Lúc Hoàng Yến Chi mang tháng đến tháng thứ năm, bụng đã to tròn như cái trống.
Hôm nay Vũ Ân Nguyệt đi khám thai cùng cô, Quân Hạo Kiện định về, nhưng lúc gần đi lại có việc gấp.
Phòng khám tại bệnh viện.
“Tất cả đều bình thường, thai nhi phát triển rất tốt.” Bác sĩ nhận kết quả kiểm tra, cười nói.
Hoàng Yến Chi cười nhẹ, nghe xong lời bác sĩ, thì do dự một lúc, cuối cùng hỏi: “Bác sĩ, có thể nói cho tôi biết giới tính của đứa bé không?”
Bác sĩ hơi đổi sắc mặt: “Cô Quân, cô biết mà, làm vậy là trái với quy định.”
“Xin lỗi, tôi chỉ hơi tò mò.”
Bác sĩ mỉm cười: “Có điều, khi Cô Quân chuẩn bị đồ cho bé, có thể mua màu hồng và màu xanh da trời.”
Nghe vậy, mắt Hoàng Yến Chi hơi sáng lên, ngạc nhiên nhìn bụng mình: “Cảm ơn bác sĩ.” Bác sĩ mỉm cười, không nói gì.
Ra khỏi bệnh viện, Vũ Ân Nguyệt có thể cảm nhận rõ Hoàng Yến Chi rất vui, mặt mày đều rạng rỡ tươi vui.
“Chuyện gì mà vui thể con?” Vũ Ân Nguyệt dịu dàng hỏi.
“Mẹ ơi, chúng ta đi siêu thị mua chút đồ nhé.” Hoàng Yến Chi sờ bụng mình, mỉm cười.
Hiếm khi cô chủ động đòi đi siêu thị, Vũ Ân Nguyệt dĩ nhiên là không có ý kiến.
Hoàng Yến Chi đi thẳng đến cửa hàng dành cho mẹ và bé, mua rất nhiều đồ. Ban đầu Vũ Ân Nguyệt không hiểu gì, nhưng sau khi thấy món nào con gái cũng mua cho một nam một nữ thì rốt cuộc cũng hiểu ra, ngạc nhiên nhìn bụng cô: “Chắc rồi chứ con?”
Hoàng Yến Chi cười gật đầu. Vũ Ân Nguyệt rạng rỡ, vô cùng mãn nguyện, nhìn bụng cô như thể nhìn vật báu.
“Tốt quá.” Vũ Ân Nguyệt kích động nói không nên lời.
Thế nhưng sau đó, bà lại vung tay, mua sắm còn nhiều hơn cô.,Nếu không phải cô ngăn cản thì sợ rằng bà đã mang cả siêu thị về nhà rồi.
Buổi tối, theo thường lệ sẽ là thời gian Hoàng Yến Chi trò chuyện với Quân Hạo Kiện.
“Hôm nay đi bệnh viện, bác sĩ nói thế nào?” Biết hôm nay cô đi khám thai, nên Quân Hạo Kiện quan tâm đến sức khỏe cô trước.
“Bác sĩ nói thai nhi đều ổn cả, rất khỏe mạnh, Hạo Kiện hôm nay em mua cho các con rất nhiều đồ, anh có muốn nhìn một chút không?” Hoàng Yến Chi có phần mong đợi.
Quân Hạo Kiện cười, mở video call lên.
Hoàng Yến Chi cầm quần áo mà mình mua cho con: “Anh xem cái màu xanh da trời và màu hồng này có phải rất dễ thương không? Em vừa cửa hàng, vừa nhìn đã thích nó ngay.”
“Đúng là rất đẹp, lần sau chờ anh về rồi mình lại mua thêm.” Quân Hạo Kiện mỉm cười, gật đầu. Anh không nhận ra ẩn ý trong lời nói của cô.
Hoàng Yến Chi lại lấy ra hai bình sữa, cũng là một xanh một hồng: “Hôm nay em thấy bình sữa này khá chất lượng, nên mua hai cái, còn hai cái giường nữa, ngày mai sẽ được giao đến nhà.” Cô cứ thao thao kể hôm nay ở siêu thị đã mua những gì? Còn anh thì kiên nhẫn lắng nghe, chỉ là nghe được một lúc thì sắc mặt anh dần thay đổi, sâu kín nhìn Hoàng Yến Chi.
Dù cách màn hình, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được ánh mắt anh đang run run. Biết anh đã đoán được, cô bèn cười nói: “Hạo Kiện, nguyện vọng của anh đã thành hiện thực rồi.”
