Gã đàn ông đeo kính dùng tư thế kỳ quái quay lưng về phía y, nghiêng người dựa vào tường, cố chấp không chịu tới gần.
Tư thế này ngập tràn tính kháng cự, ánh nhìn trong đôi mắt Khấu Đông khẽ ngưng tụ, ngón tay nhét vào túi quần, sờ sờ lên miếng vảy kia. Miếng vảy rụng xuống không trơn trượt như lúc còn sinh trưởng, lại giống đá quý dát mỏng hơn, cạnh tròn vô cùng sắc bén.
"Tôi không cần cậu tới an ủi tôi." Rốt cuộc bình tĩnh lại, gã đàn ông đeo kính lẩm bẩm nói —— cách phát âm câu này của gã cũng cực kỳ quái dị, như thể đầu lưỡi bị mắc kẹt ở cổ họng, gắng gượng bật ra những từ ngữ mơ hồ chẳng rõ ràng.
"Thừa hơi."
Nói xong lời này, gã đứng dậy, bước chân tập tễnh đi tới góc hẻo lánh. Khấu Đông vẫn đứng ở chỗ cũ, bàn tay lại vuốt ve cái vảy kia, trong lòng dần dần sáng tỏ.
Gã sợ cái này.
Lúc quay về, Khấu Đông hỏi Tống Hoằng: "Anh biết bao nhiêu về gã lập trình viên kia?"
"Lập trình viên?... À, cậu nói là gã đeo kính đó hả, không nhiều lắm. Tôi cũng không quen gã ở bên ngoài, nhưng thoạt nhìn thì lá gan của gã cũng chẳng lớn đâu."
Lời này nói ra coi như cho gã đeo kính mặt mũi. Trên thực tế đâu chỉ lá gan không lớn, ngay cả cô gái như A Tuyết cũng chẳng bị dọa thành vậy giống gã. Từ khi mới bắt đầu tiến vào phó bản, gã đàn ông đeo kính vẫn luôn rơi vào trạng thái phòng bị quá mức chặt chẽ, dây thần kinh mảnh mai có thể bị đứt bất cứ lúc nào.
Nếu không phải việc chế tạo người máy thực sự cần gã, Tống Hoằng cũng chẳng khách khí với gã làm gì. Mọi người tiến vào trò chơi này bởi lý do nào, ai cũng đều tự hiểu rõ trong lòng, thật sự không cần phí sức vào kẻ vô dụng.
Anh hỏi Khấu Đông: "Gã có bất thường?"
Khấu Đông gật đầu: "Tám - chín phần mười. Tôi muốn vào phòng gã xem thử."
Vẻ mặt Tống Hoằng nhìn y có chút kỳ dị, như có điều suy tư đánh giá y. Chờ Khấu Đông nhận ra được, hỏi: "Làm sao thế?"
Tống Hoằng mới thu hồi ánh mắt suy nghĩ sâu xa, vuốt lấy cằm mình.
"Cậu là lần đầu tiên tiến vào trò chơi thật hả?" Anh nói, "Không giống lắm..."
Anh đã gặp qua rất nhiều người lần đầu tiên tiến vào trò chơi, phần lớn là vì động tâm với khối tài sản khổng lồ, quyết định bí quá hoá liều —— tỷ như gã đàn ông chết sớm nhất kia, tham vọng với điểm cống hiến đều viết hết trên mặt.
Nhưng có cái tâm tư này, thường sẽ chẳng giữ nổi mạng. Người mới hay thích hành động một mình, cũng không sẵn sàng lập nhóm để chia giá trị cống hiến, chẳng qua phần lớn không thể sống sót qua nửa trò chơi.
"Cậu quá bình tĩnh," Tống Hoằng nói, "Bình tĩnh ngược lại có chút bất thường."
Khấu Đông: "Làm sao? Anh nghi ngờ tôi?"
Tin tui đi chú em à, nếu như anh vừa nhón chân vào đây mà độ hảo cảm của NPC đã Max cấp, anh cũng sẽ bình tĩnh thôi.
Bọn anh không bình tĩnh, cùng lắm chỉ thua một trận game —— Còn nếu là tui không bình tĩnh, sẽ bị NPC ăn tươi nuốt sống đó.
"Cái này thì chưa biết," Tống Hoằng khẽ cười, "Nói không chừng có người —— trời sinh đã thuộc về nơi này nha."
Khấu Đông nheo mắt lại, hỏi: "Đây có thể xem như chuyện tốt?"
Tống Hoằng: "Không đoán chính xác được."
Anh nhét tay vào túi, trầm mặc trong chốc lát, nói: "Tôi sẽ dẫn gã lập trình viên kia đi, nhưng không thể bảo đảm thời gian."
"Không sao," Khấu Đông trả lời, "Cố hết sức là được."
Khi cười nếp nhăn trên mặt Tống Hoằng càng sâu hơn, đặt tay lên vai y vỗ vỗ, anh chuyển qua một góc, phát hiện A Tuyết cùng đội với y đang đứng ở chỗ đó chờ anh. Cô nhóc lúc này đã buộc mái tóc đen lên, túm cao một chút, nhìn có loại khí chất u ám lạnh lùng không hợp với tuổi của cô.
"Đừng căng mặt nữa," Tống Hoằng nhịn không được mà duỗi tay véo má cô, "Vẫn nên cười nhiều vào, mới có mấy tuổi đầu mà cứ như ông cụ non."
A Tuyết nghiêng đầu sang một bên, mặt vô cảm né tránh, hỏi lại anh: "Anh đồng ý rồi?"
"Không phải cô bảo tôi đồng ý sao?" Tống Hoằng bất đắc dĩ nói, "Tối qua cô lải nhải đến tận nửa đêm, chẳng phải là bắt tôi đồng ý với điều kiện của cậu ta ư?"
