Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Tiệc đính hôn được tổ chức tại khách sạn lớn Adelina.

Đây là khách sạn cao cấp năm sao của nhà họ Chu.

Lễ đính hôn cử hành ngày hôm nay nên khách sạn cũng được bao toàn bộ. Trong ngày hôm nay chỉ có những khách mời tham gia buổi tiệc và nhân viên làm việc của khách sạn mới được phép ra vào.

Những vị khách được mời tới hôm nay đều là những người có xuất thân quyền quý, cho nên lực lượng bảo an ngoài cổng lớn cũng làm việc nghiêm ngặt hơn ngày thường.

Tiết trời hơi se lạnh, trước khi ra khỏi cửa Giang Tầm đã khoác thêm một chiếc áo khoác nhỏ màu trắng bên ngoài bộ lễ phục.

Nơi diễn ra buổi lễ đính hôn là đại sảnh lớn nhất nằm trên tầng hai của khách sạn.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Giang Tầm đi thang máy lên tầng hai. Vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở cửa sảnh tiệc.

Hôm nay Tô Khả Lam mặc một chiếc váy cổ chữ V màu đỏ đậm, bên ngoài mặc áo khoác của Channel. Đôi môi đỏ rực, nhìn vừa thanh lịch vừa gợi cảm.

Tô Khả Lam vừa lướt mắt đã nhìn thấy cô, sau đó sải bước chân đi về phía cô.

Cô ta mỉm cười, chào hỏi: “Cô Giang, thật là trùng hợp.”

Giang Tầm lịch sự đáp: “Giám đốc Tô.”

“Cô Giang cũng tới dự tiệc đính hôn của nhà họ Chu?” Tô Khả Lam nhìn lướt qua thiệp mời trên tay cô, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt: “Là nhà nào đã gửi thư mời cho cô vậy?”

Giang Tầm chỉ cười không đáp lại, tiện tay đưa thiệp mời cho nhân viên phục vụ ở cửa.

Nhân viên phục vụ kiểm tra xong, hơi khom người đưa tay phải ra: “Xin mời qua bên này”

Tô Khả Lam định đi theo sau nhưng nhân viên phục vụ nhắc nhở: “Thưa cô, chỗ ngồi của cô ở đằng kia.”

Tô Khả Lam dừng lại, bối rối hỏi lại: “Bên kia không phải là chỗ ngồi của chủ tiệc sao?”

Nhân viên phục vụ mỉm cười: “Vâng, xin hỏi có chuyện gì sao?”

Cô ta che giấu sự kinh ngạc trong đôi mắt, giọng điệu bình thản: “Tôi biết rồi, tôi qua đó tìm người.”

Trong sảnh tiệc đang ăn uống linh đình, có nhiều gương mặt xinh đẹp, trang phục lộng lẫy, trang sức cao cấp.

Hoa hồng và những chai sâm panh xa xỉ được vận chuyển bằng đường hàng không từ nước ngoài về đây để trang trí cho hội trường này, nhằm thể hiện sự lãng mạn cùng xa hoa, để cho các khách mời có thể nhìn ngắm và thưởng thức.

Đại sảnh có dàn nhạc chuyên nghiệp đang biểu diễn bài hát “Huyền thoại điệu vịnh than”, những giai điệu nhẹ nhàng, du dương vang vọng trong hội trường.

Giữa sảnh tiệc có ba dãy bàn dài được phủ khăn trải bàn màu trắng tuyết. Trên bàn dài lớn đặt nhiều món ăn cao cấp để tiếp đãi khách tiệc như: gan ngỗng cao cấp, tùng lộ với trứng cá muối, …

Nhân viên phục vụ mặc lễ phục tươi cười, bưng các đĩa đựng sâm panh và rượu vang đỏ đi qua đi lại giữa các vị khách.

Khi Giang Tầm đến nơi, sảnh tiệc đã có không ít khách mời. Trên tay bọn họ cầm sâm panh và rượu vang đỏ vui vẻ nhỏ giọng trò chuyện với nhau.

Cô vừa đến gần bàn dài, một người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp cũng đang đi tới.

“Ô kìa, đây không phải là cô hai nhà chúng ta sao?”

Giang Tầm nhìn về phía cô ta, khách sáo chào hỏi: “Chị Đồng.”

“Nghe nói nửa năm trước em đã kết hôn, chúc mừng chị nhé.”, Ngũ Mộng Đồng liếc mắt nhìn ra sau lưng cô, nhưng không thấy ai, cố ý che miệng cười: “Chồng em đâu rồi? Sao em ấy không đi cùng với em?”

