Hely và Irene thì không hóa trang gì. Lần này vẫn là Ryan đích thân đến đón bọn họ.
Anh ta nhìn thấy Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi thì nhướn mày: “Hai vị này là?”
Irene mở miệng: “Đây là Benn, còn đây là VỢ anh ấy, Jessy. Hai người này là bạn tôi, lần này qua đây giúp một tay. Còn vị này là Ryan, thủ lĩnh KA.”
Người trước là chỉ Hoàng Yến Chi người sau là chỉ Quân Hạo Kiện. Ryan đã từng gặp Quân Hạo Kiện một lần, nhưng anh ta hoàn toàn không thể liên tưởng Quân Hạo Kiện với người phụ nữ đứng trước mặt, chỉ nhìn tổ hợp người chồng nhỏ nhắn xinh xắn hơn cả vợ mình bằng ánh mắt kỳ lạ. Nhưng chút kỳ lạ này rất nhanh đã bị anh ta bỏ qua.
“Chào anh, thủ lĩnh Ryan.” Hoàng Yến Chi lên tiếng, cô hạ thấp giọng, giọng nói hơi khàn khàn, nghe rất khó phân biệt là nam hay nữ.
Quân Hạo Kiện chỉ gật đầu với Ryan chứ không nói gì. Hoàng Yến Chi giải thích: “Vợ tôi không nói được, mong anh thông cảm”
Ryan hiểu ra, cười thân thiện với Quân Hạo Kiện, sau đó nói: “Chúng ta lên xe trước đi. Đến căn cứ rồi tôi sẽ nói với mọi người tình hình cụ thể.”
Sau khi tới căn cứ, Ryan cho thuộc hạ ra ngoài hết rồi mới nói: “Tôi đã liên hệ với Kim phu nhân, bảy giờ tối mai chúng tôi hẹn gặp nhau ở khách sạn Katel để trao đổi cụ thể việc hợp tác.”
Ryan vừa nói vừa lấy bản đồ, chỉ cho nhóm người Hoàng Yến Chi xem vị trí khách sạn Katel.
Nó nằm ở khu phố sầm uất, hơn nữa lại không thuộc địa bàn của bất kỳ lực lượng vũ trang nào, thuộc địa bàn ZF quản lý.
“Đây là nơi Kim phu nhân lựa chọn phải không?”
Hoàng Yến Chi hỏi.
“Không sai, tôi chọn thời gian, bà ta chọn địa điểm.”
Đây là quy tắc trên giang hồ, hai bên gặp nhau thì một bên chọn thời gian và một bên chọn địa điểm.
Hoàng Yến Chi nhìn địa hình xung quanh, bốn phía thoáng đãng, là một nơi rất lý tưởng để chạy trốn, muốn vây bắt thì cần rất nhiều người. Xem ra Diệp Dung đã rất nhọc lòng để tìm ra một nơi như thế.
“Ryan, lần này tôi lại làm phiền anh rồi.” Irene nói.
Ryan cười lớn: “Irene, giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy.”
“Chuyện lần trước đã khiến anh gặp không ít phiền phức.” Trước đó vì cứu Hoàng Yến Chi, Ryan đã bị KING trả thù. Nếu không phải anh ta phúc lớn mạng lớn thì có lẽ đã mất mạng rồi.
Vậy mà lần này Ryan vẫn chủ động nói cho Irene biết tung tích của Diệp Dung, đồng thời còn giúp đỡ bọn họ, quả thật đã nằm ngoài dự đoán của Irene.
“Irene, tôi đã nói rồi, anh mãi mãi là bạn của tôi. Chuyện của anh cũng là chuyện của tôi, chỉ cần tôi còn sống thì lời này còn có hiệu lực. Tuy lần trước tôi gặp phải phiền phức, nhưng cũng không phải không có được bất kỳ lợi ích nào. Giải quyết được một kẻ có thể phản bội tôi bất cứ lúc nào thì tôi mới có thể yên tâm. Có điều, lần này chỉ bốn người các anh thôi sao?”
“Còn hai người còn đang trên đường, vẫn chưa đến nơi.”
Ryan gật đầu: “Được, tôi đã chuẩn bị xong số vũ khí, cũng chuẩn bị cho các anh một trăm người. Anh xem như vậy đã đủ chưa?”
