"Hề Vi, ta thật hy vọng có thể chết vào khoảnh khắc này"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Chấp Đình là người ưu tú đến mức gần như không có khuyết điểm, dường như tất cả những người từng tiếp xúc với hắn, tất nhiên là trừ những kẻ tiểu nhân ganh ghét đố kỵ với hắn, ngoài ra không ai không thích hắn. Hắn giống như Thanh Trúc Lý vĩnh viễn tĩnh lặng, giống như luồng khí thanh mát giữa chốn tiên sơn ẩn dật không màng ngoại giới.
Lương thiện, dịu dàng là hình tượng rất phù hợp với thân phận của hắn. Hắn quá hoàn hảo, đến mức mà ấn tượng của mọi người về hắn chỉ có một và chỉ một, giống như một bức tranh tuyệt đẹp từ nét bút đầu tiên cho đến nét cuối cùng đều không hề có sự biến đổi.
Mọi người trên đời đều muôn màu muôn vẻ, riêng hắn chỉ như một trang giấy mỏng manh gồm hai mặt, một mặt ôn hòa khiêm tốn, một mặt thanh tâm quả dục.
Liên Hề Vi là người rất khác so với Chấp Đình. Nàng bị bệnh từ nhỏ, chỉ có thể quanh quẩn ở một khoảng trời nhỏ bé, sau khi khỏi bệnh thì biến thành diều đứt dây, bay đi muôn nơi, hiếm khi dừng chân ngơi nghỉ.
Mới đầu nàng tuân theo lời dạy của cha, làm việc trừ gian diệt ác cho tu tiên giới, sau này dần dần mới nhận ra rằng, nhiều lúc, nhiều việc không thể nào phân định bằng hai chữ thiện ác. Con người là loài động vật phức tạp, thiện và ác cùng tồn tại trong cơ thể con người, kẻ ác có khi sẽ làm việc thiện, mà người tốt cũng có khi sẽ làm việc ác. Huống chi lòng người dễ đổi, bản tính khó dời, không ai nói rõ cũng như phân định rõ được điều gì.
Liên Hề Vi mất hơn trăm năm tìm kiếm kiếm đạo thuộc về mình. Nàng từng giết rất nhiều tà ma quỷ tu lợi hại tàn ác và những đạo tặc người phàm không hề biết pháp thuật, cũng từng cứu rất nhiều tu sĩ đồng đạo, tiểu yêu vô tội và vô số người phàm bình thường. Nàng từng đi qua rất nhiều nơi hiểm ác để rèn giũa bản thân, cũng từng nhìn thấy rất nhiều tiên cảnh tựa đào nguyên. Nàng từng nhiều lần thống lĩnh mọi người vây giết hang ổ tà ma, từ đó được mọi người kính phục, cũng từng vì gây thù với quá nhiều người mà bị truy sát.
Nàng làm rất nhiều việc tốt nhưng cũng từng gây ra không ít chuyện sai lầm. Một người, nếu trải qua quá nhiều chuyện, sống quá lâu sẽ không còn hứng thú với một số việc trên đời nữa, chẳng hạn như tình cảm nam nữ.
Liên Hề Vi nhớ có một vị tu sĩ ái mộ mình đã hỏi nàng một câu thế này.
"Hi Vi kiếm chủ, có người nào mà ngươi tuyệt đối không thể mất đi người đó không? Một đời dài như vậy, có người nào mà ngươi muốn ở níu giữ bên cạnh mình không?"
Liên Hề Vi hiếm khi suy nghĩ vấn đề thế này, nhưng khi nghe y hỏi vậy, người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Chấp Đình. Cũng như những người đứng trên chiến trường, giữa chiến tranh tàn khốc bất chợt nhớ về quê nhà bình yên nơi xa xôi của mình. Những lúc nàng đi đây đi đó khắp nhân gian, nhìn thấy nhiều cảnh buồn vui ly hợp, nàng đều sẽ nhớ về Chấp Đình đang ở Doanh Châu xa xôi.
Không ai là hòn đá vô tâm cả, thất vọng thất bại, ai ai cũng có, Liên Hề Vi cũng thế. Những lúc như vậy, chỉ cần về Doanh Châu thì mọi buồn bã đều tan thành mây khói, bởi Chấp Đình luôn luôn ở đó đợi nàng. Thế gian vạn vật rồi sẽ thay đổi, chỉ có một thứ vĩnh hằng đó chính là hắn, hắn giống như một hòn đảo giữa biển khơi mênh mông.
