Không gian trong xe vốn có hạn, Diệp Dung vừa đến liền trở nên chật hẹp rất nhiều. Cẩn Giai Thuỵ thấy thế thì lập tức lui ra ngoài để nhường lại không gian cho Hoàng Yến Chi.
“Tần Hinh, Hely, đè Diệp Dung xuống cho tớ.” Hoàng Yến Chi lạnh giọng nói, quá trình này không được mắc sai lầm, nếu không bọn họ sẽ không toàn mạng. Hely và Tần Hinh một trái một phải cố định Diệp Dung, ban đầu bà ta chưa biết Hoàng Yến Chi muốn làm gì, nhưng nhìn động tác của cô thì lập tức hiểu ra, liền muốn giãy giụa.
Nhưng tay chân bà ta đã hoàn toàn bị phế, bây giờ cơ thể lại bị Hely và Tần Hinh cố định, hoàn toàn không thể cựa quậy.
“Hoàng Yến Chi, thả tao ra, mày mà đụng nhẹ vào quả bom này thì tất cả đều phải chết đó.” Diệp Dung không muốn để Hoàng Yến Chi chuyển quả bom, việc này không thành công thì thôi, cùng lắm thì cả đám cùng chết, dù sao bà ta cũng không muốn sống nữa. Nhưng ngộ nhỡ thành công, vậy thì kế hoạch của bà ta sẽ đổ bể. Hoàng Yến Chi làm như không nghe thấy bà ta nói gì, vẫn không dừng tay, thành thạo cắt bỏ phần áo trước ngực bà ta, để lộ ra phần ngực trần truồng của bà ta. Sau đó cẩn thận cầm một sợi dây trên người Cẩn Mai, hết sức nhanh chóng đính nó lên người bà ta. Cô dừng lại hai giây, nín thở, nhìn chằm chằm quả bom. Nếu lúc này nó nổ tung thì bọn họ cũng đành chịu. Chờ hai giây, vẫn bình an vô sự, Hoàng Yến Chi khẽ thở phào. Nói cách khác, cách này hoàn toàn có thể thực hiện được.
“Tần Hinh, cô cũng muốn giúp bọn chúng sao? Cô đừng quên, ban đầu là tôi cứu mạng cô.” Không thể ra tay với Hoàng Yến Chi, Diệp Dung lại nhìn sang Tần Hinh. Trong xe toàn là mùi máu tanh nồng nặc làm người ta buồn nôn, mùi này bốc ra từ cánh tay Diệp Dung. Cánh tay bị Quân Hạo Kiện đánh bị thương của bà ta bởi vì động tác lôi kéo vừa rồi của Tần Hinh mà máu lại chảy ra không ngừng. Tần Hinh nghe vậy thì mắt lóe lên, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt: “Tôi làm nhiều việc cho bà như vậy, cho dù là mấy cái mạng cũng đều đã trả lại cho bà rồi.”
“Không, cô vẫn còn một chuyện cuối cùng chưa làm. Tôi không muốn cô đi bắt Vũ Ân Nguyệt nữa, bây giờ tôi muốn cô giết chết Hoàng Yến Chi. Chỉ cần hoàn thành thì cô sẽ được tự do.” Tần Hinh khẽ nhếch môi: “Bà chết thì tôi cũng được tự do thôi. Thay vì tốn sức đi giết Hoàng Yến Chi tôi thà nhìn bà chết.”
Trong lúc nói chuyện, sợi dây thứ hai đã được chuyển sang người bà ta. Vừa thấy thì bà ta càng gấp gáp hơn, định cất giọng bảo quản gia nổ súng, nhưng chưa kịp nói thì miệng đã bị nhét vải bịt kín. Chẳng biết Tần Hinh lấy miếng vải đó từ đâu mà bẩn đến không còn nhìn ra màu sắc vốn có, còn tỏa ra mùi lạ.
Hely khịt mũi, ghét bỏ nhìn thoáng qua miếng vải trong miệng Diệp Dung. Tần Hinh nhún vai, tỏ ra vô tội: “Tôi lấy trong xe.” Hoàng Yến Chi làm lơ tình hình bên cạnh, chỉ tập trung nhìn sợi dây trên bom. Trên quả bom có tất cả sáu sợi dây, hiện tại đã chuyển đi hai sợi, còn lại bốn sợi.
Một bên khác. Quản gia trơ mắt nhìn Diệp Dung bị Tần Hinh lôi đi như lôi một con chó chết thì lập tức nóng ruột: “Các người thả phu nhân ra.”
