C75: Hôn lễ.
Ba ngày sau, lâu đài Charming phía Tây.
Hôn lễ.
Vào ngày cưới, Hạ Giao lên lầu vào phòng thay đồ chuẩn bị đặc biệt cho Phương Linh. Thợ trang điểm đang làm tóc.
Hạ Giao đi chầm chậm lại nhìn Phương Linh một lúc, hốc mắt hơi đỏ, quay sang nói với thợ trang điểm:
_ Phiền cô trang điểm cho cô ấy trở thành cô dâu xinh đẹp, lộng lẫy nhất.
Phương Linh nhìn thấy Hạ Giao hốc mắt cũng đỏ sau đó mỉm cười, liếc xéo.
_ Hôn lễ của mình chỉ có một khách mời, không phải bom tấn thời trang, không cần phải làm quá nhiều, tập trung sự nhẹ nhàng, và tự nhiên là được...
Hạ Giao nhìn một lúc, bất đắc dĩ nói:
_ Bồ thật sự muốn kết hôn với Tiza? Không hối hận!!!
_ Phải!!!
_ Gấp gáp gì chứ? Không cần sự chúc phúc của mọi người?
_ Bồ nhìn xem bộ váy cưới này hoàn hảo từ đầu đến chân đẹp như vậy, thế mà tớ lỡ tay làm rách đi một mảng, sau đó nhà thiết kế đã chỉnh sữa chỗ rách ấy thành vài họa tiết nổi bật. Bồ thấy không?
Phương Linh chỉ vào những mảnh vải in vào chiếc váy.
_ Nó rất đẹp, mình rất thích, cho dù nó khác lạ so với những chiếc váy khác nhưng nó là chiếc váy tớ yêu thích nhất.
Hạ Giao ngồi xuống trước gương trang điểm lấy ra một chiếc hộp nhung hình chữ nhật, tay hơn run lấy ra một bộ trang sức bằng vàng.
_ A Giao, căng thẳng sao? Mình là cô dâu còn không căng thẳng, bồ thì căng thẳng cái gì?
Phương Linh buồn cười, không chịu nổi hỏi.
_ Phương Linh, không ngờ bồ làm cô dâu đẹp như vậy. Sao lại không chú trọng hình thức bên ngoài như thế. Hôm nay mình chơi lớn, bao nhiêu công sức một năm lao động của mình, đầu tư cho hôn lễ của bồ. Đây bộ trang sức vừa mới ra lò, quà cưới mình tặng bồ này, mình đeo lên giúp bồ.
Hạ Giao liền đeo vào một cặp vòng song hỷ cho Phương Linh. Sau đó, đeo sợ dây chuyền vàng đính viên kim cương lớn màu xanh, tay hơi run đến nỗi cài móc cũng không xong.
_ Để mình giúp.
Phương Linh cầm lấy móc dây chuyền gắn lên.
_ Bồ đấy, quen thói anh mình nuông chiều cậu. Có nhiêu đó cũng không làm xong.
Phương Linh cười, hốc mắt đỏ bừng, những giọt sương mai không chịu nổi rơi xuống, cô lấy khăn chậm.
Thợ trang điểm nhận thấy bầu không khí quái dị giữa hai cô gái, lấy làm ngạc nhiên.
Hạ Giao tiếp tục đeo đôi hoa tai kim cương, sau đó lấy ra một chiếc khăn lụa choàng qua cổ Phương Linh thắt thành chiếc nơ bướm che đi vết thương trên cổ.
_ Thật xinh đẹp.
Bên gian phòng kia, Tiza đã đổi xong bộ vest, cà vạt Phương Linh tặng, cặp khuy măng- set vẫn là Phương Linh tặng. Soi mình vào gương, tư mạo và khí chất thêm phần nổi bật, duy chỉ có đôi mắt ẩn tia đau thương.
__________
Hạ Giao cùng đỡ tay Phương Linh đi xuống lầu, thấy cô nhìn dáo dác xung quanh, liền thấu tâm tư cô, trêu:
_ Như thế nào? Không thể nhịn được mấy bậc cầu thang?
