Sáng hôm sau, Dậu Dậu dậy sớm hơn bình thường, đem món ngọt anh đào sữa lắc mà cô đã tâm tâm niệm ra làm, dựa theo công thức mà Lâm Tắc Tu đã dạy, cô nếm thử, hương vị quả nhiên không tồi.
Hỗn hợp sữa chua và anh đào trông rất mộng ảo.
Dậu Dậu mang cho Hùng ca một ly.
Tìm trong phòng bếp không thấy ly nước, Dậu Dậu kêu: "Mẹ, lần trước ba mua cái ly mang đi bằng thủy tinh mẹ để đâu rồi?"
Im lặng một hồi mẹ Hạ cũng đi vào bếp.
"Cái này?"
Dậu Dậu cuống cuồng gật đầu.
Mẹ Hạ nói: "Trước hết con trả lời mẹ một vấn đề."
Dậu Dậu nói: "Nếu con không trả lời, mẹ sẽ không đưa cho con đúng không?" Mẹ, mẹ đã bao lớn rồi, còn chơi trò như vậy....." Hai từ ấu trĩ còn chưa ra khỏi miệng, ba Dậu đã ở vách cửa phóng cho cô một ánh mắt như bom đạn.
Dậu Dậu chua xót.
Sáng sớm liền xem thường con gái rồi! Còn có thiên lý hay không!
Dậu Dậu nhấc tay đầu hàng.
"Hoàng hậu nương nương, mời người nói."
"Người con trai tối qua về cùng con, hai đứa có quan hệ gì?" Mẹ Hạ hỏi. Sau đó lại bổ sung câu: "Là đưa tới cửa, tiểu Vi Chính đã nhìn thấy rõ ràng." Tiểu Vi Chính là người bảo an.
Dậu Dậu nói: "Mẹ, bọn con chỉ là bạn thôi!"
Mẹ Hạ híp mắt: " Thật sự chỉ là bạn thôi sao?"
Dậu Dậu nặng nề mà gật đầu.
Mẹ Hạ rốt cuộc cũng thả lỏng "con tin", thở ngắn than dài: "Lần đầu tiên có người khác phái đưa về, mà chỉ là bạn. Con đã 27 tuổi, mẹ đều rất lo cho con."
".......25 tuổi!" Mẹ, mẹ đừng ghét bỏ tuổi của con như vậy! Rốt cuộc có phải là mẹ sinh con hay không đây!
Lúc Dậu Dậu đi làm, ở trên tàu điện ngầm bắt đầu suy xét thử Tết sắp tới rồi, cô có nên thuê bạn trai về nhà để mẹ Hạ á khẩu hay không.
Bất quá Dậu Dậu là kiểu người đôi khi nghĩ cái gì thì muốn làm cái đó, bước ra khỏi tàu điện ngầm, khúc nhạc đệm sáng nay cô đã quên hết rồi, mộtmảnh cũng không nhớ.
Dậu Dậu vừa ngồi vào bàn thì Hùng ca cũng tới.
Hùng ca nhìn thấy ly anh đào milkshake trên bàn, không cần hỏi liền cho Dậu Dậu một cái ôm nồng cháy.
"Nếu cô là nữ, tôi sẽ cưới cô ngay lập tức! Nhà cũng sẽ đứng tên cho cô!"
Dậu Dậu dở khóc dở cười, một ly anh đào milkshake có thể làm Hùng ca cảm động như vậy. Hùng ca nhìn bề ngoài như ngự tỷ, nhưng nội tâm lại rất mềm mại. Cô vỗ vai Hùng ca: "Hùng ca."
"Có phải cô rất muốn gả cho tôi?"
"Không...... Cô bóp chết tôi rồi!"
Hùng ca buông Dậu Dậu ra, nói: "Thiếu chút nữa quên, cô ngay cả bình nước cũng khiêng không nổi!"
"Vừa mới nói rất muốn cưới tôi đâu rồi!"
Hùng ca mở máy tính nói: "Tối hôm qua nam thần lại bỏ thêm hai cái chú ý."
Dậu Dậu hỏi: "Nam thần nào?"