Dẫu đi xa đến đâu, cứ cách một khoảng thời gian Liên Hề Vi lại về Doanh Châu, cho dù không có việc gì cần nàng cũng sẽ quay về, về Thanh Trúc Lý, về thăm Chấp Đình. Một ly trà của hắn có thể tẩy đi mọi mệt nhọc những ngày tháng qua của nàng, trở về là Hi Vi kiếm chủ kiên định không gì sợ hãi.
Có nhiều chuyện, nhiều tình cảm, cứ lẳng lặng vô thanh vô tức như thế bén rễ nảy mầm như cỏ dại, đợi ngày phát hiện.
"Lâm Tị huynh trưởng, muội muốn nói một tiếng xin lỗi với huynh, hôn sự của chúng ta thôi thì dừng tại đây vậy." Trước khi xuống núi với Chấp Đình, Liên Hề Vi đi một chuyến đến Đại Dư tiên sơn gặp Thương Lâm Tị, nói với hắn ta như thế.
Từ lúc nàng mười mấy tuổi đã được định hôn ước với Lâm Tị huynh trưởng, nay nhiều năm đã qua rồi. Ban đầu nàng chỉ muốn báo đáp sự yêu thương và bảo vệ của Lâm Tị huynh trưởng, sau này thì thật lòng xem hắn ta như người thân, cố hết sức bảo vệ hắn, giúp đỡ hắn. Đến hôm nay, Lâm Tị huynh trưởng đã trở thành sơn chủ Đại Dư tiên sơn, tu vi tăng cao, không còn ai dám ức hiếp hắn, Liên Hề Vi cảm thấy Lâm Tị huynh trưởng không còn cần sự giúp đỡ của mình nữa. Mà bất tri bất giác trong lòng nàng có một ý nghĩ không nên có, đó là không muốn tiếp tục làm lỡ dở cuộc đời huynh trưởng nữa, thế nên nàng mới đề cập với hắn chuyện giải trừ hôn ước.
Liên Hề Vi luôn cho rằng Lâm Tị huynh trưởng cũng xem mình như muội muội, cuộc hôn ước này không có quá nhiều ý nghĩa, nếu giải trừ cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng Thương Lâm Tị không đồng ý ngay mà nói: "Nghĩ thêm đi, chuyện này cũng không gấp."
Lâm Tị huynh trưởng đã nói vậy, Liên Hề Vi cũng không nói thêm nữa, lúc đó nàng nghĩ đúng là không gấp thật. Nhưng nàng không ngờ rằng, mưa gió lại đến bất ngờ như thế.
Chuyến đi Tây Nam với Chấp Đình, các nàng đến Đào Hoa thôn. Trong thôn có Đào Hoa chướng, dẫn dắt tình cảm cất giấu sâu trong lòng con người. Bọn họ lạc lối trong Đào Hoa chướng, quên mất giới hạn cần phải giữ.
Nếu như không có giấc mộng đào hoa đó, có lẽ cả đời Liên Hề Vi chỉ xem Chấp Đình là đồ đệ thân yêu của mình, giấu kín tình cảm không biết sinh ra từ lúc nào của mình, vĩnh viễn không vượt qua ranh giới đó. Chấp Đình cũng như vậy, hắn không phải người nông nổi, hắn hiểu tình cảm của mình sẽ không được sư phụ chấp nhận nên luôn giữ mình, vĩnh viễn là một đồ đệ tốt của sư phụ.
Nhưng Đào Hoa thôn này đẩy cả hai cùng rơi xuống bùn lầy.
"Hề Vi."
"Hề Vi." Tình cảm chưa bao giờ thổ lộ theo tiếng gọi này chui tọt vào trong tai. Sau khi vượt qua giới hạn đó, cả hai dường như bị chê mờ đôi mắt, quên hết tất cả, trải qua khoảng thời gian ngắn ngủi mà vui vẻ ổ Đào Hoa thôn.
Những lúc tình cảm dâng trào mãnh liệt, trong tim không còn dung chứa được thứ gì khác, đôi mắt như bị một sợi dây buộc lấy, một đầu sợi dây thắt trên người còn lại. Nhất cử nhất động của nàng đều cuốn theo ánh mắt của đối phương.