Kỳ thật anh cũng không nhìn thấu cô gái này, tuy rằng còn nhỏ, nhưng ánh mắt luôn làm ra vẻ tiêu điều rành rõi việc đời, kỹ năng quan sát đồ vật lại cực kỳ nhạy bén: "Cô nên cho tôi một lời giải thích chứ?"
Khóe môi A Tuyết giống như xẹt qua một nụ cười nhàn nhạn. Cô đẩy đẩy gọng kính trên mặt, nói qua loa: "Tôi nghi ngờ anh ta có quan hệ khác với vật thí nghiệm."
"Sao lại nói thế?"
"Quần." Lời nói của cô gái ngắn gọn mà nhiều ý, "Chỉ có quần của anh ta dính chất nhầy."
Khi đó bọn họ không cởi áo blouse, còn là lần đầu tiên bị vật thí nghiệm tấn công, khó khăn lắm mới chạy thoát, tất cả mọi người đều vô cùng chật vật, nơi nào cũng dính chất nhầy của vật thí nghiệm, tập trung nhất là ở trên cổ.
A Tuyết vươn tay, bóp cổ người bên cạnh.
Tống Hoằng: "... Cô làm gì vậy?"
Hô hấp anh có chút bất ổn, trong thoáng chốc lại nhớ đến lực đạo của vật thí nghiệm dường như đã làm mình tắt thở, khó hiểu nhìn cô: "Đây là ý gì?"
"Nếu có người làm hành động này với anh, " Cô nhóc nghiêm túc hỏi anh, "Là có ý gì?"
"Còn có ý gì được," Tống Hoằng nói, "Muốn giết cô chứ sao."
"Rất đúng."
Cô nhóc lại ngồi xổm người xuống, bàn tay nhỏ trắng nõn mảnh mai giữ chặt lấy cổ chân anh.
"Vậy nếu là cái này?"
Tống Hoằng há miệng thở dốc, bỗng nhiên có chút do dự. Anh nhẹ giọng nói: "Muốn kéo người đi?"
"Không sai," Chỗ sâu trong con ngươi A Tuyết giống như bùng lên ngọn lửa đang lay động, "Đối với chúng ta đều là tử cục, duy chỉ có mình anh ta là sinh cục ——"
"Nếu không phải anh ta có quan hệ đặc biệt với NPC trong phó bản này, vậy tôi chỉ có thể cho rằng, toàn bộ trò chơi đều mở một cửa với anh ta."
Tống Hoằng cuối cùng cũng hiểu, chỉ là trong lòng vẫn có chút nghi vấn: "Cô không sợ là cậu ta đứng ở phe bên kia trò chơi à?"
Cô gái nhấc mí mắt lên, nhìn anh một cái, trong cái liếc mắt kia ngập tràn vẻ khinh thường không thèm che giấu, "Lũ đàn ông các anh đều không có mắt như này hả?"
Tống Hoằng tự dưng bị ghét, nhịn không được sờ sờ cái mũi.
"Nếu là cùng một phe thật, mấy con NPC đó sẽ không nhìn anh ta như vậy." Cô nhóc nói, "Cái loại ánh mắt này..."
Nếu có thực thể, loại ánh mắt đó cũng đủ lột da róc xương, nhai nuốt vào bụng.
Tình yêu biến chất còn khủng khiếp hơn căm thù.
Cùng lúc đó, vật thí nghiệm S ở trong ống nuôi cấy, chậm rãi mở mắt.
Hắn khuấy nước thành gợn sóng, thân thể thon dài cường tráng lay động, đuôi cá màu xanh dương quẫy bọt nước trắng xoá, tạo ra tiếng nước hắt rào rào. Hai tay mảnh khảnh nhỏ dài phủ kín lớp vảy sắc nhọn, đồng tử bị bịt kín bởi một tầng sương mù, đuôi cá nặng nề đập lên trên lớp kính bảo vệ.
Trong tiếng va đập vang dội, có thứ gì rơi từ dưới người hắn xuống, ùng ục lăn đến đáy ống nuôi cấy. Những hạt châu trơn nhẵn được phủ lên vầng sáng màu trắng sữa, nổ lốp đốp vỡ vụn, vương vãi khắp nơi.
Đồng tử hẹp dài của hắn để lộ ra một tia đắc ý, cái đuôi xoay tròn trong dịch dinh dưỡng, lúc hé miệng, bên trong có hai chiếc răng nanh sắc nhọn.
"Của ta."
Vật thí nghiệm S phát ra âm thanh mơ hồ, nhìn chòng chọc vào một chỗ trên không trung, khoé môi nhếch lên.
"—— Của ta."
*
Gã đàn ông đeo kính bị gọi đến gần mất hết kiên nhẫn, đành kéo cửa mở thành một khe hở nhỏ, lộ ra đôi mắt từ trong khe hở cảnh giác nhìn quét một vòng. Khi nhìn rõ trước mặt chỉ có hai người Tống Hoằng và A Tuyết, dường như thở phào nhẹ nhõm: "Các người muốn gì?"
"Cậu ở lì mãi bên trong coi sao được?" Tống Hoằng ôn hoà nói, "Cậu không chỉ đạo, chúng tôi cũng chẳng biết nên làm từ đâu."
"Không phải chỉ là người máy thôi sao," gã đeo kính nói, "Tôi sắp chết đói rồi, tạm thời không có hơi sức đâu làm mấy việc này cùng các anh chị."
Bánh quy đã tiêu hao khá nhiều, không còn người chơi nào dám ăn theo ý muốn cá nhân. Vừa nhắc lại thấy đói, dạ dày cũng run rẩy theo.
