết bản《 Khúc hát ru 》, quả thực như được thấy một vị chiến thần cao to sắt thép thật cẩn thận ôm ấp một đứa bé mềm mại mới sinh.
Độ tương phản lớn đến thế làm hắn quá cảm động, không nhịn được cũng đàn dương cầm đệm theo giai điệu đơn giản kia.
"Không mệt sao?" Lục Tảo Thu hỏi.
"Không." Ngón tay Chung Quan Bạch chạm lên phím đàn cũng hết sức dịu dàng.
Hắn muốn trao tặng cho Lục Tảo Thu phần tình yêu và dịu dàng giống như vậy.
Tiếng violin và piano khoan thai đan vào nhau, thậm chí Chung Quan Bạch cảm thấy âm thanh kia hóa thành thực thể, bởi vì hắn gần như nhìn thấy một vầng mây mềm mại và ánh sáng lấp lánh trôi nổi xung quanh bọn họ.
Bản nhạc còn chưa xong, cách đó không xa bỗng nhiên vọng đến tiếng dương cầm, là bài thứ nhất trong《 Mười hai bản luyện tập siêu việt* 》của Liszt, không chỉ có tốc độ nhanh mà lực độ cũng lớn, vừa nghe liền biết chủ nhân của tiếng đàn đã sử dụng toàn bộ sức lực, gần như cố ý muốn tất cả mọi người xung quanh đều phải nghe được.
(*
The Transcendental Études, S.139,
là một bộ gồm mười hai tác phẩm dành cho piano của Franz Liszt được xuất bản vào năm 1852, được xem là bài luyện tập kỹ thuật tay cho giới học đàn piano)
Tiếng đàn kia vừa truyền đến, mây mềm lấp lánh mộng ảo gì đó trước mặt Chung Quan Bạch trong nháy mắt biến mất không còn gì, bản nhạc dưới tay cũng ngừng lại.
Lục Tảo Thu chưa bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục kéo《 khúc hát ru 》cho Chung Quan Bạch.
"Master Lục, anh từ từ đã." Chung Quan Bạch bẻ bẻ đốt ngón tay, ngoài cười nhưng trong không cười.
Lục Tảo Thu buông vĩ xuống, nhìn tư thế của Chung Quan Bạch đã cảm thấy buồn cười: "Các phòng đàn được đặt gần nhau, tình huống như vậy vẫn thường xuyên xảy ra. Em ở nơi này tập đàn nhiều năm sao lại không biết, còn muốn so đo với mấy đứa nhỏ à?"
"Không phải em muốn so đo với mấy đứa nhỏ." Chung Quan Bạch không có ý tốt kiên nhẫn chờ bạn học kia đàn xong đoạn nhạc, mỉm cười nói, "À, là như vậy, đột nhiên em cũng muốn tập lại bài này."
Đối phương còn chưa kịp đàn đến bài thứ hai, Chung Quan Bạch đã dùng tốc độ nhanh hơn, kỹ thuật cao siêu hơn diễn tấu lại bản nhạc kia một lần nữa, hắn đàn cực kỳ tinh chuẩn, mỗi một âm rơi xuống đều lưu loát rõ ràng, giống như trong thơ hay nói là "
hạt châu rơi trên mâm ngọc", lại trôi chảy theo lời Mozart là "
như dầu đang lưu động".
Ở khu phòng đàn trong Nhạc viện, loại hành vi này tuyệt đối xếp hạng nhất trong top 3 những hành vi khiến người ta căm ghét nhất.
Quả nhiên, sau khi Chung Quan Bạch đàn xong, một lúc lâu sau đối phương vẫn không có động tĩnh gì.
Lục Tảo Thu vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nhìn Chung Quan Bạch, người sau vẫn đang hứng thú bừng bừng chờ xem bên kia định đàn tiếp bài nào.
Lục Tảo Thu đương nhiên không bao giờ đi làm loại chuyện này, mà đây lại là chuyện từ nhỏ Chung Quan Bạch thích làm nhất. Chẳng qua ngày đó hắn đi gây sự bị người ta xách đến cáo trạng với Ôn Nguyệt An, trước mặt người ngoài ông không dạy dỗ gì hắn, chờ trở về nhà liền đem toàn bộ những trò Chung Quan Bạch làm với con người ta làm lại lên người hắn đủ một vòng.
