Nhà Vu Hiểu Huyên nằm trong một khu nhà cao cấp ở Bắc Kinh, khu này rất nhiều xe riêng, khó tìm taxi.
Không khí đêm nay khá dễ chịu, xua tan cái nóng nực của ban ngày, chìm trong sự mát mẻ của màn đêm, Hoàng Yến Chi quyết định tản bộ.
Cô bước đi chầm chậm, ánh mắt nhìn bâng quơ. Cô trở lại thành phố này đã sáu năm, vậy mà những hình ảnh về nơi đây trong cô vẫn ít đến đáng thương, còn những ký ức ngày bé về nó đã bị lãng quên từ lâu.
Lướt qua trước mắt Hoàng Yến Chi là biết bao bóng hình, ông nội, bà nội, bố, anh trai, mẹ, Hoàng Hi Lan, Quân lão gia, Trương Linh,còn cả Quân Hạo Kiện.
Mặc dù tiết trời mùa hè nóng nực, nhưng lúc này là đêm muộn, không khí vẫn hơi lạnh. Trên con đường vắng vẻ lành lạnh, chỉ có bóng hình đơn độc của Hoàng Yến Chi. Đèn đường in dài bóng cô, cũng khiến cho bóng dáng cô lạnh lùng hơn.
Đột nhiên, Hoàng Yến Chi nghe thấy tiếng đánh nhau, hình như là vọng ra từ con hẻm trước mặt.
Cô dừng bước, đứng trong góc tối khuất của con hẻm nhỏ. Ánh sáng từ ngọn đèn đường yếu ớt giúp cô nhìn thấy một nhóm người đang ẩu đả. Chính xác hơn là một nhóm người đang quây vào đánh một người đàn ông.
Người đàn ông trên mình đầy vết thương, đang chảy máu, khắp mặt cũng toàn là máu, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng đã ra đến nông nỗi này, tay vẫn nắm chặt nắm đấm, mỗi lần tung cú đấm ra đều có thể khiến một kẻ địch gục xuống, cho dù khi đó người anh ta cũng có thêm một vết thương nữa.
Hoàng Yến Chi lạnh lùng nhìn tất cả, dù không đi nhưng cũng không tiến lên giúp đỡ.
“Cảnh sát đến, chạy mau.” Bỗng nhiên, tiếng còi cảnh sát hú lên thành hồi, vang vọng trong đêm tối, từ xa tiến lại gần đây khiến cả đám đang đánh nhau điên cuồng giật mình.
“Cảnh sát đến rồi, chạy thôi.” Một người thoảng thốt hét to rồi cùng đồng bọn bỏ chạy.
Rất nhanh sau đó, trong hẻm chỉ còn lại một người đàn ông khắp mình đầy máu, anh ta kiệt sức đứng dựa vào tường, thở hổn hển.
Đám người chạy đi trong hoảng loạn vốn không hề nhận ra họ chỉ nghe thấy tiếng xe cảnh sát chứ không hề thấy cảnh sát, thậm chí khi họ bỏ chạy rồi cũng không có cảnh sát nào đuổi theo.
Mãi lâu sau, Hoàng Yến Chi mới lặng lẽ bước ra từ trong bóng tối, đứng trước mặt người đàn ông kia, nhìn khắp một lươt từ trên xuống dưới.
Anh ta bị thương rất nghiêm trọng, thở hắt ra nhiều, mà hít vào khó khăn, trên người có một vết thương lớn đang chảy máu ròng ròng. Nhận ra có người lại gần, anh ta liền mở to mắt, nhìn Hoàng Yến Chi với ánh mắt đầy ác liệt.
Chỉ là, sau khi nhìn rõ chỉ là một cô gái, anh ta mới chợt thả lỏng. Anh ta đưa tay ra, hình như muốn kéo lấy cô, nhưng lại không có sức nên tay lại rũ xuống, cuối cùng đầu nghiêng sang một bên, ngất đi.
Hoàng Yến Chi nhìn rõ hai từ anh ta vẫn chưa kịp thốt lên - Cứu tôi.
****************
Khi tỉnh dậy, Dương Long mới nhận ra mình đang ở trong một căn phòng lạ lẫm. Ánh mắt anh ta thoáng qua một chút mê man, rồi lập tức tỉnh táo trở lại.
Anh nhớ rằng hôm qua mình bị kẻ địch sống còn - bang Hổ ám sát. Anh đã dùng hết tất cả mọi sức lực cũng không loại bỏ được hết kẻ địch. Ngay lúc cảm thấy mình sắp chết, anh lại nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, vốn nghĩ rằng mình nguy to rồi, không chết trong tay kẻ thù thì cũng rơi vào tay cảnh sát, nào ngờ cuối cùng xuất hiện trước mắt mình lại là một cô gái trẻ.
Ông vẫn chưa chết? Ha ha ha, ông đã không chết thì đợi khi ông trở về, chúng mày sẽ bị ông diệt trừ sạch.
Ánh mắt Dương Long đầy sự căm hận, khóe miệng nhếch lên một nụ cười dữ dằn nhưng vui vẻ. Anh nhìn những vết thương trên người, tất cả đều đã được xử lý, ngoài chiếc quần đùi thì anh cũng không mặc gì khác, nhưng cả người lại cuốn đầy băng, chẳng khác nào xác ướp cả.