Tống Hoằng: "Vậy nên càng phải nắm chắc thời gian ra ngoài, nếu bị nhốt mãi bên trong, sẽ vô cùng phiền phức."
Gã đàn ông đeo kính vẫn cứ cảnh giác: "Tất cả mọi người đều ở bên ngoài?"
Tống Hoằng: "Đúng vậy, mấy người bọn họ ở tầng 4, trước tiên chúng ta ở tầng 1 hoàn thành nốt bản thiết kế đi."
Những lời này của anh làm gã đeo kính dao động, cuối cùng do dự bước chân ra khỏi cửa: "Được thôi."
Ngay khi gã vừa ra ngoài, lập tức đóng cửa lại.
Tống Hoằng không chút biến sắc: "Tôi nhìn trúng một cái linh kiện ở tầng hai..."
"Nhưng tầng hai không có linh kiện nào dùng được." Gã đeo kính ngắt lời anh, chậm rãi lê từng bước chân, "Anh đừng có tháo lung tung bàn thí nghiệm."
Mấy người càng đi càng xa, cuối cùng rẽ vào khúc ngoặt rồi biến mất, Khấu Đông bấy giờ mới mở cửa từ căn phòng đối diện, quen tay quen chân móc dây thép ra.
Hệ thống trò chơi: 【......】
Chao ôi, học sinh bị đúp này tệ thật đó. Như thế này mà được thả ra ngoài thì kiểu gì cũng thành mối nguy hại lớn cho xã hội.
Động tác lần này còn nhanh hơn lần trước nhiều, sau vài lần chọc, Khấu Đông chợt lách người tiến vào phòng, cẩn thận đóng cửa lại.
Thẳng đến khi xác nhận bên ngoài không có động tĩnh, y mới ngẩng đầu đánh giá xung quanh.
Ký túc xá của gã đàn ông đeo kính không có gì khác biệt so với những người khác, đều là phòng tiêu chuẩn bốn người. Giường tầng trong phòng trên dưới đều được trải một tấm chăn xám xịt y xì nhau, thậm chí ngay cả cái balo cũng chẳng có. Thoạt nhìn, có lẽ chỉ là một căn phòng bình thường.
Chỉ là rèm cửa kéo kín mít, không lọt chút ánh sáng nào.
Khấu Đông duỗi tay lật tung chăn đệm lên, cũng chẳng tìm được gì, chỉ thấy một bọc nhỏ lương khô bị gã đeo kính nhét vào trong góc, được gã coi như bảo bối mà giấu, không khác gì mèo giấu cứt.
"Haiz," Khấu Đông thở dài một tiếng, "Cái trò chơi rách nát này tra tấn người ta thành cái gì không biết, bây giờ thấy bánh quy cũng buồn nôn..."
Y lại thèm thuồng nhớ đến Takoyaki.
Hệ Thống: 【 Ơ, không thu hoạch được gì à. 】
Trong âm thanh của nó lại có loại vui mừng ẩn giấu.
"Tại sao không," Cũng chẳng biết Khấu Đông có nghe ra được không, nhướn mày phản bác nó, "Tốt xấu gì cũng có chút đồ ăn đây này, đủ một ngày."
Tay y còn phủi phủi trên đệm, mò mẫm sờ soạng.
Nếu không vì sợ vảy, sao gã đàn ông đeo kính kia cứ phải chột dạ quay lưng về phía y làm gì? Đừng bảo là đằng ấy bị thận hư à nha?
Trên tấm chăn này cũng không có bản đồ ——
Từ từ.
Bàn tay Khấu Đông bỗng sờ đến một vết nhỏ lồi lên, giấu ở phía dưới vỏ chăn, cũng không rõ ràng, là một lớp mỏng. Phải cẩn thận vuốt ve từng tấc một, mới có thể phát hiện bên trong đang giấu vật gì khác.
Y kéo hẳn vỏ chăn ra, vói cánh tay mình vào tìm kiếm, khi tìm được, y nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại cười: "Hoá ra là cái này."
Thứ bị y lôi ra, rõ ràng là một cái áo blouse bị cào rách nát bấy.
Hệ thống: 【 Cậu nghĩ ra gì rồi? 】
Khấu Đông nói: "Đồ cũ."
Lần đầu tiên khi điều tra, y đã phát hiện ra sáu bộ đồ kia, lúc ấy còn cảm thấy kỳ quái.
Rõ ràng là bọn họ có bảy người, nhưng chỗ đó chỉ vứt ra sáu bộ. Khi ấy Khấu Đông còn tưởng rằng, một bộ bị thiếu là mặc trên người NPC ban đầu dẫn đường cho bọn họ.
Hiện giờ xem ra, không hẳn là như vậy.
Khấu Đông lật ngược áo blouse, nhìn thấy thẻ kim loại đeo trên ngực. Thẻ tên kia dính đầy máu nâu, y dùng ngón trỏ ra sức chà lau, cạo sạch vết bẩn, mới nhìn rõ chữ phía dưới: Giám đốc Kim.
Y kéo căng cái áo ra, đếm kỹ từng dấu vết trên đó.
Cào, cắn, từng vết chất nhầy, máu phun tung toé... Dường như bây giờ bọn y đã nhìn thấy toàn bộ dấu vết công kích thật của vật thí nghiệm, ngoại trừ vật thí nghiệm S.
Hết thảy đều bày ra trên tấm vải này, tạo thành hiệu ứng khiến người ta thực sự buồn nôn khó chịu. Chỉ nhìn thôi, cũng đủ biết người này bị cắn xé như thế nào mới trở thành bộ dáng máu thịt lẫn lộn.
