Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

[Ngôn Tình] Trở Về

"Danh tiếng sư đồ chúng ta sắp không còn nữa rồi"

Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

➻➻➻

Con ngỗng trắng rất to, đến mức đủ để Chấp Đình ôm trọn vòng tay. Mà những lúc biến thành hình dạng khác, tính cách của Liên Hề Vi cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Trước đó biến thành rùa xanh, Liên Hề Vi cứ nói chuyện lề mề chậm chạp. Bây giờ thành ngỗng trắng, Liên Hề Vi trở nên... hung dữ hơn.

"Sư phụ, lần sau có gặp chuyện thế này cứ để con, bây giờ sư phụ hơi bất tiện, không cần phải đích thân ra tay đâu." Chấp Đình vừa nhỏ nhẹ thương lượng với sư phụ vừa lau vết máu dính trên miệng ngỗng.

Ngỗng trắng nói tiếng người, giọng nói hung tàn trời sinh, "Nhất thời chưa phản ứng kịp, nhìn thấy tà tu là muốn nhào qua ngay. Vả lại Chấp Đình nè, ta không có động tay, ta động mỏ cơ mà."

"Vâng vâng là động mỏ." Chấp Đình vội vàng cải chính, "Nhưng mà sư phụ, trên người tên tu tà đó không sạch sẽ gì cả, sư phụ bất cẩn mổ hắn như vậy, có phải đi tắm gội không?"

Ngỗng trắng vặn vẹo cái cổ dài, "Con không nói ta chẳng cảm thấy gì, con vừa nói là ta thấy không ổn rồi, mau tắm rửa cho ta lẹ lên."

"Đồ nhi tuân mệnh." Chấp Đình ôm con ngỗng đi về phía Cừ Vũ tiên phường, bước vào một khách điếm có treo bảng hiệu Doanh Châu tiên sơn.

Tuy nói tứ đại tiên sơn là thủ lĩnh tu tiên giới, địa vị cao ngất nhưng mà người ta cũng phải sống vậy, thế nên dưới danh tứ đại tiên sơn có không ít sản nghiệp dùng để duy trì tu luyện của các đệ tử tiên sơn. Ví dụ như khách điếm mà Chấp Đình chọn đây nằm trong Cừ Vũ tiên phường, là khách điếm lớn nhất dưới trướng Doanh Châu tiên sơn, bên trong còn có đệ tử Doanh Châu được điều đến để đóng giữ.

Đối với những tu sĩ bình thường thì đến cả dũng khí bước vào đây cũng không có. Một là vì những khách điếm mang danh tứ đại tiên sơn đều có giá rất cao. Hai là vì trong những địa điểm như thế này, ngay cả tiểu đồng đón tiếp cũng cao hơn người ta một bậc. Người không có linh thạch, không có danh tiếng cũng chả có địa vị nốt thì chẳng bao giờ dám vào.



Đệ tử đóng giữ ở đây là một đệ tử rất bình thường ở Doanh Châu tiên sơn, gặp ai cũng phải gọi sư huynh, sư tỷ, sư thúc, sư bá, thế mà bị phái đến nơi cách Doanh Châu tiên sơn xa xôi thế này làm quản sự. Hắn là một nhân vật rất tài ba, ít nhất thì trong mắt những tu sĩ ở đây hắn là người như thế. Chung quy, muốn thành đệ tử Doanh Châu tiên sơn cũng đâu phải chuyện dễ.

Vị Tống quản sự này đang chém gió với hai tiểu đồng về chuyện Doanh Châu tiên sơn nguy nga như thế nào, bất chợt nghe có người nói: "Làm phiền rồi, xin dọn giúp ta một gian phòng thượng đẳng."

Tiểu đồng đang nghe kể chuyện hăng say, tự nhiên bị làm gián đoạn, cậu ta hơi bất mãn, chu miệng đáp: "Phòng thượng đẳng hết rồi."

Đáp xong, cậu ta quay đầu nhìn người mới đến, đôi mắt bất giác sáng bừng lên. Vị tu sĩ này có dung mạo thật tuấn dật, một đôi mắt rất đẹp, khi bị hắn nhìn vào tiểu đồng cảm thấy chút không vui trong lòng lập tức tan biến. Song, đáng tiếc cho một vị tu sĩ phong độ ngời ngời như thế lại ôm một con ngỗng to, phá hoại phong cảnh thật.

