Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân - Hoàng Yến Chi

Mọi người vào nhà, Hoàng Yến Chi nhìn James một lúc lâu mà vẫn không nói gì.

Ngược lại, Quân Hạo Kiện lại mở lời: “Cảm ơn.” Dù thế nào, James cũng đã cứu An An thoát khỏi bọn buôn người. Hơn nữa nhìn trạng thái lúc này của con trai, thì anh biết ba ngày qua con không hề chịu bất kỳ khổ cực gì, ngược lại còn được chăm sóc rất tốt.

“Tôi làm vậy không phải vì anh.” Lúc nói chuyện với Quân Hạo Kiện, nụ cười trên mặt James liền biến mất. Hắn vẫn muốn giết người đàn ông này.

An An dựa trong lòng Hoàng Yến Chi đủ rồi, thì lại chạy đến cạnh ba mình ngẩng đầu gọi ba: “Ba ơi.”

Quân Hạo Kiện xoa đầu con trai: “Ừ, ba mẹ tới đón con về nhà.” An An cười tủm tỉm, gật đầu, rồi lại nghĩ đến chuyện gì đó nên chạy đến cạnh James: “Chú ơi, chú tốt quá, tốt hơn chú kia nhiều.” Cậu bé chỉ vào Peter.

Ánh mắt James trở nên ấm áp, đưa tay sờ mặt An An: “Sau này phải nghe lời ba mẹ, không được chạy lung tung nữa đấy.”

“Chú ơi, vậy sau này cháu có thể đến thăm chú nữa không?” Cậu bé rất thích chú này.

“Chuyện này thì phải hỏi ba mẹ cháu.”

An An quay đầu nhìn sang Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện: “Ba, mẹ, sau này con có thể đến chơi với chú ấy được không? Chú ấy rất tốt với con.”

Ánh mắt Hoàng Yến Chi sâu thẳm, cô chưa kịp trả lời thì Quân Hạo Kiện đã lên tiếng: “Được.”

Mắt An An sáng lên: “Chú ơi, ba cháu đã nói sau này cháu có thể đến thăm chú nữa.” James không ngờ người đồng ý lại là Quân Hạo Kiện, hắn hơi ngạc nhiên nhìn anh.

Quân Hạo Kiện tỏ vẻ thản nhiên, không nhìn ra dang suy nghĩ gì.

“Chú, vậy cháu về nhà với ba mẹ cháu trước đây. Lần sau cháu lại đến thăm chú, hoặc chú đến nhà cháu chơi nhé.” An An nói với James.

“Được, có cơ hội chủ nhất định sẽ đến nhà cháu chơi.” James dịu giọng nói, sau đó nhìn sang Hoàng Yến Chi.

Cô đang nhìn hắn với ánh mắt rất phức tạp, cuối cùng chỉ hóa thành một câu: “Cảm ơn.” Cảm ơn hắn đã cứu An An, cũng cảm ơn vì hắn vẫn còn sống.

Đáy mắt James hiện lên vẻ dịu dàng: “Không cần cảm ơn.”

Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện đưa An An rời khỏi.

Peter nhìn James, vừa tức vừa giận: “Anh cứ để bọn họ đi như vậy sao, tốt xấu gì cũng giữ họ lại ăn một bữa cơm chứ.” Anh ta mất nhiều công sức như vậy để hắn gặp mặt Hoàng Yến Chi, kết quả người này lại cứ vậy mà để người ta đi.

“Peter, lần sau không được làm thế nữa.” Vẻ mặt James lạnh nhạt.

Peter sờ mũi, biết hắn đang nói đến chuyện mình để Hoàng Yến Chi đến nhà: “Biết rồi.”

“Mẹ ơi, mẹ nhớ con không? Con rất nhớ mẹ.” Trên đường về, An An cứ vùi trong lòng Hoàng Yến Chi không chịu rời.

Cô xoa đầu con trai: “Nhớ, mẹ rất lo lắng cho con.”

“Con biết mẹ sẽ lo lắng cho con mà. Mẹ ơi, con rất mạnh mẽ, không hề khóc.” Khuôn mặt nhỏ nhắn An An đầy vẻ kiêu ngạo. Khi bị bọn buôn người bắt, cậu bé thật sự không hề khóc.

“An An lớn rồi, mẹ vui lắm.”

“Có điều mẹ ơi, mẹ và chú kia là bạn bè thật không? Sao vừa rồi gặp chú ấy mà mẹ không nói gì vậy ạ?” An An thấy hơi khó hiểu. Cậu bé cũng có bạn, khi cậu bé ở cùng bạn thì luôn có đủ chuyện để nói, sao lúc mẹ gặp chú James lại không nói câu nào.