Ngũ Mộng Đồng là họ hàng xa với mợ của mẹ Giang, không có quan hệ huyết thống với Giang Tầm nhưng tính ra vẫn là có một tầng quan hệ họ hàng với nhau.

Điều kiện gia đình ở mức trung bình, mấy năm trước vì muốn bước vào gia đình giàu có, cô ta đã lợi dụng mối quan hệ này, cuối cùng cũng được như ý, kết hôn với con trai của một ông chủ công ty hậu cần.

Mặc dù công ty hậu cần quy mô không lớn, nhưng cũng miễn cưỡng được gọi là phú nhị đại (thế hệ thứ hai gia đình giàu có).

Sắc mặt Giang Tầm vẫn rất bình tĩnh: “Anh ấy bận công việc nên không có thời gian tới.”

Ngũ Mộng Đồng nhướng mày, khóe miệng nở nụ cười khinh khỉnh: “À, đang bận ở công trường khuân gạch sao?”. Cô ta ăn một miếng thức ăn, giọng điệu châm chọc: “Nhưng cho dù có bận tới cỡ nào đi nữa, chẳng lẽ thời gian tới dự tiệc đính hôn cậu ta cũng không có? Tốt xấu gì đây cũng là tiệc đính hôn của chị gái em, con gái lớn nhà họ Giang.”

Giang Tầm như có chút do dự: “Nhưng mà chồng em ngày nào cũng phải khuân gạch mười hai tiếng đồng hồ, rất vất vả.” Cô lại cười: “Em nghĩ chị em chắc sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà phật lòng đâu.”

Ngũ Mộng Đồng trực tiếp phụt một cái, cười thành tiếng: “Vậy thì quả thực rất vất vả. Chậc, chị nói nghe, em đường đường là con gái nhà họ Giang, tại sao lại đi lấy một người lao động tay chân như vậy?”

“Em nghĩ lao động tay chân cũng đâu có gì không tốt, ít nhất đó cũng là công việc lao động kiếm tiền đàng hoàng”. Giang Tầm cũng cười nói: “Còn hơn là cùng tình nhân say rượu lái xe bị bắt, còn bị lộ ra ngoài khiến mọi người đều biết, trở thành tin tức nóng hổi trên các mặt báo trong ngày. Chị Đồng, chị nói xem có đúng không? ”

Chồng của Ngũ Mộng Đồng trước khi kết hôn là một tay thiếu gia ăn chơi trác táng, kết hôn rồi anh ta cũng chẳng hề thay đổi. Cách đây không lâu, anh ta cùng với một nữ diễn viên tuyến mười tám tình tứ nóng bỏng. Hành động này trở thành đầu đề gây xôn xao trên Weibo với tiêu đề “Phú nhị đại bị bắt giữ điều tra vì tội lái xe trong tình trạng say rượu, bạn gái anh ta đã nhảy ra khỏi xe chạy trốn trước đám đông”.

Gia đình chồng cô ta đã tốn rất nhiều tiền để gỡ bỏ các hotsearch nóng hổi về tin tức này, kết quả lại bị những cư dân mạng lòng đầy chán ghét phát hiện anh ta là người đã có gia đình, thật chất cô gái kia không phải là bạn gái của anh ta, mà là người thứ ba.

Gia đình chồng của Ngũ Mộng Đồng thật ra cũng không giàu có gì mấy. Việc này bị truyền ra ngoài, một lần nữa trở thành trò cười trên mạng xã hội.

“Cô!”

Nụ cười trên khóe miệng Ngũ Mộng Đồng lập tức đông cứng.

Ngực cô ta phập phồng lên xuống vài nhịp, cố nén xuống cơn giận. Cô ta nhìn chằm chằm Giang Tầm, đánh giá cô từ trên xuống dưới, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Chị nói này cô hai nhà họ Giang, em thuê bộ váy nhìn có vẻ cao cấp này ở đâu vậy? Trông có vẻ giống với mẫu váy áo cao cấp của P mới ra mắt gần đây nhỉ? Hàng nhái thì đã đành, sao có thể bắt chước đến giống y hệt hay thế này?”

Cô ta che miệng, nhếch mép cười một cách khoa trương: “Lại nói, cứ cho là hàng nhái cao cấp thì tiền lương khuân gạch một năm của chồng em chắc gì sẽ đủ để thuê bộ váy này?”

Giang Tầm khẽ cười, không nhanh không chậm nói: “Không ngờ chị Đồng lại có cái nhìn tâm đắc về hàng nhái cao cấp tới vậy, là do thường xuyên dùng sao?”