Đang đắm chìm trong suy nghĩ thì chợt nghe Tống quản sự bên cạnh kinh hô một tiếng. Vị quản sự luôn hất cằm ngẩng cao đầu trước người khác như gặp ma, bật dậy, hấp tấp chỉnh mũ và vạt áo.

"Hóa ra là Chấp Đình đại sư huynh, sao huynh, huynh rảnh rỗi đến đây thế."

Tiểu đồng nghe ngữ khí của Tống quản sự cảm thấy tò mò, lẽ nào vị này là nhân vật ghê gớm gì sao, nếu không tại sao thái độ của Tống quản sự lại cung kính vậy?

"À à, quên mất, đệ tử Tống Viên, là chưởng sự của khách điếm này, cũng là đệ tử Doanh Châu, chẳng qua tên tuổi đệ tử mờ nhạt, hẳn là Chấp Đình đại sư huynh không biết đệ tử."

Chấp Đình nhìn hắn vài cái, mỉm cười nói: "Ta biết ngươi, bốn năm trước ta đến Nam phong tìm Tiêu Lăng sư tỷ trông thấy ngươi đang giúp đỡ mấy đệ tử khác."

Tống Viên nghe vậy, nụ cười càng rạng rỡ hơn, hắn đáp liên hồi: "Trí nhớ của Chấp Đình đại sư huynh tốt thật. Đúng thế đúng thế, một người mới gặp Chấp Đình đại sư huynh một lần như đệ tử mà được sư huynh ghi nhớ, đúng là có phúc ba đời!"

Chấp Đình nghe Tống Viên thao thao bất tuyệt, trấn an con ngỗng đang ngưỡng cái cổ dài. Ngay lúc Tống quản sự khép lại màn cảm thán của hắn, Chấp Đình chen vào: "Hết phòng thượng đẳng rồi à?"

Tống quản sự: "Sao có thể chứ, mà cho dù hết rồi, chỉ cần Chấp Đình đại sư huynh muốn thì Tống Viên đệ cũng phải biến ra một cái cho đại sư huynh. Qua đây qua đây, Tống Viên dẫn đại sư huynh đi xem phòng, nếu không hài lòng thì chúng ta đổi phòng khác!"

"Phiền Tống quản sự chuẩn bị thêm giúp ta một ít nước linh tuyền nóng."

"Nước nóng?" Tống quản sự bất giác nhìn xuống con ngỗng trong lòng Chấp Đình, nghĩ thầm chẳng lẽ nước nóng là để vặt lông con ngỗng này. Hắn cười đáp: "Chấp Đình đại sư huynh muốn ăn ngỗng thì cần gì phải tự mình làm, cứ giao cho chúng đệ đi, bảo đảm sẽ xử lý ngon lành giúp đại sư huynh, nhổ sạch một cọng lông cũng không còn. Đại sư huynh muốn ăn thế nào chúng đệ sẽ làm thế nấy, đầu bếp ở đây..."

Chấp Đình nói: "Đây là ngỗng thần ta thờ, không thể mạo phạm."

Tống quản sự thấy biểu cảm đại sư huynh trở nên nghiêm nghị thì giật cả mình, vội vã đáp: "Vâng vâng vâng, là đệ tử vui quá đầu óc mụ mị, con ngỗng... ngỗng thần đây vừa nhìn là biết không phải con vật phàm tục, đầy ắp linh khí, không hổ là ngỗng của đại sư huynh Chấp Đình!"

Tống quản sự đi mất, con ngỗng trắng lắc lư đạp chân lên bàn, "Đây cũng là đệ tử Doanh Châu à?"

"Vâng, là đệ tử Nam phong."

"Ta còn chẳng nhận ra, thế mà con còn nhớ à?"

"Gặp một lần, tất nhiên là nhớ, trí nhớ của con cũng khá tốt một tí thôi." Chấp Đình hóa linh tuyền mà Tống quản sự vừa gửi đến ra, "Sư phụ, mời."

Ngỗng trắng đập cánh bay vào linh tuyền, Chấp Đình ngồi xuống kế bên nhặt lông vũ sư phụ làm rụng.

"Con nhặt cái này làm gì thế?"

"Để dành làm kỷ niệm."