Y cầm cái áo kia, tháo thẻ tên xuống dưới, lại làm ra vẻ tỉnh bơ mà nhét vào trong túi, thẻ tên lập tức áp sát vào miếng vảy.
Ngay sau đó, y mở cửa, cực kỳ bình tĩnh thản nhiên đi ra ngoài.
Cánh tay người máy nhất định có tiến triển, rốt cuộc mọi người cũng làm ra được mô hình thu nhỏ ban đầu, điều này khiến cho ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đến khi tập hợp, gã đeo kính kia giống như cảm nhận được cái gì, đột nhiên quay đầu bước nhanh về phía ký túc xá của mình.
Ánh mắt Tống Hoằng chứa lo lắng, liếc mắt nhìn Khấu Đông một cái. Khấu Đông không có phản ứng gì, mặt tỉnh bơ đứng như cũ.
Không đầy một lúc, gã đàn ông đeo kính tối tăm mặt mũi đi từ ký túc xá ra. Gã lập tức đi đến trước mặt Khấu Đông, khàn giọng hỏi: "Có phải mày không?"
Khấu Đông bày ra vẻ mặt cực kỳ vô tội, chỉ nhìn bộ dáng, quả thực là đóa bạch liên hoa sống sờ sờ: "Cái gì cơ?"
"Cầm đồ của tao," Gã đàn ông đeo kính nhìn chằm chằm y, "Có phải là mày không?"
Khấu Đông nói: "Ông anh à, phát ngôn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật —— anh đây là đang phỉ báng đó, tôi giống cái phường ăn trộm ăn cắp lắm sao?"
Hệ thống bị trình độ mặt dày của y thuyết phục.
Gã đàn ông đeo kính lại hướng ánh mắt về phía Tống Hoằng, "Vậy là mày!"
Tống Hoằng càng oan ức, liên tục xua tay: "Cậu mất cái gì, lại đổ lên đầu tôi?"
Những người khác cũng đi tới, mồm năm miệng mười truy hỏi là thiếu cái gì. Trong đó âm thanh của Khấu Đông lại gào to nhất, cứ hỏi đi hỏi lại thúc giục gã đeo kính nói ra thứ gì bị cầm đi.
Gã đàn ông đeo kính phiền không chịu nổi, cuối cùng vứt xuống một câu: "Không cần các người lo!"
"Như này đâu có được," Đầu sỏ gây tội lại mặt không đỏ tim không đập giáo dục gã, "Anh không nói ra, bọn tôi sao tìm giúp anh?"
Gã đeo kính: "......"
Tôi thật là con mẹ nó cảm ơn cậu lắm lắm.
Khấu Đông: "Nhìn anh giấu kín như bưng thế này ——"
Y cố tình kéo dài âm điệu, mọi người đều nhìn qua, chờ nghe y nói gì tiếp theo.
Kết quả vị này nói: "Không phải là đã đánh mất trái tim rồi chứ?"
"......"
Toàn bộ khán giả đồng thời cảm thấy buồn nôn.
** má, giờ đéo phải lúc chim chuột tỉnh tò đâu.
"Không đúng hả?" Khấu Đông đáp, "Trước đây tôi xem nhiều kịch bản kiểu này lắm, —— Phải chăng em đã lấy mất rồi? —— Cái gì? —— Trái tim của anh, em phải đối xử thật tốt với nó đấy. Chẳng lẽ không phải anh muốn chơi cái này sao?"
Tất cả người chơi đều cảm thấy khiếp sợ sâu sắc, cũng dồn ánh mắt kinh ngạc về phía gã đàn ông đeo kính —— Tại sao đến giờ vẫn còn người muốn chơi cái này hả?
Gã đeo kính nhìn thôi đã tái xanh mặt mày, mắt thấy sắp oan hơn cả Thị Kính [1], đành phải cau có nói: "Không phải. Chỉ là chút bánh quy."
[1] Gốc: 风评被害- Phong bình bị hại: Chỉ những tin đồn vô căn cứ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến một người hoặc nhóm người."Ây dà," Khấu Đông thở nhẹ ra, "Thế mà chả nói sớm..."
Y vỗ vỗ bả vai gã đàn ông đeo kính, cố tình dùng cánh tay bên phải: "Ấp úng như vậy, dễ làm người khác hiểu nhầm lắm."
Người chơi: "......"
Ngoại trừ mi, chắc chẳng còn ma nào hiểu nhầm cho nổi?
Gã đeo kính tức nổ phổi, không nói một tiếng nào, chỉ quay người tránh cho Khấu Đông đụng vào. Sau khi mọi người giải tán, gã bỗng nhiên kéo Khấu Đông một cái, u ám nói: "Cái đó đéo phải thứ gì tốt đâu. —— Nếu mày cầm rồi, đừng mơ mà vứt đi được."
Nói xong câu này, khoé môi gã nhếch lên, lộ ra nụ cười cổ quái.
Khấu Đông đặc biệt dựa lại gần gã: "Ôi cảm ơn ông anh nhiều!"
Gã đàn ông đeo kính chỉ thiếu bước vặn mình thành cái bánh quẩy, sầm mặt nhanh chóng đi.
Thẳng đến lúc người đi mất, sắc mặt Khấu Đông mới thay đổi. Y chạm tay vào thứ đồ kia, trầm tư một lát, nói: "Xem ra đêm nay phải dành chút thời gian để vui vẻ với ba nó rồi."
Hệ thống trò chơi: 【? 】
Khấu Đông: "Ôi, gã vừa mới uy hiếp tao đó, nghe sợ quá đi mất."
Hệ thống trò chơi: 【......??? 】
Nó còn chả thèm chất vấn phần khác thì thôi, nhưng —— rốt cuộc là người chơi sợ chỗ nào?