“Đủ rồi, Ryan, tôi không nói những lời thừa thãi, tôi sẽ nhớ kỹ ân tình này.” Lần này là Hoàng Yến Chi nói thật sự thì Ryan không có giao tình gì với cô, nhưng lại nhiều lần giúp đỡ bọn họ, nên cô rất cảm kích.
“Đừng khách sáo. Tôi và Irene là bạn bè, lần trước tôi gặp nguy hiểm, anh ấy cũng tới giúp tôi.”
Quân Hạo Kiện nhìn thấy vậy, trong lòng lại có cái nhìn mới về đám người trên giang hồ này. Trong những người này, không thiếu những người giúp đỡ bạn bè mà không tiếc cả mạng sống, thậm chí là bỏ mạng.
Đến tối Helen và Wenny mới tới nơi. Hai người thấy Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi thì ngẩn ra một lúc, nhất là khi thấy Quân Hạo Kiện giả gái. Nếu không có Ryan ở đây, có lẽ Wenny đã bật cười tại chỗ rồi.
Helen và Wenny nhìn nhau, trong mắt đều chứa ý cười. Thấy Quân Hạo Kiện xanh cả mặt, Hoàng Yến Chi liền nắm tay anh.
Mọi người bàn bạc kế hoạch hành động cho ngày mai. Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện sẽ đi theo Ryan, làm bảo vệ cho anh ta khi gặp mặt Diệp Dung.
Hely chịu trách nhiệm theo dõi khách sạn. Còn ba người Irene, Helen và Wenny thì giả làm thuộc hạ đi theo Ryan.
Buổi tối, sau khi bàn bạc xong, Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện trở về căn phòng dành cho bọn họ.
Cô nhìn Quân Hạo Kiện giả gái, rốt cuộc không nhịn được liền bật cười thành tiếng.
Cô vừa bật cười, Quân Hạo Kiện lập tức đen mặt, cuối cùng thì đen như đáy nồi. Anh nhìn Hoàng Yến Chi cười run rẩy hết cả người, ánh mắt tối sầm: “Buồn cười lắm à?”
Hoàng Yến Chi xua tay,: “Không... buồn cười, chỉ là nhìn dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần của anh... rất...đáng ngạc nhiên...”
Quân Hạo Kiện nở nụ cười: “Không ngờ vợ anh lại thích loại này, xem ra trước kia anh đã không hiểu tâm tư vợ. Chờ giải quyết xong chuyện này, chúng ta sẽ có thể vui vẻ đóng cửa hóa trang.”
Hoàng Yến Chi bị ngây ngẩn bởi nụ cười của anh, nhất thời không phản ứng lại.
Quân Hạo Kiện tiến lên, ôm lấy cô rồi cúi đầu hôn sâu không khách sáo, sau một nụ hôn dài, anh nhìn thấy môi cô dính son môi, bèn lè lưỡi liếm: “Anh sẽ nhớ kỹ chuyện này, đến khi về sẽ tính sổ với em.”
Hoàng Yến Chi xấu hổ, đẩy lồng ngực anh ra, rồi bỗng nhiên cau mày.
Quân Hạo Kiện hỏi cô: “Sao thế?”
Hoàng Yến Chi xoa ngực: “Hơi căng sữa.”
Cô cởi cúc áo của vạt áo trước ra, vải quấn ngực đã hơi ướt, hôm nay chưa cho An An uống nên sữa tích tụ, làm cô rất khó chịu. Khi cô làm những hành động này cũng không tránh mặt anh.
Anh nhìn hai chú thỏ trắng lắc lư trước mặt mình, biết rõ bây giờ không phải lúc thích hợp, nhưng cơ thể vẫn phản ứng vô cùng thành thật, bắt đầu thở gấp.
Đến khi Hoàng Yến Chi cảm thấy bất thường thì đã bị anh đẩy ngã xuống giường.
Anh vùi đầu vào ngực cô nói: “Anh giúp em.” Nói xong anh mút lấy mút để, hết bầu ngực này rồi lại vùi vào bầu ngực khác.
Gò má Hoàng Yến Chi ửng đỏ, mãi cho đến khi Quân Hạo Kiện xử hết khẩu phần vốn thuộc về An An thì ráng đỏ này vẫn không biến mất.
Cơ thể Quân Hạo Kiện căng cứng khó chịu, nhưng vì thời điểm không thích hợp nên vẫn cố nhẫn nhịn mà không tiến thêm một bước.