Người cứu anh là cô gái nhỏ hôm qua?
Dương Long gắng gượng đứng dậy, bước ra khỏi phòng, đó là một căn hộ ba gian, trang trí đơn giản nhưng rất sạch sẽ.
Ngoài ban công phòng khách còn có một cái giá vẽ, bên trên là một bức tranh vẫn chưa hoàn thiện.
Đúng lúc Dương Long nghĩ rằng không có ai ở nhà, ngoài cửa bỗng có tiếng chìa khóa mở cửa. Dương Long gồng mình lên, bày tư thế phòng thủ.
Cửa mở ra, nhìn thấy người vừa bước vào, Dương Long lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Hoàng Yến Chi nhìn người đang đứng trong phòng khách, trên mặt hơi bất ngờ, “Anh vẫn chưa đi à?”
Dương Long nghe vậy, vẻ mặt hơi xấu hổ, anh vừa tỉnh lại cô đã về rồi.
Hoàng Yến Chi cũng không để ý đến anh mà bước thẳng vào bếp. Lúc đó Dương Long mới thấy tay cô xách mấy túi đồ. Khi quay ra ngoài, cô cầm thêm vài cái bát, trong đó là bữa sáng: cháo, bánh bao, sủi cảo, tào phớ, quả là rất phong phú.
Hoàng Yến Chi ngồi xuống ăn một mình, cảm giác được ánh mắt đang dán vào mình, cô bèn nhìn về phía Dương Long: “Muốn ăn cùng không?” Thật ra cô cũng đã chuẩn bị cả đồ ăn cho anh.
“Nếu vậy, tôi cũng không khách sáo nữa.” Dương Long đáp khảng khái. Hoàng Yến Chi không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn phần của mình.
Vất vả lắm Dương Long mới đi được đến bàn ăn ngồi xuống trước mặt Hoàng Yến Chi với lấy bát cháo mà cô chưa hề động vào, húp một hơi. Tay phải của anh bị thương, không thể cầm đũa được, chỉ cầm một cái thìa, cúi đầu húp cháo.
Đã một ngày anh không ăn chút gì, lại còn đánh nhau lâu như vậy, sớm đã đói đến mức da bụng dính vào da lưng, một bát cháo đâu có đủ được. Anh ta với lấy một cái bánh bao, chỉ cắn hai ba miếng đã hết sạch.
Hoàng Yến Chi lẳng lặng ăn bát tào phớ của mình.
Ăn uống no nê xong, cuối cùng cả người Dương Long cũng có được chút sức lực, cũng rảnh rỗi để quan sát Hoàng Yến Chi.
Có lẽ Hoàng Yến Chi trẻ hơn anh vài tuổi, khoảng tầm hai mươi, nhan sắc thật khiến người khác phải kinh ngạc. Chỉ là, mới ít tuổi như vậy mà cả người cô đã toát ra một cảm giác lạnh lùng xa cách.
“Tôi tên là Dương Long.” Dương Long mở lời.
“Ừ.”
Chỉ vậy thôi sao? Dương Long tự thấy mình cũng có chút tiếng tăm ở Hoa Hạ.Những người khác nghe đến cái tên này thôi chắc chắn sẽ có chút phản ứng, đâu có giống như cô gái đang đứng trước mặt anh, cứ như thể không hề biết anh vậy.
Không biết mình sao? Dương Long đột nhiên nhận ra, đúng rồi, tên của mình nổi danh ở xã hội đen, không phải người trong nghề thì không biết cũng là điều dễ hiều. Một cô gái như thế này, có lẽ là con cái của một gia đình giàu có nào đó, bằng không thì sao có thể ở trong một căn hộ đẹp như vậy.
“Cảm ơn cô tối qua đã cứu tôi, ơn này không thể đền đáp nổi bằng lời, sau này có chuyện gì cứ đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ không từ chối. Không biết cô tên gì?” Dương Long trịnh trọng nói.
Hoàng Yến Chi ăn nốt miếng tào phớ cuối cùng, từ tốn dùng khăn giấy lau miệng: “Không cần, sau này không gặp lại nữa là tốt rồi.”
Dáng vẻ của Dương Long tối qua rõ ràng là bị kẻ địch báo thù, đây đúng là một rắc rối lớn, mà Hoàng Yến Chi thì không hề thích sự rắc rối.
Lần này Dương Long thật sự xấu hổ, hình như mình vừa bị người khác ghét bỏ. Sống hơn ba mươi năm trên đời, đây là lần đầu tiên anh bị ghét bỏ như thế này.
Chỉ có điều, Hoàng Yến Chi đã thực sự cứu anh một mạng. Dương Long anh mặc dù cũng là một tay anh chị, bình thường cũng làm không ít chuyện xấu xa, nhưng anh là kiểu người đã nói là làm, lời đã nói ra rồi thì nhất quyết không thể rút lại được nữa.
“Cô bé này, dù sao tôi cũng phải cảm ơn cô.”
“Anh bị thương không nhẹ, tốt hơn hết vẫn nên tìm người đến xem sao, lát nữa tôi sẽ rời khỏi đây, phiền anh giúp tôi khóa cửa sau khi tôi đi.” Hoàng Yến Chi đứng dậy, thu dọn bát đĩa, cô không thích nhà cửa bừa bộn.