Hùng ca liếc cô: "Tiểu yêu tinh, cô mê nam thần nào nhất?"
Dậu Dậu lập tức hướng Hùng ca nhìn nghĩ là cô đã biết nam thần mới của cô, sau đó mà bla bla nói một tràng, ca ngợi thao thao bất tuyệt, cuối cùng, Dậu Dậu hướng đôi mắt lập lòe ánh sáng mà nói: "Nam thần mới của có thể trị hết các tật xấu của tôi!"
Hùng ca khịt mũi xem thường.
"Để tôi xem, cô có thể mê trong bao lâu, xong gameshow, nhiều lắm là một tháng. Đài Trái Cây muốn quảng bá cho tiểu ca kịch của cô, tôi sẽ chờ đến tháng sau để cô ngao ngao mà nói 'tôi mê lại Dương Mị Mị rồi'!"
Dậu Dậu kiên định mà nói: "Cô không thể cho tôi thích một lần nhiều nam thần sao!"
Hùng ca không nghĩ nữa, đem laptop hướng qua phía cô.
"Nam thần tiền nhiệm của cô nghĩ gì vậy?"
Dậu Dậu nhìn thấy Vòng ngọt ngào có hai cái username mới.
Một cái là "Đại não trống rỗng", một cái khác là "Tựa hồ toàn bộ trạng thái ở đang ở bên ngoài."
*Nguyên văn là "Tựa hồ tổng ở trạng thái huống ngoại. Nếu có gì sai sót mọi người cứ góp ý giúp mình.
Bình luận ở trang chủ của trang cá nhân nam thần liền bùng nổ.
[Ai tới nói cho tôi hai cái username này có ý gì không?"]
[Lần này không có trùng hợp nữa!]
[Nam thần, anh không ra clip nữa, tôi đăng ký mười hai từ cấp mà anh đã dùng, khóc ở WC!]
[Điềm Điềm Nam Thần! Điềm Điềm Nam Thần! Em thích anh!]
......
Hùng ca nói: "Tối hôm qua cô không thấy thông tin sao? Thông tin lớn từ công ty."
"..... Không có."
Tối hôm qua cô cùng Lâm Tắc Tu đi ăn khuya đến 11 giờ, lúc trở về đã mệt lả người. Cô mở lịch sử trò chuyện, thấy fan não tàn lấy tin tức của Vòng ngọt ngào làm chủ đề, lãnh đạo an bài kế hoạch các võng hồng sẽ gặp mặt.
Lịch sử trò chuyện quá nhiều, Dậu Dậu thấy bất quá thì hỏi Hùng ca cho xong.
"Lãnh đạo đáp ứng rồi?"
Hùng ca nói: "Sao có thể? Cô nghĩ là Vòng ngọt ngào dễ mời lắm sao?"
"Không phải lần trước có tới sao?'
Hùng ca nói: "Lần trước là vừa khéo, cũng là cô có vận khí tốt. Vòng ngọt ngào hoạt động đã hai năm đi? Công ty mời ít nhất năm lần, cũng chỉ có lần trước mới đến. Tâm tình của nam thần tiền nhiệm nhà cô giống như kim đáy biển vậy, ai cũng đoán không ra."
Dậu Dậu thấy đồng cảm, đặc biệt là năm chữ cuối.
Lâm Tắc Tu nghĩ gì, ai cũng không đoán ra!
Hùng ca lại nói: "Bất quá nam thần tiền nhiệm của cô tâm trạng chắc không tệ nên mới thêm chú ý."
Dậu Dậu lại gật đầu.
Lừa cô vài bữa cơm, tâm tình làm sao kém được!
Hùng ca uống xong ly anh đào, nhìn Dậu Dậu giơ ngón cái lên.
"Ngày hôm nay uống anh đào milkshake nhiều quá! Cô chờ đi, ngày mai tôi sẽ mang món souffle cho cô ăn."
Món ngọt của Trung Quốc hay Phương Tây Dậu Dậu đều thích hết, lúc ở thành phố B, cô cùng Mão Mão ăn cơm ở ngõ nhỏ, Mão Mão nói gọi đồ ngọt không cần thực đơn, chỉ cần đảo mắt liền biết đồ ngọt để chỗ nào, lúc nhìn đến món ngọt thịt nguội, đôi mắt của cô như chứa cả vũ trụ thu nhỏ.
