Mỗi giây mỗi phút trôi qua trên dọc đường đi đối với Phó Liên Ngạo là cực hình thống khổ tưởng chừng chỉ có ở địa ngục.
Những giọt máu của cô chảy xuống thấm ướt cả áo sơ mi trắng của anh. Cơ thể của cô lạnh dần, lạnh dần. Còn cả những vết phồng rộp do vết thương tiếp xúc với muối để lại.
Các bác sĩ của bệnh viện quốc tế Thiên Ái đã sớm nhận được cuộc gọi của Nam Cung Dụ. Ngay khi chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện, các y tá nhanh chóng chạy ra đưa cô vào phòng cấp cứu.
Nam Cung Dụ thực hiện các thao tác cần có trước khi vào phòng cấp cứu, anh ta mặc áo khử trùng bước vào trong.
Phó Liên Ngạo ngồi bất động trên hàng ghế ở hành lang, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đèn phòng cấp cứu. Trái tim anh đang dần chết lặng đi.
Cả người anh đều là máu, dòng máu đỏ tươi chảy ra từ người con gái mà anh yêu. Cơ thể anh tưởng chừng như bị hàng vạn hàng ngàn nhát dao đâm vào. Mỗi một giọt máu của cô rơi xuống người anh như một móng vuốt xé toạc cõi lòng anh ra hàng trăm mảnh.
Anh nhìn cánh cửa phòng cấp cứu không di chuyển tầm mắt dù chỉ một giây. Anh rất sợ, sợ chỉ cần bản thân lơ đãng một chút thì cô bé của anh sẽ hoàn toàn biến mất.
Bác sĩ và y tá ra vào phòng cấp cứu liên tục, không ai dám đến gần anh. Mà anh cũng không hỏi họ tình hình bên trong. Bởi vì anh sợ hãi, sợ rằng bọn họ sẽ thông báo cho anh tin tức mà anh không muốn nghe nhất.
Thượng Kỳ đứng bên cạnh anh, không biết nên an ủi boss của mình như thế nào. Cuộc đời của cậu ta trải qua sinh tử bao năm cũng chưa bao giờ căng thẳng như hiện tại.
"Boss, bà chủ sẽ không sao đâu."
Phó Liên Ngạo không đáp lời cậu ta. Và cậu ta cũng chẳng biết lời nói của mình có bao nhiêu phần đáng tin.
Một người đàn ông bị hành hạ như thế chưa chắc đã chịu đựng được. Huống chi là một cô gái từ nhỏ chưa từng chịu khổ như bà chủ.
Tình hình lúc nãy dường như cô còn bị cho uống quá nhiều thuốc gây ảo giác.
Phòng cấp cứu vẫn đang sáng đèn, thời gian không ngừng trôi đi.
Đã hơn bảy tiếng đồng hồ rồi...
Bỗng nhiên, cửa phòng cấp cứu mở ra, một y tá trẻ tuổi chạy đến chỗ anh. Cô ấy thở hổn hển, nói: "Cậu Phó, bác sĩ bảo anh mau đi khử trùng rồi vào phòng cấp cứu. Tình trạng của thiếu phu nhân không ổn rồi."
Ầm...
Giống như có bức tường nào đó đang đổ sập xuống. Phó Liên Ngạo gần như bị rút cạn sức lực, anh lảo đảo đứng lên, suýt chút nữa đã ngã xuống.
Thượng Kỳ vội vàng chạy lại đỡ anh, nhưng anh đã đứng thẳng người lại, bước từng bước đến phòng khử trùng.
Trên bàn phẫu thuật là cô gái nhỏ bé với vô số vết thương chi chít, xung quanh cô là những máy móc được gắn lên khắp cơ thể.
Huyết áp của cô thấp hơn chỉ số của người bình thường rất nhiều, các bác sĩ đang nỗ lực cứu sống cô.
Nam Cung Dụ nhìn anh, thấp giọng nói: "Cơ thể của em dâu chịu tổn thương rất nặng. Hơn nữa, chúng tôi cần tiến hành rửa ruột cho cô ấy. Lượng thuốc đưa vào cơ thể vượt quá mức cho phép rồi."
"Liên Ngạo, tôi cần cậu ở cạnh em dâu."
Phó Liên Ngạo đến gần cô, cúi đầu xuống, mắt anh đã sớm đỏ lựng. Lớp áo bên trong ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Biểu cảm của anh bất thường đến nỗi ai cũng có thể nhìn ra sự lo sợ và bi thương trong đó.
Anh khuỵu gối bên cạnh cô, nắm chặt lấy tay cô.
"Nghiên, không sao đâu. Đừng sợ, anh đây rồi."
"Bé cưng, em đã từng hứa sẽ trở thành ánh mặt trời của cuộc đời anh. Em nói muốn chúc anh ngủ ngon vào mỗi buổi tối, muốn được mở mắt ra là có thể thấy anh nằm cạnh em. Bé cưng, xin em, đừng bỏ cuộc, có được không?"
Phó Liên Ngạo cầm tay cô áp vào má mình, nước mắt anh chảy xuống lòng bàn tay của cô: "Vợ ơi, nếu em bỏ anh đi, anh biết phải làm sao đây?"
"Nghiên Nghiên, tất cả đều là lỗi của anh. Chỉ cần em tỉnh dậy, em muốn làm gì anh cũng được. Anh xin em..."
Y tá theo dõi biểu đồ nhịp tim của cô, rồi như bắt được phao cứu sinh, vui mừng nói: "Bác sĩ, nhịp tim và huyết áp của bệnh nhân đủ để thực hiện ca phẫu thuật rồi."
Ca phẫu thuật diễn ra suốt mười ba tiếng đồng hồ. Nhóm máu của cô thuộc loại hiếm nên bệnh viện đã phải nhanh chóng bổ sung vào kho máu. Mất máu quá nhiều cũng dẫn đến việc ca phẫu thuật gặp nhiều trở ngại. Có vài lần Liễu Dung Nghiên đã suýt không trụ nổi trên bàn mổ.
Sắc mặt Nam Cung Dụ không được ổn cho lắm. Anh ta nhíu chặt mày, chợt thấy rùng mình với sức chịu đựng của cô em dâu này.
Nếu là người khác, có lẽ đã chết trước khi được đưa đến bệnh viện rồi.
Ánh đèn phòng cấp cứu từ đỏ chuyển sang xanh, chứng mình việc cô đã vượt qua cơn nguy kịch.
Nam Cung Dụ bước ra, theo sau là tất cả các bác sĩ hàng đầu trong nước có quan hệ thân thiết với anh ta. Nam Cung Dụ vỗ vai anh, khẽ nói: "Cơn nguy kịch đã qua rồi. Liên Ngạo, cậu cần phải chấn chỉnh lại trạng thái của bản thân. Cậu còn tiếp tục thế này thì làm sao chăm sóc được cho em dâu."
Chỉ qua một đêm mà cằm anh đã mọc râu lún phún. Quầng thâm mắt lộ rõ, quần áo xốc xếch, bẩn thỉu, trông thảm hại không chịu được.
Nói với mọi người rằng đây là Phó Liên Ngạo, liệu ai tin được chứ?
Phó Liên Ngạo không có bất kì phản ứng nào, anh hết nhìn những vệt máu đỏ thẫm trên áo, lại nhìn cửa phòng hồi sức cấp cứu đang đóng.
Anh giống như một pho tượng không có cảm xúc nhưng thực chất bên trong đã vỡ nát từ lâu.