Tần Hinh nào quan tâm đến việc này, vẫn lôi Tần Hinh vào xe. Quản gia định xông lên nhưng lại bị James và Quân Hạo Kiện giơ súng cản lại ngay tại chỗ.
Quân Hạo Kiện và James cũng không biết Hoàng Yến Chi đưa Diệp Dung đi để định làm gì, nhưng ngẫm nghĩ cũng biết chắc chắn là có liên quan đến bom trên người Cẩn Mai.
“Tôi sẽ đưa điều khiển từ xa cho các người và để các người đi, các người thả phu nhân ra.” Quản gia thỏa hiệp, ông ta rất bất an khi thấy Diệp Dung bị đưa đi. Quân Hạo Kiện tỉnh bơ, lạnh lùng nhìn quản gia.
“Các người lùi về sau sáu mươi mét. Sau đó ném súng xuống đất cho tôi.” Khoảng cách sáu mươi mét đã vượt qua tầm sát thương của súng ngắn, có thể cho bọn họ thời gian nhất định để tranh thủ rút lui.
Quản gia sầm mặt: “Cái này không được, ai biết được một khi tôi lùi lại thì các người có làm gì phu nhân hay không.” Ông ta tuyệt nhiên không tin tưởng đám người Hoàng Yến Chi sẽ bỏ qua cho Diệp Dung. Cơ hội lần này, dù nói thế nào cũng là cơ hội tốt cho đối phương.
“Ông chỉ có thể lựa chọn tin tưởng chúng tôi.” Quân Hạo Kiện nói. Vấn đề bây giờ là quản gia không nắm được thóp bọn họ nên không uy hiếp được bọn họ.
“Tối đếm ba tiếng, nếu các ông không lùi lại, vậy chúng tôi chỉ có thể lựa chọn liều chết đến cùng.” Giọng của Quân Hạo Kiện càng lúc càng lạnh: “Ba, hai,...”
“Khoan đã.” Quản gia lên tiếng: “Chúng tôi lùi.” Ông ta phất tay ra hiệu cho thuộc hạ lùi về sau.
“Nhiều nhất là hai mươi mét thôi.” Quản gia vừa lùi vừa nói.
Quân Hạo Kiện chỉ muốn tranh thủ thời gian cho Hoàng Yến Chi, đương nhiên không quan tâm quản gia lùi lại bao nhiêu mét. Quản gia lùi hơn hai mươi mét thì dừng lại, giằng co với đám người của Quân Hạo Kiện phía xa xa, không hề có ý định bỏ súng trong tay xuống.
James nhìn sang Peter: “Đi xem thử tình hình bên kia thế nào.” Peter đi ra sau xe, vừa đến đã thấy Hoàng Yến Chi đang chuyển sợi dây thứ tư. Thấy rõ bọn họ đang làm gì, Peter giật nảy mình. Đây quả thật là hành động điên rồ, chẳng lẽ bọn họ không biết chỉ cần sơ sẩy một chút thì cả đám sẽ đi gặp Thượng đế sao?
Quả nhiên là người được James dạy dỗ, điên rồ y như hắn vậy. Peter nhìn thoáng qua, không bước đến quấy rầy mà quay về nhỏ giọng báo cáo tình hình với James, đương nhiên Quân Hạo Kiện cũng nghe thấy được, ánh mắt anh hơi dao động nhưng không nói gì. Cho dù Hoàng Yến Chi làm gì, chỉ cần anh ở bên cạnh thì anh đều sẽ ủng hộ cô.
Chỉ có điều, ngay lúc Hoàng Yến Chi suôn sẻ chuyển được sợi dây thứ tư qua người Diệp Dung thì con số trên quả bom bỗng nhiên nhảy nhanh, vốn vẫn còn 2/3 thời gian, nhưng trong nháy mắt chỉ còn lại ba phút.
Hely nhìn vào con số, sắc mặt lập tức thay đổi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Nhịp tim hai người không đều, thời gian chạy nhanh hơn, Tiểu... cô Hoàng, mau lên, tranh thủ thời gian.” Tần Hinh thúc giục.
Mặc dù trên bom hiện ba phút, nhưng trên thực tế bọn họ vốn dĩ không có đầy ba phút, làm không tốt thì ngay cả một phút cũng không có.