_ Đúng vậy a...Đã đợi không kịp?
Một ngày hôn lễ, nàng đợi quá lâu.
Hơn nữa, tiến hành hôn lễ cũng chẳng dễ dàng gì, Phương Lăng không chấp thuận, sau đó hai anh em cãi vã một trận, từ mặt nhau.
Người đàn ông thâm trầm kia, dường như dành cả đời ôn nhu cho nàng chỉ muốn gấp gáp gả cho hắn.
Vốn dĩ trưởng bối sẽ dẫn tay Phương Linh vào lễ đường, nhưng hôn lễ đặc biệt của họ chỉ có một mình Hạ Giao tham dự. Nên Tiza tự thân bước lên lầu đón nàng xuống.
Phương Linh đứng trên bậc thềm nhìn thấy người đứng phía dưới cầu thang, tự câu môi cười.
Tiza ôm bó hoa trong tay trao cho Phương Linh, chìa tay ra hỏi một cách nồng nhiệt.
_ Mạc phu nhân có đồng ý làm xuống lầu và kết hôn với Mạc Đông Kha tôi không?
Phương Linh mỉm cười tiếp nhận bó hoa và mỉm cười:
_ Em nguyện ý.
Phương Linh đặt bàn tay nhỏ bé vào bàn tay rộng lớn của anh.
Ánh mắt Hạ Giao và Tiza vô tình lướt qua nhau.
Lúc này mặc dầu chiếc váy thiết kế khiến cô thập phần xinh đẹp, nhưng Phương Linh hận chết đi được, nó khiến bước chân cô từng chút một, không thể nhanh chóng hoàn thành hôn lễ.
Tiza nhìn biểu cảm trên mặc cô, trực tiếp, ôm cô lên đi đến thảm đỏ, dọc theo lễ đường tiến đến khán phòng nhỏ.
Hạ Giao tung những cánh hoa màu hồng phần bay lên không trung, lại bay xuống rơi trên cánh vai Phương Linh, mang theo cánh hoa nhàn nhạt.
Vô tình nhìn thấy bóng dáng Ali sau cánh cửa. Bạn có biế𝘁 𝘁𝙧ang 𝘁𝙧u𝑦ện ( T𝙧ù𝒎T𝙧u𝑦ện.𝑉n )
Lại nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ vest màu trắng trầm lặng đứng xa xa ngoài cổng. Phương Lăng sau khi thấy nụ cười hạnh phúc của em gái mình liền đeo kính đen lên, bước ra xe, rời đi.
Hạ Giao- người chủ hôn, minh chứng cho thời khắc khó quên của bọn họ. Sau khi nói một đoạn may mắn, cát tường, lời chúc phúc sâu tận đáy lòng, lớn tiếng nói:
_ Bây giờ xin mời chú rể Mạc Đông Kha, và cô dâu Phương Linh trao nhẫn cho nhau.
Tiza từ trong túi áo lấy ra chiếc hộp hình trái tim màu đỏ, mỉm cười bật nắp hộp, một cặp nhẫn dấu vân tay hiện ra.
Một tràng bước chân lạ lẫm cắt đứt giây phút thiêng liêng ấy.
Tiza nghe được một tràng âm thanh này hiển nhiên biết được đó là âm thanh gì, tay cầm nhẫn vừa đeo vào ngón út Phương Linh run lên, chiếc nhẫn rớt xuống, văng đi xa.
Hắn nhìn sắc mặt Phương Linh nhẹ nhàng nhưng đẫm lệ, Hạ Giao thì trầm tĩnh dường như đã biết tất cả.
Phương Linh nghe được những âm thanh kia như nghe được tiếng hạnh phúc tan vỡ.
Một hàng cảnh sát bao vây hôn lễ của bọn họ, Trần Khải Hà vượt qua, nhìn Mạc Đông Quân và Phương Linh đứng chung một chỗ uy nghiêm nói:
_ Ngài Mạc Đông Kha chúng tôi tình nghi ngài có liên quan đến cái chết của cô Kate Vivi mời Ngài về đồn hỗ trợ điều tra.
