Tên đầy đủ:
《Cypresses for Two Violins, Viola and Cello, sine Op. (B. 152): II. Death Reigns in Many a Human Breast (Allegro ma non troppo)》- Antonín Leopold Dvorák------------------------------------------------------------------Bên tai vẫn còn dư âm tiếng mưa càng đối lập với sự yên tĩnh trong nhà.
Lục Ứng Như đang đi học đại học ở xa, không thường xuyên ở về. Trong nhà tối om, Lục Hoài Xuyên hoặc là không ở nhà, hoặc là đã đi ngủ. Lục Tảo Thu nện bước nhẹ hơn định đi về phòng ngủ của mình.
Ánh đèn dưới sàn sáng lên theo từng bước chân.
Đột nhiên Lục Tảo Thu nghe được chút tiếng động.
Chỉ một tiếng rất nhẹ phát ra từ bên trong phòng ngủ đóng kín của Lục Hoài Xuyên, hình như là tiếng người xuống giường.
Lục Tảo Thu lo lắng mình đánh thức cha dậy, liền dừng bước chân lại.
Một tia sáng mỏng len qua khe cửa phòng ngủ.
Cửa mở, Lục Hoài Xuyên mặc áo tắm dài màu trắng, ánh mắt nửa nâng nhìn xuống Lục Tảo Thu đang đứng trước cửa phòng.
"Cha." Lục Tảo Thu theo bản năng dùng thân thể che khuất hộp đàn trong tay.
Tiếng vải vóc ma sát vào nhau rất nhỏ.
Trong phòng ngủ hình như có một người khác.
Bộp.
Bộp.
Tiếng chân trần đạp lên sàn nhà.
Bộp.
Một đôi tay dài mảnh đáp lên cánh tay Lục Hoài Xuyên.
Mái tóc dài rũ đến ngực che đi một phần thân thể, nhưng chiếc váy ngủ hai dây trong suốt quá ngắn vẫn không che đậy được dấu vết giữa mông và hai chân thiếu nữ.
"...... Tảo Thu?"
Âm thanh của thiếu nữ nghe rất giống lần đầu tiên cô ta gọi anh, mang theo một tia không chắc chắn.
Lục Tảo Thu đứng sững tại chỗ, vào lúc anh còn chưa kịp phản ứng, những thứ trong dạ dày đã không thể khống chế mà trào ra tung tóe đầy đất.
Một tay anh che bụng mình lại, tay kia nắm chặt quai hộp đàn violin, xoay người bỏ đi.
Cơn mưa bên ngoài vẫn rất lớn.
Lục Tảo Thu đi thẳng ra bờ hồ, nơi đó có vài tảng đá lớn bị mưa xối ướt nhẹp, anh ngồi xuống, cởi áo khoác che lên hộp đàn, ôm đàn ngồi nhìn thiên nga.
Hai con thiên nga đang bận kiếm ăn, cần cổ cong cong rúc vào lòng hồ, chỉ lộ ra tấm lưng trắng muốt và phần lông đuôi vểnh vểnh đáng yêu.
Mưa rơi cả đêm không dừng lại, toàn thân Lục Tảo Thu ướt đẫm.
Trời dần sáng, một cây dù xuất hiện trên đỉnh đầu anh.
Là Lương Đức.
"Đến giờ đi học rồi à?" Lục Tảo Thu hỏi.
Lương Đức đáp: "Đúng vậy."
Lục Tảo Thu đứng lên, Lương Đức kéo cửa xe nói: "Cậu vào nhà thay quần áo đi đã."
Thời điểm Lục Tảo Thu đi vào nhà lần nữa, Lục Hoài Xuyên đã ăn xong bữa sáng, đang đọc tin tức trên báo.
"Bộ dáng gì đây?" Lục Hoài Xuyên nâng mắt, "Cả đêm qua con làm gì?"
Lục Tảo Thu cúi đầu, nước mưa trên người anh nhỏ ướt cả sàn nhà, bộ dạng đúng là không ra làm sao.
"Minh Đinh......" Lục Tảo Thu dừng lại một lúc lâu mới nói tiếp, "Là bạn học của con."
"Cha biết, nó là học sinh do cha bảo trợ." Lục Hoài Xuyên đặt tờ báo qua một bên, "Nhưng bộ dạng hiện giờ của con là sao đây?"
Lục Tảo Thu không trả lời.
Lục Hoài Xuyên đứng lên cài lại nút áo âu phục, đi về phía cửa.
Đi được vài bước, ông ta dừng lại nhưng không quay đầu: "Thu lại bộ dạng mềm yếu kia đi."
Những lời này giống hệt với lời Lục Hoài Xuyên nói sau lần anh bị bắt cóc ——
Thu lại bộ dáng mềm yếu kia đi.
Sau khi nói xong Lục Hoài Xuyên lập tức yêu cầu Lục Tảo Thu mới học tiểu học huấn luyện một khóa cởi trói tay từ sau lưng và các kỹ năng chạy trốn trong tình huống khẩn cấp, sau đó là thực hành, làm kiểm tra, cho đến khi Lục Hoài Xuyên vừa lòng mới thôi.
Lúc trước còn như thế, tình huống bây giờ càng thêm không đáng nhắc tới.
Lục Tảo Thu thay quần áo, Lương Đức đứng bên ngoài chờ.
Anh vẫn đi học như bình thường, hôm nay trời quang mây tạnh, lúc đi ngang qua hồ Lương Đức cố ý mở cửa sổ xe, Lục Tảo Thu nhìn hai con thiên nga từ đằng xa, nhưng không còn cười nữa.