Nghe vậy, vẻ mặt Hoàng Yến Chi hơi phức tạp, sau đó cười nói: “Mẹ cùng chú ấy đúng là bạn bè, nhưng lâu rồi không gặp nhau nên mẹ không biết nói gì.”

An An cái hiểu cái không: “Ô, mẹ, vậy lần sao mẹ có thể đưa con đến thăm chú ấy không?” Vẫn chưa rời khỏi thành phố Lâm mà cậu bé đã tính đến lần sau.

Hoàng Yến Chi cúi đầu nhìn con trai: “Con rất thích chú ấy à?”

“Chú ấy tốt với con lắm. Tuy chú ấy không kể chuyện cho con nghe, nhưng lại mua rất nhiều đồ chơi và quần áo mới cho con. Còn tắm rửa đánh răng cho con, cùng chơi với con nữa.” An An gật đầu, gập ngón tay, liệt kê những chuyện James đã làm cho mình.

Ánh mắt Hoàng Yến Chi sâu thẳm, cô vô cùng ngạc nhiên, rất khó liên hệ người trong miệng An An với James mà cô biết được. Nhưng chuyện lần này thật sự phải cảm ơn hắn, tuy hắn đã giấu An An ba ngày.

“Được, lần sau mẹ đưa con đến thăm chú ấy.” Hoàng Yến Chi dịu dàng nói.

Tình cảm cô dành cho James rất phức tạp. Hắn là bóng ma lớn nhất thời thơ ấu của cô, tất cả những ký ức đau khổ của cô đều có hình bóng hắn. Vì hắn mà cô phải rèn luyện và làm nhiệm vụ liên tục, vì hắn mà bạn bè cô phải mất mạng, thế nhưng thật sự hẳn đã giúp đỡ cô rất nhiều lần

Hắn đã từng là người có thù hận nhất, muốn tiêu diệt nhất, nhưng bây giờ cô lại nợ hắn.

An An nghe Hoàng Yến Chi nói sẽ đưa mình đi gặp James thì lập tức nở nụ cười: “Mẹ, chú ấy thật sự rất tốt.” Cậu bé vùi vào lòng mẹ, không lâu sau đã ngáp dài.

Mấy ngày qua, tuy được chăm sóc rất tốt, nhưng dù sao cũng không có ba mẹ bên cạnh, sâu trong lòng cậu bé vẫn cảm thấy bất an, bây giờ trở lại bên cạnh ba mẹ thì cả người mới thật sự thả lỏng.

“Còn hai ba tiếng nữa mới về đến nhà, em cũng ngủ một lúc đi.” Quân Hạo Kiện nhìn vợ con qua kính chiếu hậu rồi nói với cô. Mấy ngày nay, ngoại trừ ngày bị anh cho uống thuốc nên ngủ được vài tiếng thì cô không hề chợp mắt.

“Đến trạm kế tiếp thì em sẽ lái thay anh.” Hoàng Yến Chi lắc đầu. Ít nhất cô còn ngủ vài tiếng, anh thì thật sự không chợp mắt tí nào, thức suốt mấy ngày mấy đêm liền, dù là người sắt cũng chịu không nổi.

“Được, bây giờ cũng còn một tiếng nữa mới đến trạm kế tiếp, em ngủ một chút đi, như vậy mới có sức thay anh.” Quân Hạo Kiện dịu dàng nói.

Thấy anh nói cũng phải, Hoàng Yến Chi cũng không từ chối, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Cô vốn chỉ định chợp mắt một lúc, không ngờ lại thật sự ngủ say. Quân Hạo Kiện tranh thủ nhìn hai mẹ con đang ngủ ngon lành ở ghế sau, ánh mắt dịu dàng

Đến khi Hoàng Yến Chi tỉnh dậy thì đã sắp đến nhà, cô nói với anh: “Sao anh không gọi em dậy?”

“Anh vẫn có thể lái được, thấy em ngủ ngon nên anh không đánh thức.” Lái xe mấy tiếng hoàn toàn là chuyện nhỏ với anh.

An An trở về, bệnh tình của Hoàng lão gia lập tức khỏi hơn phân nửa, ngồi dậy định xuống ôm cháu trai.

Hoàng Yến Chi thấy thế thì vội bế con đến bên giường. An An chủ động ôm lấy ông: “Ông cố, cháu đã về rồi.”

“Tốt tốt tốt, về là tốt rồi, về là tốt rồi.” Hoàng lão gia rưng rưng, ôm chặt An An không muốn buông tay.

