Lúc hai người bước ra ngoài lại gặp phải Lê Tuyền một lần nữa. Cô ấy vẫn đi với người đàn ông kia. Hai người họ nói nói cười cười, nên cô ấy không nhìn thấy Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi nhìn mấy chiếc túi trong tay người đàn ông kia. Đó là những thương hiệu trang phục nữ nổi tiếng. . đam mỹ hài
“Em quen à?” Rõ ràng Quân Hạo Kiện cũng nhận ra Lê Tuyền, dù sao cũng vừa mới gặp ở cửa hàng trang sức.
“Bạn cùng phòng.” Hoàng Yến Chi không nói nhiều, nhưng qua giọng điệu lạnh nhạt của cô, Quân Hạo Kiện có thể đoán được ít nhiều.
Hoàng Yến Chi đã hiểu rõ hoàn cảnh gia đình Lê Tuyền qua lời kể của Trương Linh từ lâu. Nhà cô ấy ở vùng nông thôn xa xôi, nơi mà kinh tế hết sức lạc hậu. Lê Tuyền có thể đến Hoa Hạ học đã là sự cố gắng hết sức của cả nhà rồi. Nhưng dù vậy, gia đình cô ấy cũng chỉ có thể gánh vác được một phần học phí, còn lại phải dựa vào học bổng của cô ấy. Ngay cả tiền sinh hoạt cũng do cô ấy tự kiếm thêm.
Ở chung phòng hơn ba năm, ngoài lúc đi học và ngủ ra, cô rất ít gặp Lê Tuyền. Cô ấy luôn làm thêm không ngừng, quần áo cũng rất đơn giản.
Nhưng từ đầu học kỳ này, Hoàng Yến Chi nhận ra Lê Tuyền đã thay đổi. Không chỉ tươi vui hơn, cô ấy dường như cũng ít đi làm hơn. Lần trước cô trở về phòng ngủ còn tình cờ thấy cô ấy đang trang điểm. Quần áo trên người Lê Tuyền cũng không phải loại cô ấy có thể mua nổi.
Cô nghĩ đến việc Bùi Ninh Hân từng nói, học kỳ này Lê Tuyền thường xuyên không về phòng ngủ, bây giờ nghĩ lại, chắc là có liên quan đến người đàn ông này rồi.
Hoàng Yến Chi cũng không phải là người rỗi chuyện. Cô hoàn toàn không hề tò mò về quan hệ giữa hai người họ. Không để ý nữa, cô liền về nhà với Quân Hạo Kiện.
Cơm tối do Quân Hạo Kiện làm. Tài nấu nướng của anh giỏi hơn Hoàng Yến Chi rất nhiều. Cô nấu thì giỏi lắm cũng chỉ có thể ăn được thôi. Còn món mà anh nấu có thể được xưng là mỹ vị.
“Sau này, nếu anh không phục vụ quân đội nữa thì có thể mở quán ăn, nhất định sẽ buôn may bán đắt.” Hoàng Yến Chi cắn một miếng sườn non sốt tương, nói.
Quân Hạo Kiện liếc cô: “Có phải anh nên cảm ơn phu nhân đã suy nghĩ kỹ về con đường tương lai giúp anh không?”
Hoàng Yến Chi uống một hớp canh, thong thả đáp lời: “Không cần như thế. Sau này ở trong nhà, anh chịu trách nhiệm nấu ăn là được.”
Cô không thích nấu ăn, trước đây học nấu nướng chỉ là để lấp đầy bụng. Hương vị hay cái gì đó, chỉ cần không quá khó nuốt là được.
Sống chung với cô một thời gian, Quân Hạo Kiện sao có thể không biết một vài thói quen nhỏ của cô được.
Đừng thấy cô vệ sinh nhà cửa rất sạch sẽ, dù nói là không một hạt bụi cũng chẳng quá, thế nhưng cô lại rất qua loa trong phương diện ăn uống.