Suy đoán đã được chứng thật, Quân Hạo Kiện bật dậy khỏi giường: “Yến Chi, em nói thật sao? Đứa bé trong bụng em thật sự là con gái ư?”
Hoàng Yến Chi cười tủm tỉm: “Không chỉ có con gái, còn có con trai nữa.”
Nụ cười trên mặt Quân Hạo Kiện càng tươi hơn, hoàn toàn không nghe được nửa câu sau của cô: “Anh lập tức xin nghỉ trở về.”
“Em và con đều khỏe. Anh cứ yên tâm làm việc đi, em và con ở nhà chờ anh về.” Hoàng Yến Chi nghe vậy, thì vội ngăn anh. Người đàn ông này đang rất kích động, nếu trở về lúc này thì cô rất lo cho vấn đề an toàn của anh.
Tuy ngoài miệng Quân Hạo Kiện đồng ý, nhưng trong lòng nghĩ thế nào lại là chuyện khác.
Kể từ khi biết được giới tính của con, anh đã kích động đến nỗi cả đêm không ngủ được, cố nhịn kiềm chế cả một ngày, đến trưa ngày hôm sau thì dành chút thời gian trở về một chuyến.
Hoàng Yến Chi nhìn người đàn ông đứng trước mắt, cạn lời nhướng mày: “Sao anh lại về? Không phải em đã bảo anh đợi nghỉ mới về à?”
“Về thăm em và con.” Quân Hạo Kiện nhìn chằm chằm vào bụng cô, đáp theo bản năng.
Không về xem thì anh không thể tập trung làm được gì cả. Anh ngồi cạnh cô, đặt tay lên bụng cô.
Đúng lúc này, đứa bé trong bụng cô hơi động đậy, đá anh một cái, mắt anh lập tức sáng lên: “Con gái đang chào anh kìa.”
Hoàng Yến Chi đen mặt: “Biết đâu là con trai đang chào anh.” Trong bụng cô có hai đứa đấy.
“Nhất định là con gái.” Quân Hạo Kiện vô cùng kiên trì.
“Được được được, là con gái.” Hoàng Yến Chi đành chịu, tỏ ra“Anh nói cái gì cũng đúng, anh vui là được”
Bây giờ trong mắt Quân Hạo Kiện chỉ có con gái thôi
Cô đứng dậy định đi vào nhà vệ sinh. Quân Hạo Kiện cũng đứng dậy theo, khẩn trương nhìn cô: “Em đi làm gì? Anh làm giúp em.”
“Em đi vệ sinh.”
“Anh đỡ em đi.” Hoàng Yến Chi nhìn dáng vẻ anh khẩn trương, nở nụ cười: “Hạo Kiện, bây giờ em còn chưa đến nỗi đi lại khó khăn.” Tuy sau khi lớn bụng thì thật sự hơi ảnh hưởng đến hành động của cô, nhưng vẫn chưa đến mức trở ngại cho việc đi vệ sinh.
“Anh biết, thế nhưng nhà vệ sinh trơn, có người đỡ sẽ an toàn hơn.” Quân Hạo Kiện nói như chuyện đương nhiên.
Hoàng Yến Chi rất muốn nói trong nhà vệ sinh đều được lót thảm chống trơn, phòng ngừa cô bị ngã, nhưng suy đi nghĩ lại, vẫn nuốt lời này xuống.
Dù sao có nói cũng vô ích, người đàn ông này đâu nghe lọt tai.
“Hai tháng nữa, anh sẽ xin cấp trên nghỉ để chăm sóc em.” Quân Hạo Kiện nhìn cái bụng cao vút của cô, nghiêm túc nói.
“Khi đó em mới bảy tháng.” Hoàng Yến Chi cạn lời nhìn anh. Làm gì có ai nghỉ chăm sóc vợ sinh dài như vậy, cho dù anh muốn thì đơn vị cũng sẽ không cho phép.
“Em và con gái quan trọng hơn.” Quân Hạo Kiện cười tít mắt.
Anh hoàn toàn quên mất trong bụng Hoàng Yến Chi còn một đứa con trai nữa. Cô bỗng cảm thấy thông cảm cho con trai trong bụng. Còn chưa ra đời đã bị cha ruột bỏ bê.
Ngay lúc này cô đã có thể tưởng tượng được đến khi con trai mình ra đời sẽ có cuộc sống bi thảm thế nào rồi.
Có điều, ý tưởng của anh thật sự không thành công, cuối cùng sau khi cò kè mặc cả, cấp trên chỉ phê chuẩn cho anh nghỉ một tháng, xem như là đã thưởng thêm.