Cậu bé cũng để ông ôm, còn nhỏ giọng an ủi, không bao lâu đã dỗ được ông cụ.

“Ông cố, lần này cháu đã làm ông lo lắng rồi, sau này An An sẽ nghe lời, ông phải mau hết bệnh nhé.”

“Được, thấy cháu về là ông khỏe lại rồi.” Hoàng lão gia hiền từ nói.

Quân lão gia đến nhà họ Hoàng, thấy cảnh này mà khóe mắt cay cay. Mới mấy ngày mà Hoàng lão gia thoáng chốc đã già đi trông thấy, sức khỏe cũng yếu đi rất nhiều. Một người vốn khỏe mạnh, vậy mà bây giờ lại trở thành một ông lão yếu ớt.

“Lão Hoàng, ông xem ông kìa, An An đã về rồi, ông nên vui mới phải.”

Hoàng lão gia không để ý đến người bạn già, mà vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của An An: “Mấy ngày nay cháu có chịu đói không?”

An An lắc đầu:“Không ạ, cháu gặp được một chú rất tốt bụng, chú ấy đối xử với cháu cực kỳ tốt.”

Hoàng lão gia hỏi han tỉ mỉ tình hình An An mấy ngày qua, trong lòng rất biết ơn “người chú đối xử với cậu bé rất tốt” kia.

“Lần sau ông cố phải đi cảm ơn chú ấy đàng hoàng mới được.” An An trở về là chuyện vui lớn, tất nhiên phải ăn mừng.

Mấy ngày nay, vì An An mất tích mà Doãn Hân Vy, Bùi Ninh Hân và Trương Linh cũng chung tay tìm kiếm, lo lắng không ít. Cho nên sau khi tìm được con trai, Hoàng Yến Chi lập tức gọi điện thoại thông báo tin này với bọn họ.

Lần này An An bị bắt cóc cho nên Quân Hạo Kiện muốn chuyển trường cho An An.

“Chuyện này..Thiếu tướng Quân, lần này là nhà trẻ của chúng tôi không chu đáo, nhưng tôi cam đoan sẽ không để xảy ra chuyện tương tự lần nữa. Mong ngài cho chúng tôi một cơ hội.” Hiệu trưởng muốn giữ An An ở lại.

Lần này nhà họ Quân và nhà họ Hoàng gióng trống khua chiêng tìm kiếm An An, rất nhiều phụ huynh đều biết chuyện. Bây giờ nểu An An chuyển trường, thì nhà trẻ bọn họ sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, vì điều này chứng tỏ nhà họ Quân không tin tưởng nhà trẻ bọn họ nữa.

Mà trẻ con có thể vào nhà trẻ của bọn họ học, phần lớn đều là con cháu trong quân khu, nói trắng ra là con cháu của mấy cán bộ cấp cao, nếu để những người này không hài lòng thì cái chức hiệu trưởng của ông xem như đi đời. Chỉ riêng chuyện này thôi đã khiến ông phải gánh phiền phức lớn.

Quân Hạo Kiện lạnh nhạt: “An An chuyển trường không liên quan gì đến chuyện lần này, hiệu trưởng không cần bận tâm.”

Nếu hiệu trưởng tin lời của anh thì chắc đầu óc đã úng nước rồi. Không liên quan gì thì sao An An lại chuyển trường? Đang mùa đông mà hiệu trưởng lại toát mồ hôi đầu, ông ta đưa tay lau trán: “Thiếu tướng, lần này chúng tôi thành thật xin lỗi. Cho dù ngài có muốn bồi thường thế nào, thì chúng tôi cũng sẽ hết sức làm bằng được. Có điều mong ngài hãy nghĩ kỹ lại chuyện chuyển trường cho An An. Dù sao cháu vẫn còn nhỏ, phải mất một thời gian mới thích ứng được với hoàn cảnh mới, như vậy không có lợi với trẻ nhỏ.” Lời này của hiệu trưởng là vì lo cho lợi ích của mình, nhưng cũng là lời nói xuất phát từ đáy lòng.

Trẻ nhỏ bẩm sinh đã có cảm giác lo sợ trước hoàn cảnh xa lạ, nếu cứ liên tục thay đổi môi trường sống và sinh hoạt thì thật sự sẽ rất bất lợi với cả thể xác lẫn tinh thần trẻ nhỏ.

“Cô Tạ.” Hiệu trưởng đẩy nhẹ cô giáo Tạ. Cô bị đẩy đến trước mặt Quân Hạo Kiện, thì lập tức cúi đầu không dám nhìn anh.