Anh ôm cô vào lòng: “Vợ, sau khi trở về, em nhất định phải bồi thường cho anh đấy.”
Hoàng Yến Chi khàn giọng nói: “Vâng.”
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện cùng thức dậy.
Đến khi Hely tới gọi hai người thì bọn họ đã thay xong quần áo. Ăn sáng xong, Ryan mang vũ khí đến, vẻ mặt nghiêm trọng.
Irene nhìn anh ta, hỏi: “Ryan, đã xảy ra chuyện gì à?”
Ryan gật đầu: “Ừ, vừa mới nhận được tin tức. Yamamoto nước R dẫn theo một nhóm người đến MD.”
Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện nhìn nhau, xem ra người đến không ý tốt. Trước kia, trên giang hồ có lời đồn Kim phu nhân và Yamamoto có quan hệ tốt, bây giờ ngay lúc mấu chốt này, Yamamoto lại đưa người đến đây, không cần nói cũng biết mục đích là gì.
“Yamamoto dẫn đến bao nhiêu người?”
Ryan lắc đầu: “Tạm thời chưa xác định được, nhưng chắc là không dưới một trăm người.”
Hoàng Yến Chi liền hiểu, xem ra ban đầu Diệp Dung muốn hợp tác với Ryan chỉ là ngụy trang, bà ta đã sớm biết được quan hệ của Ryan và Irene, lợi dụng Ryan để dụ mình tới đây.
Có điều, bà ta làm như vậy, không sợ Ryan sẽ giúp bọn họ sao? Ở đây là địa bàn của Ryan, chỉ cần Ryan bằng lòng ra tay giúp đỡ, dù Yamamoto có dẫn theo nhiều người hơn nữa thì cũng chưa chắc đã có thể quay về vẹn toàn.
Trừ khi, trong tay Diệp Dung có con bài gì chưa lật để bọn họ ném chuột sợ vỡ đồ.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Hoàng Yến Chi hơi đổi, chẳng qua là ngại Ryan đang có mặt nên tạm thời không có hành động gì.
Đợi đến khi Ryan đi rồi, Hoàng Yến Chi lập tức gọi điện thoại cho Vũ Ân Nguyệt: “Yến Chi.”
Hoàng Yến Chi nghe giọng Vũ Ân Nguyệt không có gì khác thường, trong lòng hơi yên tâm: “Vâng, là con đây. Mẹ, hôm nay An An có ngoan không?”
“An An rất ngoan, chỉ là đêm qua lúc ngủ có khóc, đại khái là do không thấy con, dỗ thể nào cũng không chịu ngủ. Sau đó mẹ lấy bộ quần áo con thường mặc để thằng bé ôm thì nó mới chịu ngủ.
Con ở bên ngoài có khỏe không?”
“Con rất khỏe, chờ xong việc bên này thì con sẽ quay về, khoảng hai ba ngày nữa.” Hoàng Yến Chi nói.
“Ừ, con cứ yên tâm làm việc, mẹ sẽ chăm sóc An An thật tốt.”
Hoàng Yến Chi mơ hồ nghe thấy giọng bi bô của con trai, biết trong nhà không có chuyện gì thì nhanh chóng cúp điện thoại.
Hoàng Yến Chi nhìn Quân Hạo Kiện: “Anh nói xem, rốt cuộc trong tay Tần Nghiên có át chủ bài gì mà bà ta lại tự tin đến vậy?”
“Có phải là Cẩn Mai không?” Quân Hạo Kiện suy đoán.
Hoàng Yến Chi lập tức gọi điện thoại cho Cẩn Mai.
Cẩn Mai nói mình đang đi du lịch ở châu Âu cùng với Aldan, không gặp chuyện gì không may.
Nói cách khác, những người có thể dùng để uy hiếp được Hoàng Yến Chi đều không sao, vậy Diệp Dung lấy đâu ra tự tin mà hành động lộ liễu như vậy? Hay là bà ta cho rằng bà ta đã mạnh đến mức có thể chống lại giới giang hồ MD?
“Nghĩ không ra thì tạm thời đừng nghĩ đến lúc đó tự nhiên sẽ biết.” Quân Hạo Kiện khuyên nhủ cô.
Cô gật đầu, cũng chỉ có thể tạm thời như vậy, binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn.
Sáu giờ tối, đoàn người xuất phát.