“Mời một chị giúp việc nhà nhé, để phụ trách ba bữa hằng ngày cho em vào những lúc anh không có ở nhà.” Quân Hạo Kiện để không muốn để bụng cô chịu tội, bèn đề nghị.
Hoàng Yến Chi lập tức từ chối: “Không cần.” Cô không thích có người lạ xuất hiện trong nhà: “Em có thể tự nấu cơm.”
Cùng lắm cũng chỉ không ngon thôi, không chết đói được.
“Anh thật sự sợ lần sau về, lại nhìn thấy một cô vợ xanh xao vàng vọt, không đủ dinh dưỡng.”
Hoàng Yến Chi:...
Cô nấu ăn dở như vậy sao? Lần trước anh còn ăn rất ngon miệng mà.
Hoàng Yến Chi không lay chuyển được anh cuối cùng vẫn đồng ý mời một người đến nấu cơm, chỉ thay một ngày ba bữa thành bữa trưa và bữa tối thôi.
Biết đây đã là giới hạn của cô, Quân Hạo Kiện cũng không ép nữa, bèn đồng ý.
................
Ba ngày loáng cái trôi qua. Kỳ nghỉ của Quân Hạo Kiện đã kết thúc. Xế chiều hôm đó, đơn vị phái xe đến đón anh trở lại.
“Anh phải về quân khu, một mình em ở nhà phải chăm sóc bản thân thật tốt. Bình thường không có việc gì thì đi dạo chơi với bạn bè nhiều hơn, đừng ở mãi trong nhà, ăn cơm đúng ba bữa, không được ăn uống tạm bợ. Gội đầu xong nhất định phải sấy khô tóc, không được để tóc chưa sấy khô đi ngủ, sẽ đau đầu.”
Quân Hạo Kiện không ngừng dặn dò, nhưng vẫn luôn thấy lo lắng đủ điều.
Hoàng Yến Chi đeo vẻ mặt đờ đẫn. Từ khi ngủ dậy lúc sáng sớm đến bây giờ, anh đã niệm hơn nửa ngày rồi. Dù cô có kiên nhẫn đến mấy cũng bị tràng căn dặn hệt như ma âm này của anh khiến cho đầu óc như bị vòng kim cô siết lại.
“Ngài Quân, năm nay em hai mươi hai, chứ không phải mười một hai.” Hoàng Yến Chi không nhịn được nữa, cười lạnh nói.
Quân Hạo Kiện ngậm miệng, hôm nay quả thật anh nói hơi nhiều. Nhưng ai bảo lúc nào cô cũng không để tâm đến việc sinh hoạt như thế.
Nhưng dù có lo lắng, khi tài xế gọi cú điện thoại thứ ba tới, Quân Hạo Kiện vẫn phải đi. Nhìn bóng ô tô chạy xa dần, Hoàng Yến Chi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cô chưa bao giờ biết, Quân Hạo Kiện còn có tính cách như mẹ già thế này.
Trong nhà chỉ còn lại một mình Hoàng Yến Chi. Bác gái Quân Hạo Kiện mời ngày mai mới đến làm. Cô làm tổ trên sofa, buồn tẻ bấm điều khiển tivi.
Thấy trời sắp tối, cô mới từ từ đi vào nhà bếp. Vốn định ăn mì gói, nhưng nghĩ đến những lời căn dặn của anh trước khi đi, cô vẫn mở tủ lạnh, lấy trứng gà và cơm nguội ra, làm cho mình một bát cơm chiên trứng.
Ăn xong, Hoàng Yến Chi quét dọn phòng bếp, rồi lại tiếp tục làm tổ trên sofa xem phim truyền hình tẻ nhạt. Mãi cho đến mười giờ tối, cô mới tắm rửa rồi lên giường.
Trên chăn đệm ngập tràn mùi hương thoang thoảng trên người Quân Hạo Kiện. Cô vốn luôn ngủ ngon, đêm này lại hơi trằn trọc khó ngủ. Ngửi mùi hương quen thuộc trên chăn đệm, cuối cùng cô vẫn ngồi dậy.