Lương Đức không chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của Lục Tảo Thu cũng không dám hỏi nhiều.
Suốt dọc đường đi Lục Tảo Thu không nói gì, đến trường liền mở cửa xuống xe.
Lương Đức từ xa nhìn anh đi vào sân trường, thấy một nữ sinh xách hộp đàn violin cũng đứng ở cổng giống như đang đợi Lục Tảo Thu. Nhìn thấy hình ảnh này, Lương Đức nghĩ anh trông thấy bạn học sẽ vui vẻ trở lại, thở phào nhẹ nhõm lái xe rời đi.
Lục Tảo Thu vẫn đi thẳng, không hề liếc mắt nhìn người đứng trước cổng trường lấy một cái.
Minh Định giữ khoảng cách nửa bước chân, đi theo Lục Tảo Thu vào cổng trường.
Hai người bước đi một trước một sau, đột nhiên Minh Đinh kêu lên: "Tảo Thu."
Bước chân Lục Tảo Thu dừng lại.
"...... Cậu thích tôi à?" Minh Đinh nhìn bóng lưng Lục Tảo Thu, hỏi.
Chờ một lúc lâu không thấy tiếng trả lời, Minh Đinh vòng ra trước mặt Lục Tảo Thu: "Tôi biết cậu không thích tôi, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường."
Lục Tảo Thu không nói gì, Minh Đinh nhìn thẳng vào mắt anh: "Tôi sẽ không xin lỗi cậu đâu, bởi vì tôi không làm gì sai, tôi chỉ đang tự do yêu đương mà thôi."
"Cùng với cha tôi à." Lục Tảo Thu nói.
"Anh ấy đang độc thân." Minh Đinh dừng lại vài giây, "Tôi cũng vậy."
Không biết vì sao, bỗng nhiên Lục Tảo Thu nhớ Minh Đinh từng nói với anh:
Mẹ cậu cũng chơi đàn violin à, trước kia bà ấy thích kéo bài nào nhất, cậu nói đi, tôi sẽ học rồi kéo cho cậu nghe được không?
Đúng là anh đã từng bị những lời này đả động.
Lục Tảo Thu im lặng một lúc rồi nói: "Tôi hiểu rồi."
Nói xong anh bước nhanh về phía trước, cả ngày không nói thêm câu nào nữa.
......
Chiều tối hôm đó Lục Tảo Thu ra khỏi cổng trường, Lương Đức đưa anh trở về.
Lúc xe chạy ngang qua hồ, Lục Tảo Thu dặn: "Đến đoạn phía trước thì dừng lại một chút ạ, cháu muốn cho thiên nga ăn."
Lương Đức đáp ứng, đến gần bờ hồ, Lục Tảo Thu cầm gói thức ăn gia cầm cất trong xe bước xuống.
Đang là thời điểm ánh nắng chiếu vào lòng hồ rất đẹp, không khí tươi mát, cỏ cây khẽ đung đưa theo gió, mặt hồ ánh màu ráng chiều như hòa làm một cùng bầu trời.
Nhưng không có thiên nga.
Lục Tảo Thu cầm thức ăn đi quanh hồ một vòng, không thấy hai con thiên nga đâu nữa, anh còn cố ý đến nơi thiên nga làm ổ, phát hiện ra sáu quả trứng trong ổ cũng không còn.
Lục Tảo Thu xoay người nói: "Không thấy đâu nữa."
Lương Đức vội vàng an ủi: "Chắc là tạm thời bay đi nơi khác rồi, trứng chắc cũng đã nở, thiên nga con nhỏ như vậy, không chừng đang nấp trong bụi cỏ nào đó ven hồ thôi."
Lục Tảo Thu đứng yên bên hồ rất lâu, muốn chờ thiên nga bay về, Lương Đức lại nói: "Ngày mai quay lại tìm xem, hôm nay ngài Lục nói với tôi là muốn dùng bữa ở nhà, cậu đừng để ông ấy chờ lâu."
"Ừm." Lục Tảo Thu trả lời xong liền ngồi lại vào xe.
Thời điểm Lương Đức đưa anh đến trước cửa, cửa chính căn nhà đang mở rộng như đợi anh bước vào.
Trong phòng ăn, đầu bếp đẩy toa xe thức ăn hôm nay đã chuẩn bị xong.
Lục Hoài Xuyên ngồi một đầu bàn ăn nói: "Chờ Tảo Thu đi vào thì dọn lên."
Lục Tảo Thu đi thay quần áo rửa sạch tay, ngồi xuống đầu bên kia bàn.
Xe đựng thức ăn hơi khác ngày thường, bên trên chỉ đặt bốn chiếc đĩa được đậy kín. Đầu bếp đặt hai chiếc trước mặt Lục Hoài Xuyên, hai đĩa còn lại đặt trước mặt Lục Tảo Thu.
Sắp xếp xong, đầu bếp yên lặng đẩy xe đi ra ngoài.
Lục Hoài Xuyên nhấc nắp đậy lên, Lục Tảo Thu nhìn thấy thứ trên đĩa ông ta, lông mi hơi run rẩy, không muốn mở cái nắp trước mặt mình.
Lục Hoài Xuyên nhàn nhạt nói: "Ăn cơm đi."
Hơn nửa ngày sau, Lục Tảo Thu mới nâng tay chạm vào hai cái nắp đậy.
Trước mặt anh là hai đĩa thức ăn giống hệt hai chiếc đĩa Lục Hoài Xuyên đang ăn.
Ba quả trứng, một con ngỗng quay.