Hạ Giao nhìn Phương Linh không nói gì chỉ lẳng lẽ ôm lấy cánh tay Tiza thì ra từ đầu đến cuối Phương Linh dường như cũng đã hiểu tất cả, Hạ Giao khẩn khoản nhìn anh trai mình:
_ Có thể.. Ngài có thể cho bọn họ thực hiện xong nghi thức đeo nhẫn cưới không?
Trần Khải Hà nheo mắt nhìn người đàn ông này:
_ Từ thời khắc này anh ta đã mất quyền tự do. Đây là lệnh bắt người đặc biệt. Người đâu dẫn đi.
Tiza nghe xong, liền không nỡ nhìn Phương Linh, rời khỏi cánh tay nàng, sau đó xoa đầu nói một câu:
_ Ngoan.
Ngẩng đầu đi theo cảnh sát, ngang qua Hạ Giao, nói:
_ Thay tôi chăm sóc cô ấy.
Hoa tươi trang trí lễ đường không còn không khí ấm áp nữa. Phương Linh ngồi gục xuống. Trần Khải Hà nhìn thấy một thân áo cưới mỹ lệ, nói:
_ Đừng buồn nữa.
Trần Khải Hà anh họ của Hạ Giao, người quen lâu ngày gặp lại, chào đón cô lại là một cái tát vang dội.
_ Anh hài lòng chưa?
Phương Linh mắt đầy hận ý, lạnh lùng mà nhìn Trần Khải Hà.
_ Không nói lý lẽ.
Trần Khải Hà buông một câu, sau đó ra lệnh:
_ Mang cô ấy đi.
_ Này sao lại bắt tôi? Tôi tội gì?
_ Để bảo vệ an toàn cho cô. Người đâu mang đi.
Trần Khải Hà yên lặng nhìn Hạ Giao như chờ câu đáp án:
_ Anh...em không đi theo anh trở về được. Khi nào anh điều tra xong, trả cô ấy về thì gọi cho em. Em đón cô ấy...
Trần Khải Hà hít một hơi thật sâu, biết hôm nay dù thế nào cũng không khuyên được em gái trở về cùng mình:
_ A Giao, cha mẹ mong em quay về Mỹ sớm, họ không yên lòng khi em một mình ở đây. Lệnh cho anh đi bắt em về. Em nghĩ sao?
_ Cho em một tuần nữa, em sẽ về...
_ Được.
Trần Khải Hà rời đi, Hạ Giao chán nản ngồi phịch xuống lễ đường.
_ Ra đây đi...Ali
_ Hôn lễ này, khi cử hành đã là không thể, cần gì phải cố gắng.
_ Còn cần cô nói? Ali, chúng tôi là bạn thân, nhìn thấy cô ấy nhảy vào vực thẵm chỉ biết trơ mắt đứng nhìn, còn mắt nhắm mắt mở cử hành hôn lễ cho cô ấy? Tôi có phải đã sai???
Ali ngồi xuống bên cạnh, nhặt một cánh hoa rơi trong giỏ, đưa lên mũi ngửi.
_ Thơm thật...?
_ Cô...?
_ Về thôi...!!!
_________
Lễ kết hôn ông trùm bất động sản kiêm chủ tịch Tần thị - Cố Hàn Đình và thiên kim danh giá - Tần Thư Lan được tổ chức tại khách sạn Winlest!
Tin tức này công bố ra ngoài, lập tức làm nổ tung toàn thành phố, tất cả mọi người cũng xôn xao bàn tán tình yêu ngọt ngào giữa Cố Hàn Đình và Tần Thư Lan, nghe nói Cố Hàn Đình đối với Tần Thư Lan vừa thấy đã yêu, nghe nói Cố Hàn Đình đã sớm bày tỏ tình yêu khi còn nhỏ, nói Tần Thư Lan là chân ái của cuộc đời của mình, nghe nói Cố tổng dùng mấy vạn đóa hồng rốt cuộc đã cầu hôn thành công, mà Tổng Thống nghe được tin tức này đã vui vẻ cùng phu nhân chúc phúc: Cố tổng cưới được phu nhân xinh đẹp, chân thành chúc phúc bọn họ tương lai hạnh phúc mỹ mãn......