Hoàng Yến Chi trầm tĩnh, cô là kiểu người càng gặp nguy hiểm, tình hình càng nguy cập thì sẽ càng bình tĩnh hơn người, bèn nhanh chóng chuyển hai sợi dây cuối cùng qua người Diệp Dung, sau đó chuyển bom lên người bà ta, nói với Tần Hinh: “Mau ném xuống biển.”
Diệp Dung biến sắc, định giãy giụa nhưng đã bị Hely và Tần Hinh khiêng ra khỏi xe.
Con đường này vốn là đường núi, một bên là núi, một bên là biển cả. Nên vài chiếc xe gặp chuyện ở đây sẽ lao thẳng xuống biển và không còn chút khả năng sống sót nào.
Hely và Tần Hinh tức tốc ném mạnh Diệp Dung ra ngoài, cơ thể Diệp Dung vẽ lên không trung một đường vòng cung đẹp đẽ, chỉ là không đợi đường vòng cung này rơi xuống thì trên không đã chợt vang lên một tiếng nổ rất lớn.
“Nằm xuống!” Hoàng Yến Chi hét lên, đám người vô thức ôm đầu nằm sấp xuống đất. Quản gia trơ mắt nhìn bọn họ khiêng Diệp Dung ra khỏi khoang xe, không đợi ông ta kịp phản ứng đã ném xuống biển, sau đó “bùm” một tiếng, mọi thứ biến thành ngọn lửa lớn trước mắt ông ta. Trận nổ này làm đất rung núi chuyển, nước biển bị bắn lên cao rồi văng một ít lên người bọn họ. Không đợi tiếng động lắng lại, Hoàng Yến Chi đã nhanh chóng bò dậy: “Đi mau!”
Mọi người cũng phản ứng rất nhanh, bèn trở lại xe rồi lập tức chạy ra ngoài. Đến khi quản gia chấp nhận sự thật Diệp Dung đã bị nổ chết thì đám người Quân Hạo Kiện đã lái xe đi rất xa.
Mắt quản gia đỏ ngầu, trong mắt đều là vẻ điên cuồng: “Đuổi theo cho tôi, một tên cũng không được để sống.” Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói. Trò chơi rượt đuổi quanh đường núi bắt đầu. Đám người Hoàng Yến Chi vừa chạy vừa nã súng về phía sau, đạn bắn vào thân xe rồi rơi xuống mặt đường, cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn. Bỗng nhiên, xe của đám Hoàng Yến Chi bị người của quản gia bắn thủng lốp, ngay cả bình xăng cũng bị bắn thủng: “Tris, chúng ta phải bỏ xe thôi.” Hely nói.
Hoàng Yến Chi gật đầu rồi nói với Quân Hạo Kiện trên chiếc xe bên cạnh: “Hạo Kiện, yểm trợ bọn em.” Quân Hạo Kiện và James nghiêm mặt rồi tới gần Hoàng Yến Chi hơn. Quân Hạo Kiện mở cửa xe chĩa súng ra sau bắn liên tục mấy phát, James thì ở cửa xe bên kia. Dưới sự yểm trợ hỏa lực của hai người, ba chiếc xe của thuộc hạ James dần tiến đến gần xe của Hoàng Yến Chi, Hely lợi dụng đúng thời cơ nhảy thẳng qua, sau đó đến Tần Hinh, Hoàng Yến Chi điểu khiển xe, thấy Hely và Tần Hinh đã rời đi. Mọi người thấy cô đột nhiên lâm vào khó khăn.
Cô phải làm sao đây. Vừa rồi cô giữ cho tốc độ cho hai xe song song nên Hely và Tần Hinh mới thuận lợi nhảy qua xe hắn, bây giờ đến phiên cô thì phải làm sao đây?
“Yến Chi, đưa tay cho anh.” Quân Hạo Kiện nói.
James lập tức hiểu được ý của Quân Hạo Kiện, bèn bảo Peter giữ đều tốc độ với xe của Hoàng Yến Chi. Helen đã nhoài nửa người ra ngoài xe, điên cuồng bắn về phía bọn người quản gia.
Quản gia trơ mắt nhìn Diệp Dung bị nổ tan xác trước mặt mình thì đã sớm phát điện nên tất nhiên không chịu buông tha cho Hoàng Yến Chi.
Ông ta gần như tập trung hết hỏa lực vào xe của cô, lúc này cô mà nhảy sang sẽ rất nguy hiểm. Nhưng nếu cô không nhảy thì khi xe nổ tung, cô sẽ càng nguy hiểm hơn. Cân nhắc lợi và hại, hiện giờ cô chỉ có thể lựa chọn nhảy khỏi xe.