Lúc Hoàng Yến Chi mang thai tám tháng thì Quân Hạo Kiện đã được về nhà.
Anh chính thức bắt đầu nghỉ ngơi, chăm vợ sinh con.
“Đừng nhúc nhích, muốn ăn gì anh lấy giúp em.”
“Chờ chút, anh cùng em đi wc.”
“Đừng cử động, anh đỡ em xuống.”
Từ khi Quân Hạo Kiện trở về, mỗi ngày nhà họ Quân đều có thể nghe thấy giọng nói vô cùng khẩn trương của anh.
Mà sinh hoạt hằng ngày của anh đều xoay quanh cô, ngay cả nhiệm vụ đưa đón An An cũng giao cho dì Lưu. Người giúp việc mới thuê để chăm sóc An An.
“Mẹ ơi.” An An tan học về, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.
Hoàng Yến Chi chưa kịp trả lời thì đã thấy một viên đạn vọt thẳng về phía mình. Cô định mở rộng vòng tay đón con trai thì trước mặt lập tức xuất hiện một người từ trên trời rơi xuống chắn cô ra sau.
“Quân Vĩ Thành, đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được làm như vậy.” Quân Hạo Kiện lạnh mặt.
“Ba ơi, con sẽ không va vào mẹ.” An An đã đứng lại, nhìn anh với vẻ mặt vô cùng ấm ức. Cậu bé đã giảm tốc độ mà.
Hoàng Yến Chi đẩy người đàn ông đang khẩn trương quá mức ra, kéo An An vào lòng mình: “Hôm nay ở trường có vui không con?”
“Mẹ ơi, hôm nay em trai và em gái có nghe lời không ạ?” An An không đáp mà nhìn bụng cô.
Ừ, tuy từ sau khi có em trai và em gái, ba thường ghét bỏ mình nhưng cậu bé vẫn rất yêu thương hai em.
- ---------------
Nước Y. Trong lâu đài tư nhân của James.
Từ lúc gặp lại Hoàng Yến Chi thì hắn đã trở về nước Y. Trước khi đi hai ngày An An có đến thành phố Lâm chơi với hắn. Còn có đem kẹo sữa mà cậu thích ăn nhất cho hắn. Từ đó An An hay gửi bưu kiện và điện thoại hỏi thăm hắn.
Peter đi từ bên ngoài vào, trên tay cầm bưu kiện, nhìn thấy James thì ném bưu kiện cho hắn: “Này, nhóc con nhà họ Quân gửi cho anh đấy.”
Nét mặt vô cảm của James cuối cùng cũng có biểu cảm, ánh mắt lạnh như băng xuất hiện chút ấm áp.
Hắn bắt lấy bưu kiện, nhưng không vội bóc ra ngay.
Nét chữ trên gói bưu kiện rất đẹp, vừa nhìn đã biết là chữ của con gái. James nhìn nét chữ quen thuộc mà ánh sáng trong đáy mắt càng dịu dàng hơn. Ngón tay hắn chạm nhẹ vào cái tên phía trên
Peter quay trở lại, rồi đưa cho hắn một chiếc kéo: “Này.”
James không nhận lấy mà chỉ cúi đầu. Peter không cần phải nhìn cũng biết người này đang nghĩ gì, bèn bĩu môi. Chỉ là một tờ giấy giao hàng do Hoàng Yến Chi viết, có gì hay ho mà nhìn.
Anh ta đặt cây kéo lên bàn trà rồi ngồi sang bên cạnh, cầm một cuốn sách y học trên bàn lên.
Nhìn một lúc lâu, James mới cầm kéo lên, cẩn thận cắt tờ giấy xuống rồi cất nó đi, sau đó mới mở gói hàng ra.
Peter ở bên cạnh thấy vậy mà trợn mắt. Chất độc mang tên Hoàng Văn thụ đã thấm sâu vào xương tủy của người này, đến mức hết thuốc chữa rồi, ở trên cùng trong bưu kiện là một túi kẹo sữa, phía dưới là một bức tranh, nét vẽ rất trẻ con, vừa nhìn đã biết đây là tranh của An An vẽ.
James vừa thấy nó đã cong môi cười nhẹ.
Peter không thể nhìn được nữa, cười nhạo: “James, anh nhìn vật nhớ người thì có ích gì chứ? Nếu đã nhớ cô ấy như vậy thì cứ trực tiếp cướp cô ấy về là được.” Đây không phải là lần đầu tiên Peter nói vậy, cũng sẽ không phải là lần cuối cùng, nên James cũng chẳng bận tâm.
