Liễu Dung Nghiên nhận được tin báo từ phía cảnh sát, đã tìm ra thi thể của hơn một trăm hành khách trên chuyến bay. Đối chiếu với mẫu ADN được lưu trữ trong kho dữ liệu, họ xác định trong các nạn nhân được tìm thấy không có Phó Liên Ngạo và trợ lý của anh.
Tin tức này khiến một số người cảm thấy vui vẻ và phấn chấn, nhưng cũng làm vài kẻ lòng lang dạ sói thất vọng.
Một tuần trôi qua, vẫn không có tin tức nào về những hành khách còn lại trên chuyến bay định mệnh ấy.
Khoảng thời gian này, Liễu Dung Nghiên có được một phút nghỉ ngơi. Vừa phải đảm bảo việc học tập, vừa phải chăm sóc cho ông nội Phó.
Từ ngày Phó Liên Ngạo mất tích, tình trạng của tập đoàn cũng rơi vào khủng khoảng. Cổ phiếu trên đà sụt giảm nghiêm trọng. Một mình Phó Ngọc Yên phải gồng gánh thay ông nội và em trai.
Liễu Dung Nghiên vẫn như những ngày trước đến bệnh viện thăm ông nội vài tiếng vào buổi trưa, kiểm tra tình trạng của ông cụ.
Không có dấu hiệu tỉnh lại...
Cô mệt mỏi nhắm mắt, nhiều ngày qua mỗi đêm cô chỉ chợp mắt chưa đầy một tiếng. Hết trông đợi, hi vọng rồi lại thất vọng. Chỉ nhìn bàn ăn cũng đủ làm cô nhớ đến anh.
Tiếng chuông điện thoại một lần nữa vang lên, Liễu Dung Nghiên nhìn thấy tên hiển thị là thư ký của ông nội. Lúc này, tâm trạng đang lơ lửng của cô nhanh chóng thu hồi. Cô nhấn nút nghe, giọng nói khàn khàn của người đàn ông truyền đến: "Thiếu phu nhân, tập đoàn xảy ra chuyện lớn rồi."
Liễu Dung Nghiên quay về biệt thự, chấn chỉnh lại thần sắc, mặc lên mình chiếc váy màu đen thanh tao sang trọng, đeo túi xách cùng màu. Cô tựa như một nữ hoàng hiên ngang đứng trên chiến trường, chuẩn bị chống chọi với kẻ thù của mình.
Ở bên kia bán cầu, trong một hang động nhỏ và tăm tối, Phó Liên Ngạo dựa lưng vào vách đá, nhìn ra biển. Ánh mắt anh suy tư, giống như đang lo lắng điều gì đó.
Tiêu Hạo đốt lửa lên để sưởi ấm cho hai người, không biết anh đang nghĩ gì. Cậu ta tò mò dò hỏi: "Boss, anh đang lo lắng sao?"
Phó Liên Ngạo lắc đầu, thở dài, trong đầu hiện lên gương mặt hốt hoảng sợ sệt của cô.
"Tuần trước tôi xem dự báo thời tiết, tối nay ở Lăng Thành sẽ có mưa to."
Không có anh ở cạnh, không biết cô vợ nhỏ của anh có ngủ ngon hay không? Liệu có giật mình tỉnh giấc vì ác mộng không? Nếu anh thật sự phải bỏ mạng ở đây thì cô sẽ phải làm sao?
Mặt biển không nổi lên một gợn sóng, bình yên, ôn hòa như thế. Nhưng trái tim của người thưởng thức cảnh đẹp lại nặng nề, phức tạp.
Trong phòng họp cấp cao của tập đoàn Phó Hoằng, không khí đang căng thẳng đến cực độ. Chủ tịch của tập đoàn hôn mê chưa tỉnh, phó giám đốc và cũng là người thừa kế thì mất tích không chút dấu vết, chẳng biết có sống được hay không. Bọn họ lại không thể chấp nhận việc để cho một người con gái chỉ nắm trong tay 7% cổ phần lèo lái tập đoàn.