Hơi thở trên người anh khiến cô vô cùng căng thẳng: “Thiếu tướng, chuyện lần này là lỗi của tôi, là tôi không trông chừng An An cẩn thận. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với việc làm của mình, ngày mai tôi sẽ từ chức. Có điều hiệu trưởng nói đúng, hiện giờ An An đã rất thân thiết với bạn bè trong nhà trẻ và thích nghi với hoàn cảnh nơi này, nếu chuyển trường sẽ không tốt cho cháu. Vì vậy, tôi mong ngài hãy suy nghĩ cẩn thận về chuyện chuyển trường.”

Cô Tạ cũng không muốn từ chức, vất vả lắm cô mới có được công việc ở đây, nhưng chuyện này nhất định phải có người chịu trách nhiệm, mà cô lại là chủ nhiệm của lớp An An, một khi truy cứu thì người đứng mũi chịu sào sẽ là cô.

“Cô Tạ, cô không cần phải làm như vậy. Chuyện lần này là ngoài ý muốn, không ai muốn nó xảy ra cả. Bình thường có làm việc rất nghiêm túc và có trách nhiệm, phụ huynh chúng tôi đều nhìn thấy được. Cô là một giáo viên tốt, tôi nghĩ hiệu trưởng cũng không muốn mất đi một giáo viên giỏi như cô đâu. Tôi nói có đúng không hiệu trưởng?” Hoàng Yến Chi nghe thấy toàn bộ quá trình, nên đương nhiên biết cố Tạ chỉ bị đẩy ra làm con tốt thí, bèn không kìm lòng được nói thay cô ấy.

Cô biết cô Tạ không phải là người ở thủ đô, có thể bám trụ ở đây thì chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng.

Hiệu trưởng nghe thể thì lập tức gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, cô giáo Tạ là giáo viên giỏi nhất nhà trẻ chúng tôi, sao tôi nỡ để cô ấy nghỉ việc. Hơn nữa tôi là hiệu trưởng, nên xét đến chuyện chịu trách nhiệm thì cũng là tôi nên chịu trách nhiệm trong chuyện này.” Sau đó ông lại nói với cô giáo Tạ: “Cô Tạ, từ nay về sau đừng nhắc đến chuyện từ chức nữa. Cô hãy rút kinh nghiệm, về sau cố gắng trong công tác.”

Cô giáo Tạ không ngờ Hoàng Yến Chi lại nói giúp mình, nên cảm kích nhìn cô, đồng thời trong lòng càng thấy hổ thẹn hơn.

“Như vậy, Thiếu tướng, cô Quân, chuyện chuyển trường cho An An, mong hai người hãy nghĩ kỹ hơn. Dù sao nhà trẻ của chúng tôi, về mặt năng lực giáo viên hay chất lượng giảng dạy đều rất tốt.” Hiệu trưởng dè dặt nói, đồng thời cũng rầu rĩ trong lòng.

Không thể để đắc tội với mấy gia đình cán bộ cấp cao này được.

Hoàng Yến Chi kín đáo bóp tay Quân Hạo Kiện. Anh lập tức hiểu ý cô: “Chuyện này chúng tôi sẽ hỏi ý kiến của An An rồi đưa ra quyết định. Có điều, vài ngày tới thằng bé cần ở nhà nghỉ ngơi, tạm thời không đến trường.”

“Vâng vâng, không thành vấn đề, đúng là nên nghỉ ngơi thật tốt.” Hiệu trưởng cười nói.

Tuy rằng Quân Hạo Kiện không nói thẳng là đồng ý cho An An tiếp tục học tại nhà trẻ bọn họ, nhưng không kiên quyết như vừa rồi nữa, điều này chứng tỏ vẫn còn hy vọng, như vậy là đủ rồi.

“Đối với chuyện lần này, tôi đại diện nhà trẻ chúng tôi xin lỗi hai vị một lần nữa. Thành thật xin lỗi vì đã để gia đình trải qua chuyện không vui.” Hiệu trưởng cúi thấp người trước Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện.

Hai người họ nghiêng người, né đi.

“Hiệu trưởng đừng làm vậy.” Quân Hạo Kiện nói.

Hiệu trưởng là người thức thời, mục đích đã đạt được, nên lập tức ra về.

Sau khi An An về nhà, Hoàng Minh Dạ lập tức xóa hết ảnh và tin tức của cậu bé trên internet. Lần này nếu không phải bất đắc dĩ, bọn họ đã không công khai ảnh của An An.

Nhưng dù vậy, vẫn có rất nhiều người nhận ra An An.

Nếu xem weibo của Hoàng Yến Chi, thì ngoài những bình luận chúc mừng An An đã bình an trở về, thì đa số đều là bình luận khen cậu bé đẹp trai.