Khấu Đông: "Dù sao cũng không thể làm mẹ góa con côi được, nếu như ba đứa trẻ đã thừa nhận nó, tao đương nhiên là phải đi thúc đẩy tình cảm ba con của bọn họ chứ."
Cuối cùng hệ thống nhịn không được, hỏi: 【 Cậu không sợ thứ ấp ra không phải người cá à? 】
Nếu phát hiện trên đỉnh đầu đội nón xanh, chẳng phải là có ngay cái hiện trường rót đầy cậu sao.
Khấu Đông: "Ây dzô, có khả năng đột biến gen mà."
Hệ thống: 【...... 】
Đột biến gen cái quần què ấy.
Mở mồm nói cái lời này lừa gạt NPC, có thể trót lọt thật hả?
Nó cũng không biết nên hình dung Khấu Đông như thế nào, có lẽ thực sự là kẻ tài cao gan lớn —— Nửa đêm vẫn có thể ôm trứng đi vặn cửa, nhìn thấy vật thí nghiệm S còn rất vui vẻ cơ mà.
"Ba của cục cưng ơi, em tới rồi nè."
Nhân ngư hơi kề sát vào, đôi đồng tử màu thẫm chuyên chú nhìn y chằm chằm, vẻ mặt thậm chí còn có thể gọi là dịu dàng.
Khấu Đông vẫn vô cùng vui sướng, nói: "Ba nó à, em còn mang theo ít đồ qua đây đó."
Vật thí nghiệm S:?
Khấu Đông nhường cửa phía sau ra, một đám vật thí nghiệm bỗng nhiên nhào đến, chen chúc xô đẩy, rít gào lao nhanh, xúc tua múa may loạn thành một đoàn với móng vuốt, hiện trường trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Trước tình cảnh này, nhân ngư nhất thời lâm vào trầm mặc. Hắn đột nhiên thu hồi ánh mắt, lại bình tĩnh nhìn Khấu Đông, mở miệng nói: "Em đã làm gì vậy?"
"Haiz," Bộ dáng Khấu Đông vẫn thuỷ chung không sợ, "Em cũng không nghĩ kết quả của việc yêu hận tình thù đan xen lại là như thế đâu."
Y nhét cái thẻ tên của giám đốc vào túi, vốn là muốn tìm một cái phòng trống để thả vào, nhưng đột nhiên não nhảy số, nên muốn xem thử nó có thể kích động cái gì.
Đáp án rất nhanh được chứng thực —— tất cả vật thí nghiệm đều tìm tới y báo thù.
Dưới tình huống bình thường, chỉ có một khả năng duy nhất, chính là đòi mạng.
Chưa kể là Khấu Đông còn có buff NPC max độ hảo cảm, cộng thêm tác dụng của thẻ tên giám đốc, cuối cùng kéo cả một đoàn đến...
Một bên muốn che chở y, một bên lại muốn đập y, thành ra hai phe lao vào đánh nhau. Vật thí nghiệm bạch tuộc vung xúc tu vừa gào rú vừa hung hãn quấn lấy đồng loại, đến nỗi xúc tua cũng bị kích động mà quăng đứt vài cái.
Ngoại trừ hai phe này, thậm chí còn có không ít quái vật vừa truy sát vừa rơi nước mắt, chứng tỏ sức mạnh vĩ đại của ranh giới yêu hận tình thù.
Khấu Đông thực sự bó tay, lúc này đừng nói là sờ đầu từng con một, ngay cả lần lượt hôn mỗi con một cái cũng vô dụng —— lại làm ra động tĩnh lớn hơn xíu nữa, không chừng tất cả mọi người đều sẽ bị đánh thức. Y đành phải dựa theo kế hoạch đã vạch ra từ sớm, kéo cả bầy vật thí nghiệm đi tìm ông ba đùi vàng này.
Nhân ngư trầm lặng thật lâu, nhìn dáng vẻ cũng biết là bị một màn này chấn động.
Khấu Đông kéo một cái xúc tu dán trên mặt mình xuống, nói: "Ba nó à, trước tiên anh làm cái gì đó đi."
Không thể cứ trơ mắt nhìn tui bị đuổi giết ở chỗ này chứ.
Vật thí nghiệm S cong khoé môi, dường như khẽ hừ nhẹ một tiếng. Hắn dựng thẳng tắp cả thân thể, ở bên trong ống nuôi cấy quan sát đám sinh vật cấp thấp, cuối cùng mở miệng.
"Quay về."
Hắn nhàn nhạt nói.
Một tiếng trầm thấp này vô cùng bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào. Nhưng tất cả thân hình của vật thí nghiệm đều hơi khựng lại, không phải vì bọn chúng nghe được những lời này, mà là giống như có ai đưa thanh âm đó vào đầu óc bọn nó. Từ có thần trí đến không có thần trí, bọn quái vật đều vì một tiếng này mà khẽ run rẩy, trong lòng run sợ ngẩng đầu lên.
Bọn chúng trông thấy nhân ngư mạnh mẽ mà ưu nhã kia, tựa như là gặp phải ác ma chui ra từ địa ngục. Dường như vừa rồi mới bị ai đó bịt mắt, khiến cho chúng nó đến giờ phút này mới thấy rõ, tại sao đối diện trước mắt lại là sinh vật cường đại, ngỗ ngược không thể chống trả thế này.
"S..."
Trong tiếng ma sát òm ọp lõm bõm, có thể nghe thấy vật thí nghiệm run rẩy phun ra một từ đơn.
"Si..."
(Si là phiên âm của từ chết)Một vật thí nghiệm to lớn giống như ngọn núi nhỏ lập tức ngã ngồi trên mặt đất, mặt đất cũng rung chuyển theo.