Những lãnh đạo cấp cao đã tổ chức cuộc họp để chọn ra người thích hợp ngồi vào vị trí phó giám đốc. Bởi lẽ, tất cả đều chắc chắn rằng cháu đích tôn của nhà họ Phó đã chết mất xác giữa đại dương mênh mông.
Ngay khi mâu thuẫn giữa phe chống đối và phe ủng hộ Phó Ngọc Yên lên đỉnh điểm thì cửa phòng họp được mở ra.
Liễu Dung Nghiên bước vào với bộ mặt không cảm xúc, khí chất kiêu ngạo và cao quý không gì sánh bằng. Ánh mắt nhìn những kẻ phía dưới như nhìn một lũ kí sinh trùng dơ bẩn.
Cô ngồi xuống vị trí vốn là của chồng mình một cách đường hoàng và tiêu sái.
Người đầu tiên có phản ứng là một nhân viên cấp cao lâu năm của tập đoàn, cũng là một thành viên của nhà họ Phó. Dường như việc cô mất đi chồng khiến ông ta chẳng thèm nể nang gì, tháo luôn lớp mặt nạ đã ngụy trang tỉ mỉ, Phó Trác nói: "Thiếu phu nhân, cô không phải cổ đông của tập đoàn, lấy tư cách gì vào đây?"
Liễu Dung Nghiên nâng mắt nhìn ông ta, đôi môi mỏng hé mở, nhàn nhạt đáp lời: "Chú họ, ai nói với chú là tôi không phải cổ đông vậy hả?"
Phó Ngọc Yên đứng dậy, nhìn một lượt căn phòng rồi tuyên bố tin tức: "Liễu Dung Nghiên tức em dâu của tôi là cổ đông bí mật sở hữu 5% cổ phần của tập đoàn. Con bé hoàn toàn có tư cách tham gia vào cuộc họp này."
Phó Trác không còn gì để nói, ông ta hậm hực ngồi xuống, dù không tình nguyện cũng phải chấp nhận để cô tham gia.
Đến giai đoạn quan trọng nhất là bỏ phiếu, gần như tất cả cổ đông đều chọn Phó Trác làm phó giám đốc thay cho Phó Liên Ngạo.
Ông ta đắc ý cười thầm, chắc chắn bản thân sẽ thắng trong ván cược này. Không phụ công ông ta bày ra âm mưu kia. Cho dù con nhóc kia có 5% cổ phần thì sao chứ? Ông ta đã sớm mua chuộc gần như toàn bộ lãnh đạo của Phó Hoằng rồi.
Liễu Dung Nghiên một mực giữ yên lặng lúc nãy đột ngột lên tiếng phá vỡ niềm vui sướng của Phó Trác: "Tôi không đồng ý."
Cô ngẩng đầu, nét mặt lạnh lùng kiên định, không còn sự dịu dàng đoan trang, thay vào đó là sự sắc sảo và nghiêm nghị.
Khuôn mặt Phó Trác trở nên méo mó nhưng ở trước mặt nhiều người, dù ông ta muốn động tay với cô cũng không dám.
Một số cổ đông đứng về phía ông ta bắt đầu công kích cô.
"Thiếu phu nhân, quyết định là căn cứ vào lượt biểu quyết và số cổ phần của mỗi bên."
"Cậu chủ Phó đã qua đời rồi, chẳng lẽ còn bắt chúng tôi đợi cậu ta đội mồ sống dậy sao?"
"Cô chưa bao giờ kinh doanh, tốt nhất là đừng xen vào vấn đề này."
Đối mặt với những lời chê bai của những cổ đông lâu năm của tập đoàn dành cho em dâu của mình, Phó Ngọc Yên rất khó chịu muốn phản bác. Nhưng Liễu Dung Nghiên giữ vững sự điềm tĩnh, ung dung vốn có.
Cô nhìn vào đồng hồ đeo tay.
Một... hai... ba...
Cửa phòng họp lần nữa mở ra, luật sư Sở cũng là người nắm giữ bản di chúc của ông cụ Phó đi vào, trên tay ông ấy cầm một tệp tài liệu đã được niêm phong kĩ càng.