Hoàng Yến Chi thấy những bình luận này thì mỉm cười, con trai mình được khen, cô còn vui hơn khi mình được khen ngợi. Có điều vui vẻ nhất vẫn là An An, bởi vì mấy ngày này cậu bé không cần đi học. Hạo Hạo biết em trai đã trở về liền theo mẹ đến nhà họ Quân.

“Anh.” An An nhìn thấy Hạo Hạo thì rất vui, nắm tay anh họ lên phòng mình.

Đến nỗi Hạo Hạo còn chưa kịp chào hỏi Hoàng Yến Chi thì đã bị kéo đi.

Hoàng Yến Chi bật cười nhìn con trai mình.

................

Hôm sau, sáng sớm Hoàng Yến Chi đã thức dậy đến nhà họ Doãn.

Hôm nay là ngày Doãn Hân Vy lấy chồng, tuy cô không phải phù dâu, nhưng vẫn muốn tiễn chị họ theo chồng. Sau ba năm yêu nhau và cùng nhau trải qua bao khó khăn thì Doãn Hân Vy và Bạch Tử Hi cũng về chung một nhà.

Hôm nay, An An mặc âu phục, trồng tràn đầy sức sống. Tính tình An An hoạt bát, lại còn là cậu bé cười luôn miệng.

“Mẹ, cô dâu có đẹp không ạ?”

“Đẹp, cô dâu là người xinh đẹp nhất thế giới.”

“Đẹp hơn cả mẹ sao?”

“Đúng vậy, đẹp hơn mẹ nhiều.”

“Vậy mẹ ơi, mẹ cũng làm cô dâu đi, như vậy mẹ sẽ xinh đẹp nhất trần đời.” Mắt An An long lanh.

Hoàng Yến Chi bật cười. Quân Hạo Kiện đang lái xe, nghe vậy thì nói: “Mẹ con đã làm cô dâu rồi.”

“Ơ, lúc nào vậy ạ?” An An tò mò.

“Lúc mẹ và ba con kết hôn, không thì con từ đâu ra?” Hoàng Yến Chi vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của con trai. Đúng là một đứa bé đáng yêu.

An An ngạc nhiên: “Mẹ, sao mẹ làm cô dâu mà con không nhớ được vậy?”

“Lúc đó con còn đang ở trong bụng mẹ, làm sao nhớ được?”

An An càng tò mò hơn: “Con ở trong bụng mẹ ấy ạ?”

Cậu bé nhìn bụng vào mẹ mình: “Con lớn thế này, làm sao ở trong đó vừa?”

Hoàng Yến Chi dùng tay miêu tả: “Khi đó con chỉ lớn tầm này thôi. Sau đó, con dần dần lớn lên trong bụng mẹ, đến khi con đủ lớn, con mới chui ra khỏi bụng mẹ.”

An An đưa tay sờ bụng cô: “Mẹ ơi, thật thần kỳ.”

Hoàng Yến Chi dịu dàng cười. Sinh mệnh vốn là điều kỳ diệu như vậy, giống như cục cưng của cô, trước kia chỉ cỡ hạt gạo, nhưng bây giờ đã lớn thế này, biết chạy biết nhảy, lại còn biết quấn lấy cô làm nũng ăn vạ.

Hôn lễ đã được chuẩn bị suốt nửa năm, tất nhiên không có sơ suất nào. Hôm nay Hạo Hạo cũng mặc âu phục, đứng bên cạnh cậu bé là một bé gái, hai bé sẽ là hoa đồng trong hôn lễ này.

“Mẹ, anh có thể tham dự hôn lễ của mẹ mình, vậy sao con lại không thể?” An An hơi ganh tỵ.

Hoàng Yến Chi nghe con trai hỏi mà dở khóc dở cười: “Con cũng có tham dự mà, ở trong bụng mẹ tham dự cùng mẹ đấy thôi.”

“Ổ” An An nhớ ra, vừa rồi mẹ đã nói với cậu bé rồi.

Trong lễ đường tổ chức hôn lễ, phù rể là hai anh em Cố Hiên và Cố Minh.

Hôm nay Cố Hiên còn dẩn theo bạn gái mình tên là Đào Nhiên.

“Chị Yến Chi” Đào Nhiên chào Hoàng Yến Chi. Cố Hiên và Đào Nhiên đã quen nhau được nữa năm. Hai tháng trước Cố Hiên đã dẫn Đào Nhiên về ra mắt Quân lão gia cho nên Hoàng Yến Chi không lạ gì khi Cố Hiên cùng Đào Nhiên tham dự hôn lễ.
Nhấn Mở Bình Luận