Khấu Đông không nghe rõ, còn tưởng rằng chúng nó đang gọi vật thí nghiệm S. Bọn quái vật va vào nhau, như là xuất phát từ nỗi sợ hãi bẩm sinh đối với thợ săn, nhao nhao co rúm lại thối lui về phía sau. Khi nhân ngư trong ống nuôi cấy cúi đầu xuống, hướng ánh mắt nhàn nhạt về phía chúng nó, đàn quái vật này đột nhiên gia tăng tốc độ như nước thuỷ triều rút, trong giây lát đã nhường lại không gian phòng thí nghiệm. Đợi đến lúc Khấu Đông quay đầu lại, chỗ cánh cửa đã trống không, chỉ còn một cái xúc tua cuối cùng dừng lại trên mặt đất hai giây, rất nhanh cũng đã biến mất tăm.
"Bọn chúng trở về rồi?"
Vật thí nghiệm không trả lời câu này. Hắn chỉ nhìn từ trên cao xuống đánh giá Khấu Đông, chậm rãi, như có điều suy nghĩ.
Khấu Đông lôi thẻ tên trong túi ra, đặt ở trên mặt đất. Y quan sát thần sắc của nhân ngư, khi nhìn thấy thẻ tên kia, ánh mắt nhân ngư chợt lóe lên.
Khấu Đông nói: "Muốn biết em nhặt được ở chỗ nào không?"
Nhân ngư gắt gao nhìn chòng chọc y, cái đuôi đập một cái lên lớp kính.
Đây là hành động thúc giục trong im lặng.
Khấu Đông liếm liếm môi, nói: "Vậy trước tiên trả lời một câu hỏi của em đã."
Nhân ngư duỗi thẳng sống lưng, nhìn chằm chằm động tác liếm môi của y không chớp mắt.
Khấu Đông ném ra vấn đề đã làm mình rối ren cả ngày: "Hiện tại viện nghiên cứu này —— tổng cộng còn có mấy nhân loại?"
Nói xong câu này, y lập tức dán mắt nhìn biểu tình của nhân ngư, thấy nhân ngư hé lộ ra hàm răng sắc bén, nhếch lên nụ cười nhẹ.
"Thông minh," Vật thí nghiệm S trả lời, "Ngoại trừ em, thì còn ba người."
Phỏng đoán trong lòng Khấu Đông được xác định, nhưng vẻ mặt lại trở nên căng cứng.
Y thà rằng câu trả lời của nhân ngư là bốn người.
"Như vậy đến lượt ta," Nhân ngư duỗi ra tứ chi mạnh mẽ mềm dẻo trong nước, dồn ép đánh úp lại Khấu Đông, hỏi, "Em lấy được từ trên người ai?"
Khấu Đông: "Gã cũng thông minh lắm, đáng tiếc là gã sợ anh."
"—— Là gã đeo kính đó."
Bởi vì quá sợ hãi, nên để lộ chân tướng. Cho dù có xuất thân là người học công trình máy móc, cũng không thể nào hiểu biết rõ bàn thí nghiệm, còn thuộc như lòng bàn tay —— phải biết rằng, thời đại của Khấu Đông không hoàn toàn giống với thời đại trong trò chơi, tiến trình khoa học kỹ thuật cũng bất đồng. Từ lúc bắt đầu, Khấu Đông đã bởi vì sự quen thuộc của gã mà sinh lòng nghi ngờ.
Gã đàn ông đeo kính thực sự rất muốn nhanh chóng rời đi, lá gan cũng nhỏ. Gã muốn đóng giả làm một người bình thường, nhưng người bình thường sợ hãi, cũng chẳng giống như gã.
Bởi vì bọn họ không thể xác định, liệu bản thân có chết ở chỗ này hay không. Thế nên trong nỗi sợ hãi hỗn loạn luôn ôm ấp suy nghĩ về sự may mắn, mong chờ vận may ập đến với mình.
Chỉ có gã đeo kính biết, nếu trốn không thoát, gã nhất định sẽ chết ở trong tay vật thí nghiệm. Thậm chí gã còn hiểu rõ thủ pháp tra tấn của bọn chúng với con người, càng bởi vì đã được xác minh tường tận, thế nên càng khủng hoảng hơn người bình thường.
Từ đó suy ra——
Bản thân gã, chính là cựu giám đốc ở nơi này.
Khấu Đông không biết gã dùng cách nào để thay thế thân phận người chơi, nhưng y tin, người chơi từ lúc bắt đầu vào phó bản, chắc chắn là bảy người. Cấp trên của hệ thống trò chơi sẽ không lừa y ở chỗ này.
Nếu bảy người bọn họ là một đội, hẳn là lập tức có thể phát giác; chỉ là bọn y không quen biết lẫn nhau, vận khí của giám đốc không tồi, giết chết một người chơi hành động một mình, sau đó tự thế thân vào. Trước lúc người chơi nhận diện nhau, thì đã có một người chơi không tồn tại.
Gã có thể sử dụng thủ đoạn nào đó để sửa lại khuôn mặt, việc này cũng không khó, thân là giám đốc viện nghiên cứu, gã nắm giữ toàn bộ thành quả nghiên cứu ở nơi đây.
Thậm chí gã cũng có thể cải tạo cơ thể mình thành một thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ. Sau khi gã giấu cái áo blouse kia đi, đám vật thí nghiệm càng không thể tìm ra gã —— đương nhiên tìm không thấy, vì gã đã giấu kỹ trong đám người chơi rồi.
Thẳng đến một đêm trước, gã phát hiện đám vật thí nghiệm kia lại lần nữa tìm được hơi thở của mình.