Hely đã đến khách sạn từ trước, cô vào một căn phòng, xâm nhập hệ thống theo dõi của khách sạn, lắp thiết bị làm nhiễu sóng và nghe lén ở căn phòng bọn họ hẹn gặp.
Nhóm Hoàng Yến Chi đến khách sạn trước Diệp Dung.
Hoàng Yến Chi quan sát khắp căn phòng, diện tích rất lớn, thuận tiện để hành động.
Diệp Dung đến rất đúng giờ, bà ta đeo kính râm, nhìn thoáng qua đám người trong phòng, hơi dừng lại trên người Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện, cuối cùng nhìn về phía Ryan.
“Thủ lĩnh Ryan, lần đầu gặp mặt, tôi là Diệp Dung, cũng là Kim phu nhân trong miệng các cậu.”
Ryan yên lặng nhìn Diệp Dung, không đưa tay ra bắt mà bình thản nói: “Kim phu nhân đến đây còn đeo kính râm là có ý gì, khinh thường tôi?”
Diệp Dung cười khẽ, bỏ kính râm xuống: “Thủ lĩnh Ryan hiểu lầm, sao tôi có thể khinh thường cậu, như vậy được chưa?”
Ryan quan sát Diệp Dung: “Không ngờ Kim phu nhân lại là một người đẹp.”
“Ha ha, thật không dám nhận hai chữ người đẹp, người bên cạnh thủ lĩnh mới thật sự là người đẹp.”
Ánh mắt bà ta dừng lại trên người Quân Hạo Kiện vài giây, người đẹp “vạm vỡ” như vậy thật hiếm thấy.
Mặt Quân Hạo Kiện không biểu cảm, làm như không nghe thấy lời Diệp Dung nói, nghiêm túc đóng vai người đẹp lạnh lùng.
“Không ngờ Kim phu nhân lại có hứng thú với người bên cạnh tôi.” Ryan ngoài cười nhưng trong không cười mà nói.
“Thủ lĩnh Ryan thật biết nói đùa, tôi chỉ đơn thuần khen ngợi khuôn mặt đẹp của vị tiểu thư này mà thôi, không có ý gì khác, mong thủ lĩnh đừng hiểu lầm.” Diệp Dung cười giải thích, lại không chú ý đến ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Yến Chi.
Ryan cười ha ha: “Không ngờ Kim phu nhân còn là người hài hước như vậy, không thể sớm quen biết Kim phu nhân thật sự là rất tiếc.”
“Bây giờ quen biết cũng không muộn.” Diệp Dung ngồi xuống, trong lúc nói chuyện, bà ta đã nhìn hết đám người trong phòng, vẫn không thấy Hoàng Yến Chi.
Sâu trong mắt bà ta hiện vẻ nghi ngờ, lẽ nào Ryan thật sự muốn hợp tác với bà ta nên không tiết lộ hành tung của bà ta cho Hoàng Yến Chi?
“Kim phu nhân, nghe nói bà muốn tìm tôi hợp tác, không biết bà muốn hợp tác thế nào?” Ryan chủ động hỏi.
Diệp Dung không trả lời câu hỏi này mà nhìn khắp những người trong phòng một lượt, vừa cười vừa nói: “Thủ lĩnh Ryan, tôi nghĩ chuyện này càng ít người biết càng tốt, cậu nghĩ sao?”
Ryan cười thoải mái, phất tay một cái, ngoại trừ Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện, những người khác đều đi ra ngoài.
Mà Diệp Dung cũng chỉ để lại hai người, một nam một nữ, đều là người mà bà ta tin tưởng nhất.
“Kim phu nhân, bây giờ bà đã có thể nói chưa?” Ryan hỏi.
Hôm nay Diệp Dung không phải đến nói chuyện làm ăn, nhưng chính bà ta bắt đầu chuyện này, nếu bây giờ nói đến đây không phải để bàn chuyện làm ăn thì sợ là khó có thể ăn nói với Ryan.
Ryan không báo tin cho Hoàng Yến Chi, chứng tỏ anh ta thật lòng muốn hợp tác, bà ta không thể đắc tội với người này. Kẻ thù ấy mà, có thể ít đi một người thì tốt hơn.
“Không giấu gì thủ lĩnh Ryan, lượng hàng tôi muốn không nhiều lắm, chỉ cần một trăm triệu là đủ, nhưng phải là loại mới nhất trong tay thủ lĩnh mới được.” Nếu là bàn chuyện làm ăn, Diệp Dung cũng thể hiện thái độ bàn chuyện làm ăn.