"Chấp Đình, ta hy vọng sau khi chuyện này qua đi con có thể mau chóng quên béng khoảng thời gian mất mặt này của sư phụ."

Chấp Đình không nói tiếp vấn đề này, chỉ bảo: "Sư phụ, hay là để đồ nhi rửa lông cho người nhé?"

...

"Tống quản sự, huynh nói Chấp Đình đại sư huynh đó thật sự lợi hại vậy sao? Nhưng sao ta thấy ngày nào hắn cũng ôm một con ngỗng trắng đi ra đi vô miết, lạ ghê."

Tống quản sự liền bịt miệng tiểu đồng, "Nói nhảm nhí gì đó, vị Chấp Đình đại sư huynh ta nói kia là đại đồ đệ của thiếu sơn chủ Doanh Châu đấy, không chừng còn là sơn chủ sau này, huống chi cả cái Doanh Châu ai mà không biết thiếu sơn chủ rất yêu thương đồ nhi này. Thanh kiếm của thiếu sơn chủ chẳng nể tình ai đâu, nếu không tiếp đãi Chấp Đình đại sư huynh cho tốt, làm đại sư huynh không vui, chưa biết chừng lần sau Tống quản sự ta về Doanh Châu sẽ bị thiếu sơn chủ một kiếm xứ trí luôn á chứ!"

Vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Tống quản sự và tiểu đồng, Liên Hề Vi hỏi đồ đệ, "Ta nhìn giống người hay chém giết bừa bãi thế à?"

"Không phải, chỉ là uy danh của sư phụ quá lớn, nhiều đệ tử Doanh Châu vừa kính vừa sợ sư phụ, nhất là sau vụ việc của Cừ trưởng lão, đến cả những sư huynh sư tỷ khác cũng bội phục trước uy danh của người." Chấp Đình nói: "Có sức uy hiếp là một chuyện tốt."

"Đương nhiên là chuyện tốt, nếu ta mà dễ nói chuyện giống con thì bị bọn họ làm phiền đến ngỏm từ lâu rồi." Liên Hề Vi nói xong, thấy đồ đệ định ôm mình dậy, nàng lập tức nghiêng người tránh khỏi bàn tay hắn, "Chấp Đình, con không cảm thấy ôm ta như vậy rất hỏng hình tượng sao?"

"Không có, sao sư phụ lại nghĩ như vậy." Chấp Đình ngạc nhiên nói.

"Con không thấy mắt của mấy người xung quanh sắp rớt tròng ra rồi à? Ôm ta thì cũng thôi đi, lúc trước ở trong tửu lâu con còn đặt ta ở ghế chủ vị, bản thân thì ngồi một bên hầu hạ ta ăn cơm. Cảnh tượng đó suýt chút dọa mấy tu sĩ bên cạnh đến ngu ngơ luôn."

"Điều đó chỉ cho thấy rằng mấy tu sĩ đó hiểu biết hạn hẹp, không phải vấn đề của chúng ta." Chấp Đình ngồi xổm xuống, "Nhưng mà nếu sư phụ không quen thì đồ nhi sẽ cố gắng thu liễm lại, để sư phụ tự đi như vậy đồ nhi thật sự không yên tâm."

Liên Hề Vi bèn thở dài, chấp nhận để hắn ôm mình lên.

"Muốn ôm cũng được nhưng chúng ta thương lượng tí nè, con đừng ôm chặt vậy được không?"

"... Nhưng con lo sư phụ đột nhiên bay vụt ra như lúc trước."

"Chấp Đình, đó là chuyện ngoài ý muốn."

"Chuyện ngoài ý muốn phát sinh ba lần rồi sư phụ."

Ngỗng trắng đành nhận mệnh, rút trong lòng Chấp Đình, đón nhận ánh mắt kỳ quái của những người xung quanh. Bị nhìn ngó lâu dần cũng thành quen, Liên Hề Vi bắt đầu cảm thấy đồ đệ nói đúng, ôm ngỗng đi trên đường chẳng lạ chút nào hết, là đám tu sĩ đó làm quá thôi.

Trong lúc Liên Hề Vi rũ bỏ gánh nặng tâm lý thì lần biến đổi thứ tư bắt đầu. Lần này nàng biến thành một con... heo màu hồng. Chấp Đình ôm nàng lên thử ước lượng, nói: "Chỉ có vẻn vẹn ba trăm ba chục cân(*) thôi, vẫn ổn áp."