Vì thế gã mang theo thẻ tên cùng áo blouse, giấu vào phòng đối diện —— cách gã gần nhất, cũng là gian phòng có người chơi mà gã căm ghét nhất.
Chẳng cần chờ lâu cũng biết chuyện xảy ra ở căn phòng đó một giây sau, cũng bởi vì biết, vốn dĩ đó là kết cục thuộc về gã.
Khấu Đông có chút tức giận: "Mặc dù là NPC, cũng đâu thể tuỳ ý hại người chứ."
Nhân ngư ngắm nhìn y, giống như dáng vẻ tức giận của người này, ở trong mắt vật thí nghiệm chính là đồ ăn mỹ vị càng thêm ngon miệng. Hai tròng mắt đỏ tươi thuộc về loài thú khẽ híp lại, bàn tay thon dài đặt lên lớp kính.
Khấu Đông tức xong rồi, ngẫm lại thời gian, bèn chuẩn bị rút lui.
"Cảm ơn ba của cục cưng nha, cũng muộn rồi, em về ngủ đây."
Nhân ngư không nói lời nào, chỉ nhếch khóe môi lên. Cánh tay Khấu Đông đột nhiên lạnh lẽo, xúc cảm ướt dính xuyên thấu qua quần áo, trực tiếp vuốt ve lên cánh tay y.
Như là nói với y, đừng đi.
Khấu Đông nói: "Phải đi thật."
Y sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, ngượng ngùng nói: "Hiện giờ em cũng là người có thai, quý báu, càng phải nghỉ ngơi thật tốt. Nếu như nghỉ ngơi không tốt, nhóc con cũng chẳng lớn nổi."
Vật thí nghiệm S nhìn chằm chằm bụng y, bản thân chậm rãi chìm vào đáy nước.
Khấu Đông kết thúc thời gian tán dóc vui vẻ cùng người ba của cục cưng y, quay đầu chính thức rút lui, ai ngờ xoay người mạnh quá, đã thấy một quả trứng siêu bự văng ra trên mặt đất, lăn lộc cộc về hướng bồn nuôi cấy. Cùng lúc đó, mắt thường cũng có thể thấy bụng thanh niên đột nhiên bẹp dúm.
Khấu Đông: "......"
Vật thí nghiệm S: "......"
Một người một cá nhìn chằm chằm quả trứng này, trong lúc nhất thời lâm vào trầm mặc.
Á đù, toang toác rồi.
... May là vừa mới nới lỏng được nút thắt khi vướng phải đám vật thí nghiệm kia.
Nhân ngư nhìn quả trứng bự đó, lại quay đầu nhìn xuống mấy viên châu màu trắng ngà to to nhỏ nhỏ mà hắn làm rụng trong nước...
Dù là hắn mù, cũng có thể nhìn ra màu sắc của hai thứ này khác nhau, huống chi hắn còn chẳng mù.
Hắn dùng ánh mắt nặng nề về phía Khấu Đông, thấy thanh niên vẫn cực kỳ trấn định bình tĩnh, nói với hắn: "Như ngài thấy đấy —— "
Hệ thống rửa tai chờ xem y có thể sủa ra cái gì.
Khấu Đông: "Như ngài thấy, em vừa mới đẻ rồi."
Hệ thống: 【......】
Vật thí nghiệm S: "......"
Mẹ nó, đẻ bằng niềm tin à.
Một giây này, trong đầu hệ thống cùng NPC đều cùng hiện lên một suy nghĩ: Hình như người chơi này cho rằng bọn hắn là kẻ ngu.
Khấu Đông liếm liếm môi: "Là như vậy, em đã lật qua sách rồi, có khả năng tồn tại một loài sinh vật biến dị nào đó —— "
Nhân ngư nhìn qua giống như muốn nổi khùng, nhưng lại không tức cho nổi. Hắn rối rắm giằng co giữa hai vấn đề một lát, cuối cùng tự ngã thật mạnh vào trong nước, âm thanh âm u vang ở bên tai Khấu Đông: "Chờ ấp nở đi."
Ở trên quả trứng này, hắn vẫn cảm nhận được hơi thở của mình. Điều này rất kỳ lạ, hắn có thể phân biệt rõ ràng sợi liên kết ấy, là có thật, không phải do thanh niên bịa đặt lung tung.
Khấu Đông chột dạ mà không hé răng, cũng chẳng dám nói cho hắn, một lát nữa là ấp nở rồi...
Méo cần hỏi đâu, chắc chắn không phải của anh.
Rong biển màu đỏ, đỉnh đầu màu xanh, con cũng chẳng phải của anh.
"Nếu không phải..." Vật thí nghiệm lại duỗi thẳng người, cũng không tức giận như Khấu Đông tưởng tượng, đồng tử hắn hơi co lại, bên trong nụ cười thế mà hàm chứa niềm vui thầm kín.
"Em sẽ phải sinh con vì ta."
Ánh mắt giống như loài thú nhìn chằm chằm Khấu Đông, giống như thanh niên không phải là người, mà là một cái sào huyệt ấm áp ẩm ướt.
"Sẽ sinh rất nhiều."
*
Trước những lời đe dọa như vậy, Khấu Đông lập tức ôm trứng bự bỏ chạy ngay tại chỗ. Trên đường y hỏi hệ thống: "Nhân ngư có thể sinh con à? Chắc không đâu ha?"
Hệ thống: 【 Không phải cậu đã làm hắn có rồi à? 】
Trực tiếp xách hẳn trứng đi ép người ta nhận.
Khấu Đông xoa mặt, tuyệt vọng nói: "Lúc đó tao tưởng hắn vô sinh, mới cố ý tới cửa tặng chút ấm áp, ai mà ngờ được hắn lại tin chuyện nhiều con nhiều phúc đâu?"