Ngũ Mộng Đồng giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, trừng mắt đáp trả: “Em đang nói nhảm nhí gì vậy?”

Giang Tầm đưa mắt nhìn chiếc túi trên tay cô ta: “Cái túi trên tay chị là phiên bản giới hạn của Birkin đúng không? Cả thế giới chỉ có 3 chiếc, trong nước chỉ có một cái duy nhất. Tôi nhớ là người nhà họ Phó đã chụp được nó. Chị đây là… ”

Cô muốn nói nhưng lại thôi.

Ngũ Mộng Đồng ngây người, vô thức che chiếc túi trong tay lại.

Đang muốn lên tiếng đáp trả thì ngay lúc này, một người phụ nữ mặc bộ váy kiểu tây đi tới: “Là cô Giang đây sao? Tôi là trợ lý của Giang tổng. Giang tổng đang ở trên lầu đợi cô.”

“Vâng, cảm ơn cô.”

Giang Tầm gật đầu, quay đầu lại mỉm cười nói: “Chị Đồng, xin phép đi trước.”

Cô rời đi cùng với nữ trợ lý, các chị em đang đứng xung quanh xem náo nhiệt nhanh chóng vây quanh Ngũ Mộng Đồng.

“Mộng Đồng, hóa ra túi của cô là hàng giả à?”

“Không phải cô nói chiếc túi này là thật sao? Chiếc duy nhất ở trong nước đang ở trên người cô?”

“Lần trước cô nói đây là quà sinh nhật của chồng cô tặng mà, sao lại như vậy?”

Ngũ Mộng Đồng vẻ mặt hoảng loạn: “Tôi, tôi cũng không biết, chồng tôi mua nó cho tôi.”

“Vậy cô nhanh chóng về tìm anh ta tính sổ đi, đừng để tên đó đem số tiền này tiêu hết cho tình nhân.”

Bọn chị em giả dối cười cười nói nói, chị một lời em tiếp một câu, giọng điệu điểu cáng.

Ngũ Mộng Đồng đứng ở đó, tức đến đau gan: “Có gì mà phách lối chứ.”

Cô ta dậm chân rồi quay người bỏ đi.

Tô Khả Lam bắt lấy cơ hội, bước tới chặn Ngũ Mộng Đồng lại.

“Cô Ngũ.” Cô ta mỉm cười nói: “Tôi là Tô Khả Lam, cô còn nhớ tôi không? Chúng ta đã từng gặp nhau một lần, Chu tổng là cậu của tôi.”

Ngũ Mộng Đồng liếc cô ta một cái: “Ồ, là cô à, cô cũng đến tham dự sao?”

Tô Khả Lam khách sáo vài câu, sau đó giả vờ vô tình hỏi: “Cô Giang Tầm vừa rồi, cô có biết cô ấy không?”

Một người phục vụ bưng rượu vang đỏ đi qua.

Ngũ Mộng Đồng tiện tay cầm lấy uống một ngụm: “Cô ta? Không phải là con gái thứ hai của nhà họ Giang sao? Vì kết hôn với anh công nhân làm việc trên công trường nên bị nhà họ Giang đuổi ra khỏi nhà, thậm chí cắt đứt quan hệ gia đình, chuyện này đã trở thành trò cười cho người trong giới.”

Cô ta cười khẩy, giọng điệu coi thường: “Cô nói xem, cô ta có ngu ngốc không cơ chứ?”

Tô Khả Lam giật mình, trầm ngâm: “Thật sao? Hóa ra cô ấy là thiên kim tiểu thư của nhà họ Giang…”

***

Đi theo hướng dẫn của nữ trợ lý, Giang Tầm tìm đến phòng thay đồ trên lầu ba.

Trợ lý giơ tay gõ cửa: “Giang tổng, cô Giang đến rồi.”

Cánh cửa từ bên trong mở ra, Giang Lăng xuất hiện ở cửa, gương mặt tươi cười: “Tầm Tầm, em tới rồi.”

Giang Tầm cũng giơ hai tay lên, cười nói: “Chị.”

Giang Lăng cầm tay cô dắt vào bên trong, khi cửa đóng lại, chị ấy hướng mắt nhìn ra sau, nghi hoặc hỏi: “Em rể đâu? Sao hai người không đi chung với nhau?”

Giang Tầm ngập ngừng một chút, vẻ mặt do dự: “Anh ấy … hôm nay phải tăng ca. Không xin phép công ty nghỉ được, cho nên anh ấy không thể tới cùng em.”