Peter hơi khó chịu. Một người đàn ông to lớn sống sờ sờ như anh ta đang đứng trước mặt hắn, vậy mà còn không hấp dẫn bằng bức tranh nguệch ngoạc.
“James, anh chắc chắn là người đàn ông ngu ngốc nhất thế giới mà tôi từng gặp, lại còn có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ mình yêu kết hôn với một người đàn ông khác và sinh con dưỡng cái cho hắn. Anh không cướp cô ấy về thì thôi đi, vậy mà còn coi con của người ta như báu vật. Tôi thật không hiểu anh nghĩ thế nào nữa.”
Có thể nói mức độ yêu ai yêu cả đường đi lối về của James đối với An An đã đạt đến cực hạn, yêu thương cưng chiều vô điều kiện, anh ta là người ngoài nhìn thấy mà còn ganh tỵ.
Thậm chí, anh ta còn nghi ngờ rằng James đã chuyển tất cả tình yêu của mình dành cho Hoàng Yến Chi sang An An.
Cuối cùng, James cũng ngẩng đầu khỏi bức tranh của An An, ban cho Peter một ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Thấy vậy, Peter bèn đưa tay làm cử chỉ khóa miệng.
Ok, anh đây đầu hàng.
Ranh giới cuối cùng của người đàn ông trước mặt mình đây có tên là Hoàng Yến Chi, một khi chạm vào thì sẽ bùng nổ ngay. Vì cái mạng nhỏ của mình, vẫn nói vài câu thì hơn.
James dời mắt đi, sâu trong đáy mắt thoáng lên sự buồn bã. Làm sao một người chưa từng yêu bao giờ như Peter có thể hiểu được vì sao hắn lại cẩn thận với Hoàng Yến Chi như vậy?
Peter là một người không ngồi yên được, một lúc lâu sau lại không nhịn được lại nói: “Haizz, tôi nói này, nếu anh nhớ cô ấy như vậy thì chúng ta đến thủ đô đi, dù sao cũng đã lâu rồi không đến đó, sẵn dịp đi thăm thằng nhóc kia luôn. À, đúng rồi, tôi nghe nói Hoàng Yến Chi sắp sinh rồi. Lần này cô ấy đang mang thai đôi, phỏng chừng hệ số nguy hiểm không nhỏ hơn lần trước đâu.”
Peter nói đến chuyện này, cuối cùng James cũng đặt bức tranh của An An sang một bên, nhìn anh ta: “Đã vậy thì vài ngày nữa cậu đến đó một chuyến đi.”
“Anh không đi với tôi à?” Peter nhướng mày.
Đây là một cơ hội tốt để gặp Hoàng Yến Chi, lý do rất chính đáng, anh nghĩ dù cho Quân Hạo Kiện biết thì cũng không thể từ chối.
James lắc đầu. Hắn sẽ không đi. Mỗi lần gặp Hoàng Yến Chi, chấp niệm với cô trong lòng hắn lại sâu nặng hơn. Hắn thật sự sợ rằng nếu cứ gặp cô, hắn sẽ không thể kìm nén được khát khao chiếm lấy cô mà ép cô đến với mình.
Peter gác chân lên bàn trà, khoanh hai tay sau ót, dựa vào ghế sô pha: “Anh không đi thì tôi cũng sẽ không đi. Không phải đã có Irene bên cạnh cô ấy rồi sao? Trình độ y khoa của Irene không thua gì tôi, có anh ta ở đó, Hoàng Yến Chi chắc chắn sinh nở thuận lợi thôi.”
Anh ta muốn tạo cơ hội cho James gặp Hoàng Yến Chi nên mới đề nghị đến thủ đô, nhưng James đã không đi thì một mình anh ta đi còn có ý nghĩa gì nữa? Anh ta quan tâm đến an nguy của Hoàng Yến Chi làm gì.
“Ngày mai cậu đi đi.” James lạnh lùng nói, giọng điệu không cho phép thương lượng.
Peter trừng mắt: “Anh không đi, thì một mình
tôi đi làm gì? Tôi không đi.” Peter đúng là bác sĩ đa khoa, những sản khoa không phải là thế mạnh của anh ta.
“Nếu cậu không đi thì cút khỏi đây cho tôi.” James vô cảm nói, ánh mắt nhìn Peter cũng rất lạnh nhạt.
Nhưng Peter lại không khỏi rùng mình, anh ta biết James rất nghiêm túc. Có điều anh ta có nên vui mừng vì James chỉ đuổi anh ta ra ngoài, chứ không dùng súng đe dọa như trước đây không?