Sự xuất hiện của luật sư Sở khiến một số kẻ chột dạ. Phòng họp cũng yên ắng hẳn đi, không còn tiếng cãi vã, tranh luận liên hồi lúc nãy.
Luật sư Sở đứng bên cạnh Liễu Dung Nghiên, xé rách niêm phong tệp tài liệu, đọc to từng chữ viết trong đó: "Nếu có một ngày tôi xảy ra bất trắc gì hoặc không còn khả năng lãnh đạo tập đoàn, vậy thì người duy nhất được ngồi vào vị trí chủ tịch tập đoàn chính là cháu trai trưởng Phó Liên Ngạo. Và chỉ có hai người được phép nắm giữ hai vị trí cốt cán của tập đoàn đó chính là cháu gái Phó Ngọc Yên và cháu dâu Liễu Dung Nghiên. Tôi trao cho cháu gái và cháu dâu mình 10% cổ phần có trong tay."
Khuôn mặt của đám người Phó Trác lúc nãy vẫn còn rất hùng hồn và đắc thắng, giờ đây lại hết xanh rồi trắng. Sợ hãi, run rẩy như một con thỏ dưới tầm mắt người thợ săn.
"Chú họ, cuộc họp hôm nay kết thúc được rồi, phải không ạ?" Liễu Dung Nghiên nhẹ nhàng mở miệng, không rõ bên trong là loại cảm xúc gì. Nhưng đáy mắt cô đang lạnh dần, lạnh dần, giống như vua sư tử đang nhìn con mồi của mình, chuẩn bị chà đạp, vùi dập, xé nát chúng.
Phó Trác cắn chặt răng, sự điên cuồng bỗng chốc bùng phát dữ dội. Ông ta ném một xấp giấy về phía Liễu Dung Nghiên, điên tiết mắng chửi. Bao nhiêu công sức của ông ta trong chốc lát tan thành bọt biển, tham vọng leo lên vị trí cao nhất cũng hoàn toàn sụp đổ.
"Liễu Dung Nghiên, cô gài bẫy tôi!"
Liễu Dung Nghiên cười lạnh, đôi mắt phượng híp lại lộ ra sự tàn bạo không che đậy. Đúng như ông ta nói, căn bản Phó Ngọc Yên đã muốn chặn đứng cuộc họp trước khi nó diễn ra. Nhưng Liễu Dung Nghiên đã thuận nước đẩy thuyền, thậm chí khiến cho Phó Trác chắc chắn ông ta sẽ thắng. Mục đích là để tìm ra đám sâu mọt, sói mắt trắng đang ngày ngày hút máu tập đoàn Phó Hoằng.
"Chú họ, chú không nên làm vậy đâu. Cuộc họp này kết thúc, cũng không biết bao giờ chúng ta mới gặp lại."
Nói ra lời này, Liễu Dung Nghiên không thèm nhíu mày dù một chút. Cô nhìn Phó Trác đang bị bảo vệ giữ chặt, cả người thảm bại, đáng thương. Câu nói của cô làm người ta không nhìn thấu suy nghĩ, không hiểu hàm ý bên trong là gì.
Cuộc họp kết thúc, tất cả mọi người đều lục tục ra ngoài. Phó Ngọc Yên cũng phải rời đi gấp vì cần tới Bắc Thành đàm phán hợp đồng.
Xung quanh một mảnh tĩnh mịch, chỉ còn tiếng thở đều đều của Liễu Dung Nghiên. Hôm nay làm đến mức này là đã xé rách mặt với đám chuột nhắt trong nhà họ Phó. Dĩ nhiên, nguy hiểm về sau càng nhiều hơn, mà cô chỉ có thể nghênh đón, không thể né tránh.
Xé rách mặt cũng được, cô tuyệt đối không cho phép công sức và vị trí của chồng mình bị kẻ khác cướp mất.
Anh đã thay cô chống lại cơn ác mộng vẫn luôn đeo bám cô suốt mười mấy năm nay. Giờ tới lượt cô thay anh chống đỡ mọi thứ.