Dưới ảnh hưởng của Đào Hoa chướng, Chấp Đình như biến thành một người khác. Trước kia hắn tuyệt đối không bao giờ có những hành động thân mật với sư phụ, lúc đứng bên cạnh nàng còn chẳng bao giờ nắm góc áo nàng, lâu dần một âm thanh khác trong đầu quấy nhiễu, hắn càng giữ lễ hơn. Rõ ràng muốn đến gần nhưng lại ép bản thân phải rút lui, dùng lý trí trói buộc tay chân mình. Không chạm, không nhìn, không nghĩ.
Nhưng ở Đào Hoa thôn, lý trí đánh mất, bình tĩnh không còn. Sau khi họ làm chuyện càng thân mật với nhau hơn, Chấp Đình cũng biến thành một nam tử bình thường, đối mặt với người trong lòng thì rất khó che giấu tâm ý. Hắn chỉ hận không thể ở cạnh Liên Hề Vi mỗi giờ mỗi khắc, nắm tay, tựa vai. Những lúc không ở cạnh bên, ánh mắt hắn bất giác đuổi theo bóng dáng của nàng.
Chấp Đình là người rất dịu dàng, luôn mỉm cười với mọi người, nhưng trong nụ cười đó của hắn có thân thiện nhưng xa cách và không đủ thân thiết. Nhưng giờ phút này, nụ cười của hắn dành cho Liên Hề Vi giống như chứa đựng tình cảm không nỡ buông.
Cũng tại Đào Hoa thôn, Liên Hề Vi phát hiện rằng, hóa ra đồ đệ luôn cười nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay của mình cũng có thể cười tươi như thế. Lúc hắn không hề che giấu mà biểu lộ tình cảm của mình ra ngoài, bất cứ ai cũng sẽ chết chìm trong ánh mắt của hắn.
Liên Hề Vi yêu thương đồ đệ, lúc ở Đào Hoa thôn càng thương yêu điên cuồng hơn, Chấp Đình muốn gì nàng đều không từ chối, chỉ cần hắn nhìn nàng nở nụ cười mong đợi, Liên Hề Vi cảm thấy, cho dù hắn có muốn hái mặt trăng nàng cũng sẽ lập tức ngự kiếm bay lên trời hái xuống cho hắn.
Không muốn làm hắn thất vọng, muốn hắn luôn cười vô ưu vô lo như thế, không còn sự vững vàng như luôn phải gánh vác thứ gì đó trên vai.
"Hề Vi, ta họa một bức cho nàng được không?"
"Được."
Chấp Đình biết vẽ tranh, trước đây Liên Hề Vi thấy hắn vẽ rất nhiều tranh, nhiều nhất là hoa sắp nở. Hắn còn họa cho Tiểu Chiêu Nhạc một bức, Tắc Tồn năn nỉ quá nên cũng vẽ cho huynh đệ họ một tấm, Bạch phong chủ cũng từng đến xin hắn vẽ giú mình, nhưng hắn chỉ chưa từng vẽ Liên Hề Vi. Nhiều năm qua, thỉnh thoảng Liên Hề Vi cũng thấy kỳ lạ, còn hơn để ý, Chấp Đình vẽ cho nhiều người thế, tại sao không vẽ cho mình?
Bây giờ nàng hiểu rồi, trong lòng có yêu, vẽ ra sẽ không giấu được nữa.
"Hề Vi, ta thật hy vọng có thể chết vào khoảnh khắc này." Hai người nằm trên giường, Liên Hề Vi nghe Chấp Đình thủ thỉ bên tai mình. Hắn ôm chặt nàng nhưng nét mặt không biết nên làm sao mới phải. Yêu quá sâu đậm sẽ thành sợ hãi.
Liên Hề Vi ôm cổ hắn, ánh mắt mềm dịu, "Ta sẽ bảo vệ chàng, sẽ không để chàng chết đâu, cho dù có xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ bảo vệ chàng."
Chấp Đình chống tay dậy, mái tóc đen dài rũ xuống bên người Liên Hề Vi.
"Nếu như có một ngày ta không còn là ta nữa, Hề Vi, nàng… sẽ tha thứ cho ta chứ?" Hắn dè dặt hỏi.
"Nói gì vậy, chàng không là chàng thì là ai? Cho dù thật như chàng nói thì sao đến mức cần ta phải tha thứ?" Liên Hề Vi buồn cười đáp.