Quân Hạo Kiện vứt súng đi, một tay nắm thật chặt cửa xe, một tay duỗi về phía Hoàng Yến Chi, hoàn toàn không quan tâm đạn lạc bên người. Nếu không nhờ đám James và Helen yểm trợ, đoán chừng anh đã bị thương. Hoàng Yến Chi mở cửa xe, nắm lấy tay Quân Hạo Kiện, đặt chân lên xe James. Anh kéo mạnh một cái, cô liền ngã vào lòng anh.
Anh che chở cô chui vào xe, cô quay lại nhìn anh. Vừa nãy cô nghe được tiếng rên của anh, tám chín phần là đã bị thương. Quân Hạo Kiện lắc đầu nhìn cô, ra hiệu mình không sao. Một giây cuối cùng, anh bị trúng đạn lạc vào cánh tay. Anh mặc quần áo màu đen, nên không nhìn thấy vết thương đang chảy máu. Nhưng quần áo sẫm màu lại và mùi máu tanh vẫn nhắc nhở Hoàng Yến Chi biết rằng anh đã bị thương.
Cô kéo tay anh qua, đang định kiểm tra cho anh thì anh lại rút tay ra, đưa súng cho cô: “Chờ an toàn rồi nói.” Cô mím môi, nhìn anh một lúc lâu rồi tập trung chú ý về phía sau.
“James, không xong rồi, phía trước bị sạt lở do cơn mưa to đêm qua, đường bị một tảng đá lớn cản trở, chúng ta không qua được.” Sắc mặt Peter chợt biến khi nghe đàn em báo cáo. Mọi người nghe vậy thì mặt đều biến sắc, đúng là nhà dột còn gặp mưa. Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện nhanh chóng quan sát địa hình gần đây một chút: “Nhanh, chúng ta lên núi.”
Một bên là núi, một bên là biển, chắc chắn bọn họ không thể nhảy xuống biển tập thể, cũng sẽ không chọn cách chết cùng quản gia vào lúc này. Diệp Dung đã chết, trong tay bọn họ không còn lợi thế để ràng buộc quản gia, hơn nữa bây giờ quản gia đã là một kẻ điên. Ông ta chỉ muốn giết hết bọn họ để chôn cùng Diệp Dung chứ hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của mình. Đây là lối đánh liều mạng, bọn họ chỉ có thể tạm thời tránh mũi nhọn.
Trước mắt, đây là phương án tốt nhất, Hely và Helen dẫn theo mấy người đánh yểm trợ, những người khác nhanh chóng xuống xe men theo lối nhỏ bên hông leo lên núi. Người bên quản gia thấy thế thì lập tức tập trung hỏa lực tấn công, nhưng bị bọn Hely cản lại. Đám người vừa rút lui vừa chiến đấu.
“Tôi đã liên lạc với máy bay trực thăng rồi, chúng ta cần phải chạy lên đỉnh núi, trên đó có một khoảng đất bằng, trực thăng sẽ chi viện ở đó, mười phút sau sẽ đến.” James nói.
Người của bọn họ ở đây khá nhiều, máy bay trực thăng chỉ có thể chở số người có hạn, trước mắt hắn chỉ liên lạc được với ba chiếc. Nói cách khác, sau lần này thì thuộc hạ của hắn sẽ tổn thất hơn phân nửa, nhưng James không để ý tới những điều này, bất kể giá nào cũng phải đưa Hoàng Yến Chi rời đi an toàn.
Cánh tay trái của Quân Hạo Kiện đã bị thương, máu vẫn chảy liên tục, Hoàng Yến Chi sốt ruột, thế nhưng bây giờ không thể dừng lại để băng bó cho anh, người của quản gia vẫn đuổi theo phía sau. Bên cạnh liên tục có người ngã xuống mà Hoàng Yến Chi vẫn không quay đầu lại, đám người rút lui lên đỉnh núi. Số người bên quản gia chỉ còn lại 1/3, nhưng bọn chúng trang bị vũ khí đầy đủ. Trong chốc lát, mấy người Hoàng Yến Chi đã bị đánh đến không còn sức đánh trả.
Người của James đã tổn thất hơn phân nửa, ngay cả Hely cũng bị trúng đạn. Tần Hinh vừa đỡ cô, vừa chĩa súng ra sau nã mấy phát, cả đám vất vả lắm mới chạy lên núi được.
