Trên bầu trời đêm xuất hiện những vì sao lấp lánh, mặt biển với những đợt sóng lăn tăn được ánh trăng soi chiếu tạo nên một bức tranh thiên nhiên hữu tình, nên thơ.
Đêm trăng hôm nay thật đẹp! Trăng tròn vành vạnh, cơn gió thoảng qua làm những tán cây khẽ khàng lay động. Tiếng sóng vỗ phía xa xa truyền đến trở thành thứ âm thanh du dương và êm ái vô cùng.
Vẫn như nhiều ngày qua, chỉ có mình Liễu Dung Nghiên nằm trên chiếc giường rộng lớn trong căn phòng vốn dĩ dành cho hai vợ chồng.
Phó Liên Ngạo biết rõ việc cô không thích tiếp xúc với anh, vậy nên anh đã đem hết đồ của mình sang phòng bên cạnh.
Cô ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao ngoài kia được một lúc thì hai mắt bắt đầu có dấu hiệu buồn ngủ. Liễu Dung Nghiên tắt đèn, chỉ để lại đèn ngủ có ánh sáng vàng. Qua một lúc, cô đã hoàn toàn tiến vào giấc ngủ sâu.
Liễu Dung Nghiên chỉ vừa mới ngủ được một lát thì ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân.
Phó Liên Ngạo một thân âu phục, còn chưa kịp tắm mà chỉ vội hỏi tình hình hôm nay của vợ mình.
Thím Trần đi phía sau anh, nhỏ giọng nói: "Cô chủ sau khi về nhà liền ra vườn chăm sóc mấy khóm hoa cẩm chướng vừa trồng. Buổi tối, cô ấy chuẩn bị thức ăn cho cậu chủ rồi lên phòng ngay. Tôi không thấy cô ấy xuống dưới ăn tối."
Phó Liên Ngạo nghe thế thì dừng chân một chút. Anh nhớ lại cơ thể bé nhỏ, trông yếu ớt như một cành hoa của cô khi được anh bế lên. Phó Liên Ngạo không biết rằng bản thân vô thức nhíu mày, anh quay nửa đầu, dặn dò thím Trần: "Thím chuẩn bị sẵn chút đồ ăn cho cô ấy, thêm một li sữa nóng giúp cháu."
Thím Trần hơi ngẩn ra rồi lập tức gật đầu, trong lòng cảm thấy khá vui vẻ khi cậu chủ đã bắt đầu biết quan tâm vợ mình.
Phó Liên Ngạo đẩy nhẹ cửa phòng của cô, cố gắng để không phát ra tiếng động. Vừa bước vào phòng, anh đã cảm thấy dường như có gì đó không ổn lắm.
Vợ của anh đang nằm trên giường, gương mặt đổ đầy mồ hôi, nước da không biết vì sao lại tái nhợt trắng bệch. Cả người cô run rẩy, miệng lẩm bẩm liên tục một câu nói.
Phó Liên Ngạo hoảng hốt, anh chạy đến bên giường, kiểm tra tình hình của cô. Cô không sốt, chỉ là nhịp thở bắt đầu ngày một nhanh hơn, gấp gáp và hoảng loạn.
Anh cố giữ bình tĩnh, vỗ nhẹ từng cái vào bàn tay của cô. Anh leo lên giường, ôm cô ngồi dựa vào ngực mình. Giọng điệu của anh rất dịu dàng, vừa ấm áp vừa kiên nhẫn dỗ dành, an ủi: "Không sao, đã không sao rồi! Có tôi ở đây."
Gáy cô được anh cẩn thận giữ lấy, bao bọc một cách tỉ mỉ. Anh lại chầm chậm vuốt mái tóc dài của cô. Phó Liên Ngạo trầm giọng trấn an nỗi sợ hãi của Liễu Dung Nghiên, nhẫn nại lại chân thành: "Vợ đừng sợ, có chồng ở đây mà."
Nhờ có vòng ôm bảo vệ vững chắc của anh nên Liễu Dung Nghiên đã rất nhanh thoát khỏi cơn ác mộng. Hơi thở của cô đều dần, tiếng hít thở trở nên ổn định, nhịp nhàng. Đôi môi đã không còn chịu sự hành hạ của hai hàm răng nữa.
Phó Liên Ngạo rút giấy lau mồ hôi cho cô, anh rũ mắt nhìn khuôn mặt giàn giụa nước mắt của cô, trái tim không kìm được run lên. Bàn tay anh miết nhẹ lên đôi mắt đang ngủ say ấy.
Anh cúi đầu, trộm hôn tóc cô.
May mà cô gái nhỏ đã ngủ, không hề biết chuyện gì xảy ra.
Đặt Liễu Dung Nghiên nằm xuống giường xong, Phó Liên Ngạo vén chăn đắp cho cô, không quên đóng cửa sổ lại.
Anh rời khỏi giường nhưng không đi. Ánh mắt ấm áp và dịu dàng ban nãy đã thay bằng sự thâm trầm, rét lạnh.
Ông nội đã từng nói với anh việc vợ của mình có một quá khứ không mấy tốt đẹp. Nhưng rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thì ông ấy không hề đề cập đến.
Cơn ác mộng đêm nay có liên quan gì tới quá khứ của cô? Nó đen tối và đáng sợ thế nào mới khiến vợ anh ngay cả trong giấc mơ cũng phải run rẩy, sợ sệt như thế?
Là kẻ nào đã tàn nhẫn phá hoại tuổi thơ của cô?
Phó Liên Ngạo lại đến bên giường, anh chạm vào mặt cô, ngữ điệu vô cùng khô khốc, lãnh đạm: "Tôi nhất định sẽ không tha cho kẻ khiến em phải chịu đựng những chuyện này."
So với sự hành hạ về thể xác thì bạo lực tinh thần còn đáng sợ hơn. Bởi nó không thể nào có thể chữa lành được.
Vết cắt, vết dao có thể khâu, vết sẹo có thể lành hẳn. Nhưng nỗi đau trong trái tim là vết đinh nhọn mãi không thể nào khôi phục.
Anh quay về phòng mình, tắm rửa sạch sẽ, thay bộ đồ ngủ thoải mái rồi lại đi sang phòng cô. Phó Liên Ngạo ngẫm nghĩ một hồi, tự đấu tranh tư tưởng, tự tưởng tượng hậu quả, tự oán trách bản thân.
Đến cuối, quyết định anh đưa ra vẫn là trèo lên giường ngủ cùng Liễu Dung Nghiên. Anh ôm cô vào lòng, anh dựa sát vào tai cô, nói nhỏ:
"Sau này đã có chồng em ở đây rồi."
Tuyệt đối sẽ không cho phép bất kì ai làm tổn thương đến vợ của anh.
Dung Nghiên của anh là để yêu thương, nâng niu, là nữ thần để anh đặt ở đầu quả tim.