Chấp Đình vùi đầu lên hõm cổ nàng, "Nhưng nếu ta thay đổi rồi, ta không xứng với cái tên nàng ban cho ta nữa."
Liên Hề Vi: "Ngày nào chàng cũng nghĩ mấy chuyện này à?"
Lúc đó Liên Hề Vi không hề nên đối với nàng nỗi lo của Chấp Đình giống như con nít nói năng hàm hồ thôi. Vì thế nàng không nghĩ nhiều, chỉ xem như tán gẫu, an ủi lấy lệ mấy câu.
"Nàng sẽ rời bỏ ta chứ?"
"Không đâu."
Hai chữ nhẹ nhàng như Đào Hoa chướng trong thôn, một cơn gió thổi qua là bay đến chân trời xa, không còn ai nhớ đến. Nên, cũng quên lãng một cách tự nhiên như thế.
Rời khỏi Đào Hoa thôn, lý trí khôi phục, bình tĩnh trở lại. Mà bắt đầu từ lúc đó, cuộc đời Liên Hề Vi nổi sóng gió, chuyện xưa chuyện mới thi nhau ập đến, đánh tan tác sự kiên định của nàng.
Chuyện với Chấp Đình còn chưa giải quyết xong lại phát hiện thân phận di dân Bồng Lai của hắn. Lôi phong chủ của Doanh Châu bởi cái chết của đồ đệ mà phát hiện dấu vết, tìm được chứng cứ Chấp Đình âm thầm xử trí những kẻ tham gia hủy diệt Bồng Lai năm xưa dẫn đến cái chết của đệ tử ông ta.
Liên Hề Vi không tin nên ngăn cản Lôi phong chủ điều tra tiếp, quyết định đích thân đi tra xét. Cùng lúc đó, nàng chấp nhận đề nghị của Lâm Tị huynh trưởng, quyết định lấy hôn sự để chặt đứt tình cảm của Chấp Đình. Nàng cứ nghĩ như vậy sẽ dẫn Chấp Đình trở về chính đạo nhưng ai ngờ đâu lại kéo theo tâm ý của hai đồ đệ khác thổ lộ ra ngoài. Tắc Tồn và Vi Hành cũng nảy sinh thứ tình cảm đó với nàng, Tắc Tồn còn mưu đồ định hạ dược để ngăn cản nàng thành hôn với Thương Lâm Tị.
Mà ngay lúc ấy, Chấp Đình tiết lộ bộ mặt thật của Thương Lâm Tị với nàng, Liên Hề Vi lại phải đối mặt với một hiện thực tàn khốc: Lâm Tị huynh trưởng lương thiện vô hại trong mắt nàng hóa ra lại cầm tù cha ruột và đệ đệ của mình, là một kẻ ăn thịt uống máu hung tàn, còn lợi dụng lòng tin của nàng, để nàng giết người vô tội thay hắn ta.
Thoáng chốc, dường như tất cả nhận thức của nàng đều trở nên điên đảo, yêu và hận thay đổi bất ngờ đến khó tin.
Sau cùng, nàng bắt gặp Chấp Đình và Tắc Dung định giết Lôi phong chủ diệt khẩu. Tâm trạng ngổn ngang trăm mối, nàng nhấc Hi Vi kiếm lên chỉ về phía đồ đệ mà mình yêu thương nhất cuộc đời này, "Chấp Đình, đánh một trận với ta đi."
Liên Hề Vi vốn tưởng rằng ta sinh ra giữa trời đất, trong lòng có nguồi muốn bảo vệ cả đời, chắc chắn không thể dễ dàng ngã xuống. Nhưng con người cũng bằng da bằng thịt, đến cả sắt thép cũng bị mài thành tro thì huống hồ chi là máu thịt con người? Yêu hận hồng trần đủ để một người tan thành cát bụi.
Thế nên, nàng ngã xuống rồi, nhắm mắt xuôi tay, đóng nắp quan tài, chuyện sau khi chết không cần phải phí tâm định luận nữa. Nhưng, có người cứ không muốn buông tha cho nàng, dùng hồn phách của chính mình kéo nàng trở về nhân gian lần nữa.
- Hết chương 118-
NNPH lảm nhảm:
Hẹn cả nhà ngày mai chương cuối tiền truyện nhá.