Mà cùng lúc đó, người của quản gia cũng đã đuổi kịp. Cả đám vừa đi vừa tìm đường lui, phát hiện thật ra trên núi còn khó hoạt động hơn, nếu không phải đông hơn đám quản gia, e rằng lúc này đã bị làm gói thành sủi cảo.
“Tris, chúng ta không còn đường lui rồi.” Hely ngoái lại nhìn vách núi và sóng vỗ ngoài khơi dưới vách núi, thấy độ cao ở đây cách mặt biển hơn trăm mét, từ độ cao này mà rơi xuống thì tuyệt đối chết không có chỗ chôn. Sắc mặt cả đám đều khó coi. Nhất là James, máy bay trực thăng mà hắn gọi đã không đến đúng thời gian dự định, đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến bọn họ bị quản gia bao vây.
“Đã không có đường lui vậy thì liều mạng một lần đi.” Hoàng Yến Chi bình tĩnh nói, cũng chẳng thể đứng yên chờ chết. Quân Hạo Kiện đứng trước mặt cô, phía trước là quản gia đã bước ra sau đám người, hai mắt đỏ ngầu, nhìn cô chằm chằm: “Ai bảo các người giết bà ấy, tất cả các người đều đáng chết!” Quản gia gào thét, đến tận bây giờ ông ta vẫn chưa chấp nhận được sự thật rằng Diệp Dung đã chết, chính ông ta tự tay cột bom vào người Cẩn Mai, thế nhưng kết quả lại làm bà ta chết, ông ta không thể chấp nhận được sự thật này. Quân Hạo Kiện lạnh lùng đối mặt với họng súng của quản gia.
“Bà ấy đã đáng thương lắm rồi, nhiều năm qua luôn chịu nỗi dằn vặt mất đi người mình yêu, sao các người còn làm thế với bà ấy?” Giọng nói khàn khàn của quản gia theo gió thổi vào tai cả đám người Hoàng Yến Chi.
Trong đầu ông ta hiện lên hình ảnh sau khi Diệp Dung mất đi Carl đã như cái xác không hồn chẳng khác gì búp bê vải. Nhiều năm qua, bà ta luôn dựa vào sức mạnh của sự thù hận để sống tiếp. Nếu chưa trả xong thù lớn, e rằng vào lúc Carl chết đi thì bà ta đã chết theo rồi.
Ông ta đúng là người mà mẹ James sắp xếp. Ông ta đã tận mắt chứng kiến Diệp Dung từ một cô gái ngây thơ trở thành một người bị thù hận khống chế, tuổi còn quá trẻ mà đã sống mơ mơ màng màng, tranh đoạt chút quyền lực ít ỏi với những người đàn ông khác nhau, vì báo thù mà hy sinh tất cả. Chính tai ông ta đã nghe được tiếng khóc đè nén và tiếng cười vọng ra từ trong phòng vào ban đêm khi bà ta đưa Diệp Ngân vào căn cứ.
“Bà ấy đáng thương như thế, luôn sống trong đau khổ, vậy mà ngay cả lúc chết cũng không được bình yên, lũ đáng chết các người phải chết cùng bà ấy.” Gân xanh trên cổ và trên mặt quản gia đều đã nổi lên. Tần Hinh không nhịn được nữa, liền chĩa súng về phía quản gia bắn một phát, nhưng bị đàn em của ông ta chặn lại. Cô lạnh lùng giật lấy súng tiểu liên của người bên cạnh rồi nã tới tấp về phía đối diện. Đương nhiên đối phương không khoanh tay hứng chịu như thế, tiếng súng chọc thủng màng nhĩ của mọi người. Hai bên nhanh chóng hết đạn, thể là liền đấu tay không với nhau, Hoàng Yến Chi luôn cách Quân Hạo Kiện một khoảng không xa, cánh tay anh bị thương, nếu hành động nhất định sẽ ảnh hưởng.
Còn Helen thì bảo vệ James và Peter, dù sao hôm nay James cũng dẫn người tới cứu Hoàng Yến Chi, cho nên lúc này bọn họ không thể mặc kệ hắn được. Rõ ràng năng lực đánh tay đôi của bên Hoàng Yến Chi mạnh hơn, cho dù cũng tổn thất không ít, nhưng tối thiểu tổn thất ít hơn bên quản gia.