Ryan nhíu mày: “Đúng là một trăm triệu không nhiều, phu nhân muốn loại mới nhất cũng được, nhưng giá tiền không thể quá thấp. Dù sao thì cũng có nhiều người muốn loại hàng mới này, phần lớn hàng trong tay tôi đã được khách quen đặt trước.”
“Đương nhiên rồi, vì chút hàng hóa mà làm phiền thủ lĩnh mạo hiểm đến đây, tôi thực sự áy náy lắm, chắc chắn tôi sẽ không ép thêm, tôi chỉ mong cậu ra giá thị trường là tốt rồi.”
“Không, phu nhân hiểu lầm ý tôi rồi, giá thị trường là tôi để cho người mua với số lượng lớn.” Ryan hòa nhã nói.
Nụ cười trên mặt Diệp Dung nhạt đi: “Thủ lĩnh Ryan, tham lam quá cũng không tốt, ở nước T có câu ' lòng tham không đủ rắn nuốt voi ', tôi thật lòng đến đây bàn chuyện làm ăn, nhưng thái độ này của cậu lại khiến tôi khó xử.”
Ryan vẫn cười tủm tỉm như trước: “Kim phu nhân lại nói đùa rồi. Nếu bà thật lòng muốn làm ăn với tôi thì sao bà lại mời Yamamoto đến đây? Theo như tin tức tôi nhận được thì người của Yamamoto đã bao vây khách sạn này.”
Diệp Dung ngây người, không ngờ tin tức của Ryan lại nhanh nhạy như vậy. Vì giữ bí mật, bà ta cố ý để Yamamoto lẻn vào khách sạn từ tối qua.
Nhưng theo ý của Ryan thì hình như anh ta đã sớm nhận được tin tức. Xem ra bà ta vẫn còn coi thường KA, có vẻ như Ryan mạnh hơn suy nghĩ của bà ta, không biết lập trường của anh ta thế nào.
“Thủ lĩnh Ryan, tôi không hiểu ý cậu nói. Lần này tôi đến đây một mình, ngoại trừ mấy người mà cậu vừa thấy thì tôi không dẫn theo ai cả.”
Nụ cười trên mặt Ryan không đổi: “Kim phu nhân, mọi người đều là người thông minh, tôi nói như vậy, tất nhiên là tôi đã nhận được thông tin chính xác, bà cần gì phải lấp liếm. Tôi chỉ muốn hỏi bà một câu, bà cho Yamamoto bao vây khách sạn để làm gì? Giết tôi sao?”
Diệp Dung mỉm cười: “Thủ lĩnh Ryan hiểu lầm rồi, làm sao tôi có thể làm ra chuyện đó chứ? Được rồi, tôi thừa nhận là tôi mời Yamamoto cùng đến đây, nhưng chúng tôi không có bất cứ ác ý gì với cậu. Dù sao thì người của tôi cũng có hạn, mà tôi vẫn luôn tiếc mạng nên mới mời Yamamoto bảo vệ sự an toàn của tôi. Yêu cầu này không tính là quá đáng chứ?”
“Đây là việc riêng của bà và Yamamoto, tôi sẽ không quản. Chuyện trước mắt là Yamamoto đang bao vây khách sạn, bà định giải thích chuyện này như thế nào?”
Ánh mắt Diệp Dung trở nên lạnh dần, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không đổi: “Thủ lĩnh Ryan, cậu yên tâm, Yamamoto chỉ bảo vệ an toàn của tôi, sẽ không có bất cứ hành động quá đáng nào với cậu, bao vây khách sạn chỉ là hành động bất đắc dĩ. Dù sao đây cũng nằm trên địa bàn của cậu, không phải sao?”
“Kim phu nhân, sợ rằng mục đích của bà không đơn giản như vậy.” Vẻ mặt Ryan bỗng trầm xuống, vỗ vỗ tay, ngay lập tức cửa mở ra, mười mấy người tràn vào vây ba người Diệp Dung ở giữa.
Diệp Dung không cười nổi nữa, lạnh lùng nhìn Ryan: “Ryan, cậu có ý gì?”
“Con người tôi cũng khá tiếc mạng, đám người này đến bảo vệ tôi, bây giờ chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện làm ăn.” Ryan nói lại những lời Diệp Dung lượng vừa nói một cách đầy châm chọc.