“Vậy bỏ đi.” Giang Lăng không quan tâm lắm, nụ cười bên khóe miệng càng sâu hơn: “Em có thể tới là tốt rồi.”

Chị ấy không tiếp tục hỏi nữa, Giang Tầm thở phào nhẹ nhõm.

Đến chỗ sô pha ngồi xuống, Giang Tầm hình như nghĩ tới điều gì đó, lo lắng nói: “Chị, lễ đính hôn hôm nay chị đã suy xét kỹ càng chưa?”

Giang Lăng có chút giật mình, hơi thu lại nụ cười, giọng điệu bình tĩnh: “Đã sớm quyết định rồi. Chị phải có được thứ mình muốn, không còn đường lui nữa rồi.”

Chị ấy nắm tay Giang Tầm, mỉm cười nói: “Có điều em không cần phải lo lắng cho chị đâu, chị hiện tại thật sự rất tốt.”

Người đính hôn với Giang Lăng là người đứng đầu nhà họ Chu, Chu Dư Ngôn.

Ba năm trước anh ta bị thương cả hai chân nên đã rút lui ở ẩn, rất hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác.

Thời trẻ Chu Dư Ngôn tung hoành trên thương trường, nổi tiếng là người có thủ đoạn tàn nhẫn.

Có người đồn rằng, tính tình của anh ta càng hung ác, nham hiểm hơn sau khi hai chân bị thương. Sau khi tin tức con gái lớn nhà họ Giang muốn liên hôn cùng anh ta được truyền ra ngoài, có rất nhiều người đã tỏ ra thương cảm cho Giang Lăng.

Lúc này, có người đến gõ cửa.

“Cô cả, Phó tổng của tập đoàn Quân Trạch đến rồi, cô có cần ra ngoài chào đón anh ấy không?”

Giang Lăng ngẩn người, lông mày khẽ nhíu lại, khá bất ngờ nói: “Con cáo già Phó Dĩ Hành này sao lại đến đây?”

Chị ấy thả tay Giang Tầm ra rồi đứng dậy.

Phó Dĩ Hành.

Cái tên này lọt vào tai, trái tim Giang Tầm như bị bóp nghẹt, đầu óc nhất thời trống rỗng.

Cô cũng đứng dậy theo: “Chị, đây …”

Tại sao Phó Dĩ Hành lại ở đây? Anhđã từ nước M về sao?

Giang Lăng hiểu lầm ý của cô, xoay người nói với cô: “Tầm Tầm, em không cần phải đi theo. Cứ ngồi đợi ở đây, chị ra ngoài xem sao là được.”

Giang Tầm dừng lại: “Vậy, cũng được.”

Tim cô đập loạn nhịp, trước khi Giang Lăng bước ra ngoài, cô không nhịn được hỏi: “Chị, chị … đã từng tiếp xúc với Phó Dĩ Hành chưa?”

Giang Lăng cau mày, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Ừm, chị đã từng tìm anh ta nói chuyện hợp tác, thủ đoạn hơn người, là người rất khó nắm bắt.”

Chị ấy bước đến ghế dựa, nhặt chiếc áo khoác trên lưng ghế lên rồi nói: “Trong cuộc họp đàm phán lúc đó, anh ta nhất quyết không chịu nhượng bộ, thậm chí còn đưa ra những điều kiện vô cùng khắc nghiệt. Anh ta còn nói rằng quyền chủ động nằm trong tay anh ta, căn bản không cần thiết phải hợp tác cùng chúng ta. ”

Làm ăn chưa bao giờ thua lỗ, đó thực sự là phong cách của Phó Dĩ Hành.

Tâm trạng Giang Tầm rất phức tạp, không hiểu vì sao lại có chút đau đầu.

Nhưng chị gái của cô dường như có ấn tượng xấu về anh…

Giang Lăng mặc thêm áo khoác vào, thở ra một hơi: “Bỏ đi, đừng nói mấy chuyện này nữa. Chị đi ra ngoài xem một chút.”

Chị ấy mở cửa bước ra khỏi phòng thay đồ.

Chờ cửa phòng đóng lại, Giang Tầm quay về ghế sô pha ngồi xuống, nhưng chẳng mấy chốc lại đứng bật dậy, bồn chồn đi qua đi lại trong phòng.

Cô nắm chặt tay, tim đập loạn xạ.

Phó Dĩ Hành, tên đàn ông chó má này, không phải đã hứa với cô là anh sẽ không đến dự tiệc đính hôn rồi sao?
Nhấn Mở Bình Luận