Nhóc con Chung Quan Bạch bị Ôn Nguyệt An chèn ép đến mức cảm thấy cuộc đời đánh đàn của mình tuyệt đối sẽ không có ngày ngóc đầu lên nổi, khóc mất một buổi tối, cuối cùng vẫn bị một hũ điểm tâm của Ôn Nguyệt An dỗ cho nín khóc.
Từ đó trở đi hắn không tái phạm nữa, hôm nay đại khái là thật sự cảm thấy bầu không khí tốt đẹp của mình và Lục Tảo Thu bị phá hỏng, khăng khăng muốn phải dạy cho bạn nhỏ không biết trời cao đất dày bên kia cách làm người.
Chờ nửa ngày, đối phương mới thử thăm dò đàn tiếp bài《 Siêu việt 》thứ tư, có điều chắc bài này chưa luyện tập được bao lâu, đàn không tốt bằng bài thứ nhất, âm thanh cũng không chắc chắn bằng.
Chung Quan Bạch duỗi người, chờ tiếng đàn bên ngoài dừng lại mới lặp lại hành vi đáng căm giận kia thêm một lần nữa.
Hắn đàn xong, nghĩ thầm bạn nhỏ chắc đã biết sợ rồi, không ngờ chỉ một lát sau liền nghe thấy tiếng một nam sinh phẫn nộ gào lên trên hành lang: "Vừa rồi là ai đàn bài《 Siêu việt 》thứ tư đấy?"
Chung Quan Bạch suy xét đến thân phận của mình, quyết định giả chết.
"Kìa, đừng hô lớn như thế." Một giọng khác nói, "Tớ phát hiện ra bản thứ nhất và thứ tư《 Siêu việt 》đều truyền ra từ phòng đàn chuyên dụng của viện trưởng đấy."
"Viện trưởng Quý sao có thể làm ra loại chuyện này được?" Nam sinh bị bắt nạt hạ giọng tức giận bất bình, "Với lại không phải ông ấy học Chỉ huy à?"
"Ai mà biết...... mấy nghệ sĩ lão làng không phải luôn giỏi một lúc nhiều thứ sao...... Ây dà đi thôi đi thôi......"
"Nghệ sĩ lão làng nào mà lại đi làm chuyện như thế này......"
Bả vai Chung Quan Bạch không ngừng rung lên, khó khăn lắm mới chờ được đến lúc trên hành lang không còn tiếng người nữa, hắn mới ôm bụng cười ha hả.
Lục Tảo Thu cực kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt lại toàn là ý cười.
Chung Quan Bạch cười đủ rồi mới đột nhiên nhớ ra chuyện khác, lấy từ trong túi ra một quả quýt, vui vẻ nói: "Cùng ăn đi."
Màn cửa phòng đàn bị cơn gió đêm thổi qua nhẹ nhàng đung đưa, hai người đứng bên cửa sổ sóng vai nhìn cảnh đêm trên sân trường, dưới bầu trời sao cuối mùa thu cùng chia nhau ăn một quả quýt.
Chung Quan Bạch vừa nhét quýt vào miệng vừa dựa lên vai Lục Tảo Thu, bỗng nhiên cảm giác có thứ gì đang rung lên: "Tảo Thu, hình như là điện thoại anh kìa."
Lục Tảo Thu lấy điện thoại ra, thoáng nhìn thấy dãy số, ý cười trong ánh mắt dần dần biến mất, anh nhìn chăm chú một hồi lâu mới tiếp điện thoại, sau khi ấn nhận cũng không nói gì.
"Bác sĩ của mày gọi báo cho cha, nói mày hết bệnh rồi. Mày cũng đã sắp ba mươi, mau về nhà làm chính sự đi."
Lục Tảo Thu trả lời không mang theo một tia cảm xúc nào: "Không bao giờ."
Người đàn ông bên kia giống như vừa nghe được tiếng kháng nghị của trẻ con, cười một tiếng: "Nhà chúng ta không cần nghệ sĩ, thích cái gì cứ bỏ tiền ra mua là được."
Lục Tảo Thu không nói một lời, cúp điện thoại.
Chung Quan Bạch cũng nghe thấy những lời này, vì thế lấy điện thoại ra khỏi tay Lục Tảo Thu, đóng máy ném qua một bên, lại ôm lấy anh, tặng cho anh một nụ hôn thơm vị quýt.