“Đi thì đi, bây giờ tôi sẽ mua vé.” Anh ta bực bội gãi đầu, đứng dậy từ ghế xô pha rồi bước đi mà không hề ngoảnh lại, trong dáng vẻ rất bực bội.
James lại cúi đầu cầm lấy mấy bức tranh của An An. Trên mỗi bức tranh đều có một dòng chữ, xiêu xiêu vẹo vẹo, phải nhìn kỹ lắm mới đọc được, hoặc phải đoán mới biết bên trên viết gì, thậm chí vẫn còn có một số từ chỉ ghép âm lại.
Nhưng James lại rất thích thú. Đứa bé này không có tài năng hội họa thiên phú như mẹ mình, chỉ có thể nói cũng khá. Khi điện thoại đổ chuông, James liền đặt bức tranh xuống để đi nhận điện thoại.
Đây là điện thoại An An, hắn đã cài đặt nhạc chuông riêng cho số của cậu bé, vừa nghe nhạc chuông, hắn đã biết là An An gọi.
Có điều, điện thoại để hơi xa hắn không với tới, còn Peter thì không ở cạnh hắn.
Hắn cau mày, tự đẩy chiếc xe lăn đi lấy điện thoại, không ngờ xe lăn bị vướng chân bàn, làm hắn ngã xuống đất theo quán tính.
Tuy chân hắn không thể đứng lên, nhưng không phải hoàn toàn bị mất cảm giác, cú ngã này lại hơi mạnh khiến hắn đau đến tái mặt.
Nhưng hắn vẫn không để ý đến cơn đau của mình, chống tay lên mặt đất, trườn tới phía trước, sau đó lập tức bắt máy trước khi điện thoại ngừng reo một giây: “An An” Giọng nói của hắn khàn khàn mà lại dịu dàng.
“Chú James, chú đã nhận được những thứ cháu gửi cho chú chưa?” Ngay khi vừa bắt máy, giọng nói vui vẻ của An An liền phát ra từ đầu kia điện thoại.
Kể từ khi gửi đồ đi, cậu bé vẫn luôn nghĩ đến nó, ngày nào cũng hỏi Hoàng Yến Chi bao giờ nó mới đến nơi, kiên nhẫn đến hôm nay mới gọi cú điện thoại này đã là kỳ tích.
James cố gắng ngồi thẳng người rồi dựa vào xô pha, dịu dàng đáp: “Rồi, chú mới nhận được hôm nay, chú rất thích nó.”
An An nghe vậy thì bật cười, cách điện thoại mà vẫn có thể cảm nhận được cậu bé rất vui vẻ: “Chú James thích thì tốt quá, lần sau cháu sẽ gửi cho chú nữa. Chú James ơi, nói nhỏ cho chú nghe, mẹ cháu sắp sinh em gái rồi. Chú có muốn gặp em gái cháu không?”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt James nhạt dần, nhưng vẫn nói thật nhẹ nhàng: “Được, vậy hai ngày nữa chú sẽ mua vé máy bay để bay sang thăm cháu và cả ba mẹ cháu nữa”
“Quyết định vậy nhé, chú James,cháu đợi chú ”
“Ừ”
Khi Peter đặt vé xong, đi vào thì thấy James đang ngồi dưới đất nói chuyện điện thoại. Anh ta cau mày, không cần hỏi cũng biết James đang nghe điện thoại của ai. Mẹ con Hoàng Yến Chi chính là kiếp nạn của James, không thể thoát được, cũng không thể giải quyết.
Đợi sau khi James cúp máy, Peter mới bước tới đỡ hắn lên, rồi bất lực nói: “Anh có thể quý trọng thân thể của mình một chút hay không, tốt xấu gì tôi cũng đã mất rất nhiều công sức để cứu chữa nó, dù anh không muốn trân trọng chính mình, thì cũng hãy tôn trọng thành quả lao động của tôi một chút chứ.”
James không quan tâm đến điều này mà lại hỏi: “Cậu đã đặt vé chưa?”
Peter bực bội đáp: “Rồi, ngay cả khách sạn tôi cũng đặt rồi. Anh hài lòng chưa.” Cũng có phải vợ hắn sinh con đâu, lo lắng gì chứ.
“Đặt cho tôi một vé nữa.”
Peter ngẩn người: “Chẳng phải anh nói không đi sao?” Vừa dứt lời thì nhận được ánh mắt lạnh lùng của James
Peter nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi thì trong lòng lập tức sáng tỏ: “Được rồi, tôi sẽ đi đặt cho anh ngay đây ” Nói xong, anh ta lập tức quay người đi ra ngoài