Dường như toàn bộ thế giới vô cùng náo nhiệt......
Nước M.
Sáng sớm Vân Thư tỉnh lại sau những cuộc mây mưa, xoa trán, thầm nói tối hôm qua rốt cuộc uống bao nhiêu rượu cùng, tại sao lại nhức đầu đến như vậy.
Chỉ thấy đầu cô ta hơi ngửa lên, trên mặt tràn đầy giọt mồ hôi, nhẹ nhàng hít thở, hai tay đặt trên đầu gối, toàn thân buông lỏng, giống như tư tưởng đã thanh tĩnh, nhớ lại một chút hình ảnh liên quan đã qua, cô ta nằm trên giường, mặc cho đàn ông xa lạ xoa nắn, tiến vào.
Cô có thói quen cầm hộp điều khiển mở ti vi, vừa thở khó nhọc, ánh mắt mông lung nhìn màn hình lớn TV, liền nghe được người chủ trì ra sức thông báo tin tức lễ đính hôn của Cố Hàn Đình và Tần Thư Lan ánh mắt của Vân Thư trợn trừng, trái tim “bùm” một tiếng, lập tức tỉnh táo, mở to hai mắt nhìn trong màn ảnh thấy người phát ngôn tập đoàn Hàn Thị, người đại diện của Tần Thị cùng nhau xuất hiện tại buổi họp báo, xác nhận tin tức lễ kết hôn với mọi người, kính xin mọi người chúc phúc cho cô dâu chú rể.
Tay mềm rũ, hộp điều khiển TV rơi xuống.....Vân Thư lập tức tựa vào trên ghế sa lon, sâu kín nhìn màn ảnh TV, ánh mắt thoáng ửng đỏ, sau đó nghe mất mát bật cười thành tiếng, cười đến chảy nước mắt...
Bệnh viện! Phía Tây.
Hai tay Hạ Giao cắm trong túi áo bác sĩ, lạnh nhạt đứng trước màn ảnh, nhìn đại diện hai nhà Cố, Tần bị ép hỏi:
_ Cố Hàn Đình làm thế nào cầu hôn thành công Tần tiểu thư?
_ Có phải dùng dùng mấy vạn đóa hồng không?
Họ chỉ cười nhẹ, nói:
_ Chuyện này, phải là người trong cuộc mới biết! Đây là chuyện riêng của Cố tổng, xin mọi người để cho bọn họ một chút không gian riêng, chúng tôi đã công bố thời gian tổ chức hôn lễ.
Hạ Giao nghe lời này, khẽ cười một tiếng, sau đó xoay người, từng bước từng bước đi vào trong phòng làm việc!
Bên trong Cố Hành Kiêu đang được giới chức trách giữ lại phân tích nghiệp vụ.
Vừa lúc đó cô nhận được hai dãy số xa lạ gọi đến:
Một là của Tần Thư Lan hối thúc cô nhanh chóng trở về làm phù dâu, mục đích là khoe khang cuối cùng cô ta cũng kết hôn với Cố Hàn Đình.
Hai là của Cố Xuyên, người anh trai Cố Hàn Đình uy hiếp cô, nếu phá hoại hôn lễ của bọn họ thì hai nhà Cố, Tần sẽ bị hủy hoại, anh ta sẽ không buông tha cho cô, cô là mầm họa của Cố Hàn Đình.
Kết thúc công việc cô cùng Cố Hành Kiêu bước ra khỏi bệnh viện thì thấy một người đàn ông mái tóc hoa râm, đứng trong mưa gió chờ cô, giọng ông ta run lên có lẽ vì lạnh và đợi quá lâu:
_ Tần Ngọc Giao, trở về với ba...
_ Được...
Tần Tĩnh và Cố Hành Kiêu vẻ mặt không tin nhìn Hạ Giao.