Hôm sau Dậu Dậu lòng tràn đầy mong chờ.
Hùng ca quả nhiên không phụ lòng chờ mong mang theo hai hộp souffle đến, cô thần bí hề mà nói: "Bảo đảm ngon, là mua của người làm tại nhà, trong lúc vô tình lướt WeChat thấy mọi người đều mua."
Bữa sáng Dậu Dậu cũng chưa ăn!
Cô mở hộp ra, nhìn cái souffle lớn bằng bàn tay, không chờ đợi nữa liền cắn một ngụm, sau đó..... Tuyệt vọng.
Làm sao cô lại quên mất!
Hùng ca có tư chất thần kỳ.
Một cửa hàng vô cùng khó tìm, cô liền suy nghĩ nếu như vậy thì đồ ăn chắc chắn ngon.
Nhìn biểu cảm của Dậu Dậu, Hùng ca cũng ăn thử, sắc mặt của cô như ăn phải khổ qua.
Dậu Dậu an ủi Hùng ca: "Không có gì, miễn cưỡng vẫn có thể ăn được."
Hùng ca mặc niệm: "Trời sắp giáng sứ mệnh cho cô này, nhất định cái người này phải chịu nỗi khổ tâm, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác...."
Dậu Dậu nghĩ nghĩ, yên lặng mà mở WeChat ra, thấy được Hùng ca đang bi thảm đau thương, cô đồng cảm, sau đó nói.
[Có ai hiện đang ở gần đường xx sao? Giúp tôi mua một hộp souffle nguyên vị ở tiệm bánh xxx! Xin đa tạ!]
Mười phút sau, Dậu Dậu nhận được phản hồi của bạn bè.
Đồng sự A: Mới vừa chạy ngang qua.
Bạn tốt A: Souffle của tiệm đó ăn khá ngon!
Đồng sự B: Giá khá đắt.
Mão Mão: Dậu Dậu cậu lại ăn bữa sáng bằng món ngọt, hội trưởng béo!
Mẹ: Đối tượng còn không có! Vậy mà còn dám ăn đồ ngọt nữa à!
Ba: Mẹ con nói đúng đó.
Không ai giúp Dậu Dậu mang souffle.
Dậu Dậu nhìn Hùng ca, vì đau thương mà sa đọa ăn sáng bằng mì gói. Dậu Dậu không biết an ủi như thế nào, Hùng ca sau khi ăn xong mì gói mang theo vẻ mặt 'sống không còn gì luyến tiếc' mở máy tính lên chuẩn bị làm việc, bỗng nhiên điện thoại của Dậu Dậu vang lên.
Cô nhìn màn hình, linh hồn nhỏ bé của cô sắp bị dọa rồi.
Cô nơm nớp lo sợ mà bắt máy.
Tiếng nói quen thuộc từ bên kia truyền tới, nghe như vừa mới tỉnh ngủ, còn mang theo một tia khàn khàn.
"Muốn ăn souffle?"
Hùng ca đang ở bàn sát bên, cô khó mà nói chuyện bình thường, đành phải nhỏ giọng nói "Phải."
Lâm Tắc Tu bên kia nói "Được"
Dậu Dậu hỏi: "Anh vừa mới rời giường sao?"
Âm thanh của người bên kia càng thêm trầm thấp: "Phải, vẫn còn mặc quần áo ở nhà."
Mặt Dậu Dậu có chút hồng.
Lâm Tắc Tu nói: "Chờ tôi mười lăm phút."
Dậu Dậu phản ứng lại: "Kia...... Cái kia....." Cô tính nói thật không cần phiền như vậy đâu! Hùng ca thật sự cần an ủi, nhất định phải ăn souffle. Chính là Lâm Tắc Tu hình như đang hiểu lầm cô, lại hỏi: "Có muốn ăn món khác nữa không?"
"Không....Không có."
"Được, mười lăm phút sau sẽ thấy."
Dậu Dậu vò đầu bức tai.
Cho cô nói hết lời đi đã!