(*) 330 cân = 165kg:))

"..."

"Sư phụ yên tâm, đồ nhi ôm nổi mà."

"Chấp Đình, con nghe ta nói này, vấn đề nó không phải tại đây, con thật sự không cảm thấy ôm một con heo mập đi trên đường rất kỳ cục sao?"

Chấp Đình nghi hoặc, "Kỳ cục chỗ nào, lúc trước chẳng phải cũng ôm ngỗng ư?"

Lần đầu tiên Liên Hề Vi cảm thấy quá trình giao tiếp với đồ nhi xuất hiện vấn đề. Nàng nhìn móng heo sạch sẽ mập mạp của mình, là đồ đệ rửa giùm đó. Cho dù bây giờ nàng là một con heo sạch nhất thơm nhất trên thế giới cũng không thể thay đổi một sự thật là trong mắt người khác nàng chỉ là một con heo. Bản thân Liên Hề Vi không để ý lắm đến chuyện mình biến thành heo, suy cho cùng thì diện mạo bên ngoài này cũng chỉ tạm thời thôi.

Thứ khiến nàng sầu lo nhất là Chấp Đình. Liên Hề Vi chẳng muốn sau này mỗi lần đi ra ngoài hành tẩu là nghe người ta bàn luận về đồ nhi của mình một tí nào. Người ta sẽ nói hắn từng ôm một con heo ba trăm cân đi trên đường cái đông đúc trong tiên phường, ăn cùng ở cùng thân mật với nhau. Hình tượng này quá đáng sợ rồi đấy.

"Chấp Đình, nghe nè, vi sư muốn tự đi." Ít nhất thì đi với heo đỡ hơn là ôm heo. Đây là sự quan tâm yêu quý và chăm sóc cuối cùng của người làm sư phụ như Liên Hề Vi dành cho đồ đệ yêu dấu của mình.

Nhưng Chấp Đình không đồng ý, "Sư phụ, sao đồ nhi có thể để người tự đi được, như vậy mệt lắm."

Liên Hề Vi không tin: "Tự đi thì có gì mà mệt, được rồi, không cần nói nhiều, ta nói tự đi là tự đi."

Một ngày sau.

Chấp Đình: "Sư phụ, vẫn là nên để Chấp Đình ôm người đi đi."

Liên Hề Vi: "Khụ... được thôi."

Làm heo cũng mệt quá đi.

Liên Hề Vi: "Chấp Đình à, hay là chúng ta đến nơi nào hẻo lánh tí đi, nhìn ngắm cảnh sắc núi non cũng được mà, không cần phải ở tiên phường đâu."

Chấp Đình: "Vâng, vậy đồ nhi dẫn sư phụ đến nơi ít người một chút."

Hai sư đồ rời khỏi tiên phường đến một vùng núi hẻo lánh, lần này xem như không còn ai dòm ngó nữa rồi. Nhưng mà cuộc sống yên bình của hai người chẳng duy trì được bao lâu, rất nhanh sau đó họ nghe thấy có tiếng người.

"Tìm thấy phường trộm heo rồi, Từ thẩm, đường núi bên kia có người khiêng một con heo đó, chắc chắn là con heo nhà thẩm bị mất trộm!"

"Đúng thật là! Tên trộm heo kia đừng có mà chạy!"

"Trông cũng ra dáng đàng hoàng phết, sao lại đi làm chuyện trộm cắp heo nhà người ta thế hả?"

Thôn dưới chân núi có một hộ gia đình mất heo, vừa hay trông thấy hai sư đồ, thế là người dân hơn nửa cái thôn kéo nhau đuổi theo.

Chấp Đình: "..."

Liên Hề Vi: "..."

Lúc vác sư phụ xuyên qua cánh rừng, Chấp Đình nghĩ thầm, chuyến này mà bị người trên Doanh Châu biết, e là danh tiếng một đời của sư phụ bị hủy hoại mất.

Liên Hề Vi bỗng lên tiếng: "Chuyện này mà bị người quen của chúng ta thấy thì chắc danh tiếng của hai sư đồ ta không bảo toàn được rồi."

Hai người càng nghĩ càng thấy buồn cười, sau đó đồng thời bật cười giữa khu rừng.

- Hết chương 85 -
Nhấn Mở Bình Luận