Cô thay quần áo, rồi lái xe đến căn hộ ở Thượng Nhã Uyển, nhốt mình vào phòng vẽ tranh, ở trong đó nguyên một ngày một đêm. Đến khi Hoàng Yến Chi từ phòng tranh đi ra đã là sáng thứ bảy. Cô trở lại Giang Tâm Nhã Uyển, ngủ một giấc thật say.
“Yến Chi, mẹ đây. Có nhớ lần trước con có hẹn đi mua sắm với mẹ không?” Vũ Ân Nguyệt gọi đến lúc Hoàng Yến Chi đang ngủ.
Hoàng Yến Chi nhận điện thoại mà đôi mắt còn hơi mơ màng. Một ngày một đêm không ngủ, bây giờ cô rất mệt mỏi, hoàn toàn không để ý Vũ Ân Nguyệt đang nói gì.
“Yến Chi, con có đang nghe không?” Vũ Ân Nguyệt hỏi lại lần nữa.
Hoàng Yến Chi lần này mới nghe rõ, nhớ ra ngày đó mình đã đồng ý tham dự một buổi tiệc từ thiện với Vũ Ân Nguyệt: “Mẹ, con vừa ngủ trưa dậy, bây giờ sẽ qua ngay.”
Cúp điện thoại, Hoàng Yến Chi vào phòng tắm rửa, rồi mới lái xe trở về Đại Viện. Vũ Ân Nguyệt và Hoàng Hi Lan đã chờ ở đó, ba người cùng nhau đến trung tâm mua sắm.
“Yến Chi, bộ này khá đẹp, em thử xem.” Hoàng Hi Lan cầm một bộ màu xanh lá sen, quay sang nói với Hoàng Yến Chi. Bộ váy đó hết sức nữ tính, tuy kiểu dáng rất đẹp, nhưng lại hoàn toàn không phù hợp với phong cách của Hoàng Yến Chi. Nếu như cô mặc bộ váy này dự tiệc, chắc chắn sẽ bị mấy phu nhân tiểu thư của giới thượng lưu cười nhạo là không có đẳng cấp.
Mà mục đích của Hoàng Hi Lan cũng chỉ là muốn nhìn thấy Hoàng Yến Chi mất mặt trước những người đó mà thôi.
Hoàng Yến Chi nhìn bộ váy đó: “Mắt thẩm mỹ không tệ, rất hợp với chị.” Nói xong, cô cầm một chiếc váy màu đen dài đến đầu gối trên kệ, giao cho nhân viên cửa hàng: “Chỉ bộ này thôi.”
Bị từ chối rõ ràng như thế, Hoàng Hi Lan hơi xấu hổ, định tìm Vũ Ân Nguyệt, mới thấy bà vừa đi vào phòng thử đồ. Cô ta cắn môi, đặt chiếc váy lại trên giá treo.
Cô ta đương nhiên biết bộ váy này không hợp với Hoàng Yến Chi. Phong cách đó luôn là kiểu cô ta yêu thích.
“Tiểu thư, chiếc váy này không hợp với phong cách của vị tiểu thư vừa rồi, nhưng lại rất hợp cô. Cô có muốn thử một chút không?” Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh rất không biết quan sát mà bước lên, quay sang nói với Hoàng Hi Lan.
Hoàng Hi Lan hơi biến sắc, cười gượng một cái: “Không cần, tôi không thích kiểu này.”
Nhân viên cửa hàng còn muốn thuyết phục thêm, nhưng Hoàng Hi Lan đã đi tới thẳng đến một kệ đồ khác, bèn tiếc nuối lắc đầu. Chiếc váy này thật sự rất hợp với cô ta.
Lúc Vũ Ân Nguyệt đi ra, Hoàng Yến Chi và Hoàng Hi Lan đều đã chọn đồ xong. Bà nhìn mấy bộ mà hai người chọn, không nói gì thêm, thoải mái thanh toán tiền.