Đây cũng méo phải chủ ý của y! Khấu Đông nói: "Tao tặng một đứa là đủ thơm thảo lắm rồi, tuyệt đối sẽ không cho hắn đẻ nữa!"
Hệ thống tựa hồ hừ nhẹ một cái, không đáp lời y.
Khấu Đông ôm chặt trứng, càng nghĩ càng thấy thắt lòng: "Haiz, ít con nhiều của, cả đời hạnh phúc, nhà nước sẽ không lừa tao..."
Y sợ hãi mà vỗ vỗ quả trứng.
"Vẫn là một con tốt hơn."
Chính sách một con, có lợi cho hạnh phúc gia đình. [2]
[2] Trước đây ở TQ có chính sách mỗi gia đình chỉ được sinh 1 con để tránh tình trạng bùng nổ dân số, hiện tại chính sách này đã được bỏ.Thời gian ấp trứng đếm ngược đã gần kết thúc, Khấu Đông nhìn thời gian, dứt khoát không ngủ, bèn canh ở mép giường nhìn nhãi con của y chào đời. Khi thanh tiến độ đếm ngược kéo đến cuối cùng, y dần dần nghe thấy chút tiếng nứt vỡ, âm thanh rất thanh thuý.
Rắc rắc.
Rắc rắc.
Giống như có ai ở bên trong ra sức đẩy vỏ trứng ra ngoài.
Lúc nhìn lại, trên vỏ trứng xuất hiện vết rạn tinh tế, từng vệt lan rộng ra.
Vị ba già họ Khấu yêu mến dán sát mặt lại gần, chờ xem có thể nở ra được cái gì.
Một lát sau, một cánh tay lớn bằng ngón tay cái Khấu Đông vươn tới, đẩy lớp vỏ trứng kia ra.
Đôi mắt Khấu Đông trừng đến căng tròn.
Qua một hồi, lại là một bàn chân đi giày chui ra.
Khi Khấu Đông nhìn tiếp lần nữa, chỉ có một người tí hon nhỏ như bàn tay y đang chọc vỏ trứng, gian nan mà bò ra bên ngoài.
Khấu Đông: "....."
Không, nhất định là cách ấp trứng của tui sai cách con mẹ nó rồi.
Y méo thể tin nổi, ** má, một quả trứng bự như vậy, tại sao lại nở ra được cái thứ đồ chơi như người tí hon vậy hả!
Thứ này thì có tác dụng quái gì?
—— Thậm chí còn chẳng đủ nhét kẽ răng vật thí nghiệm S.
Y duỗi ngón tay ra, nhấc người vẫn còn đang dùng sức giãy dụa kia lên, ngó mắt nhìn vào vỏ trứng.
Bên trong trống rỗng, thật sự không còn thứ gì khác.
Trên mặt Khấu Đông tràn ngập vẻ thất vọng.
Y muốn pháo hoả tiễn cơ mà.
Hệ thống tự nhủ trong lòng, ây dzô, đã nói là không có khả năng rồi.
Ngay khi y đụng vào nhóc tí hon này, thông tin của hắn trong nháy mắt đã nhảy ra.
【 Họ tên: Diệp Ngôn Chi.
Thân phận: Người thừa kế Diệp gia.
Giai đoạn: Kỳ ấu niên.
Phương thức trưởng thành: Xin hãy trao cho hắn đầy đủ tình yêu! Tình yêu càng nhiều, hắn sẽ trưởng thành càng nhanh!
Năng lực: May mắn! (Đã mở ra, cấp một, có thể chống đỡ thuộc tính E may mắn của người chơi); bày mưu tính kế (Chưa mở ra); vũ lực (Chưa mở ra); năng lực đặc thù (Chưa mở ra).
Giá trị thân mật hiện tại: Cấp một. 】
.......
Khấu Đông khó khăn tiêu hoá một hồi lâu, mới đưa ra kết luận.
"Vậy nên, kỳ thật cái này là trứng thú cưng à?"
Hổng phải vũ khí siêu năng mà y muốn sao?
Hệ thống im phăng phắc, sau lúc lâu mới nói: 【 Không phải thú cưng. 】
Khấu Đông méo tin.
"Không phải thú cưng thì là cái gì? Mày xem cách mày tả, hướng dẫn chơi, có khác gì mấy con thú cưng mang theo bên người trong game võng du không?"
Hệ thống: 【 Không phải thú cưng. 】
Hệ thống: 【 Đây là game yêu đương. 】
Khấu Đông: "......"
Con mẹ mày, có giỏi thì nhìn vào mắt tao nói đây là game yêu đương một lần nữa đi.
Cái game kinh dị như mày, rốt cuộc còn có chút tự giác ngộ nào không hả???
Hệ thống lại không lên tiếng, giống như lúc bị lỗi máy khi gặp phải quả trứng này, nhảy ra mấy cái mã loạn xì ngầu, sau đó lại đột nhiên biến mất.
"Không phải thú cưng."
Một âm thanh khác cũng vang lên trả lời y.
Âm thanh này làm lỗ tai Khấu Đông giật giật, y không biết nên hình dung như thế nào, nhưng nó rất gợi cảm [3].Tựa hồ còn có chút giống với âm sắc của nhân ngư, đều cực kỳ êm tai.
[3] Gốc-苏- nằm trong cụm từ 声音很苏: Kiểu âm thanh rất gợi cảm, quyến rũ, làm lỗ tai cũng phải mang thai, nghe vào khiến cho cơ thể vỡ vụn =v=.Y cúi đầu, mới phát hiện con của y đang nói chuyện với y.
Mặc kệ nở ra cái gì, dẫu sao cũng phải trải qua bao đắng cay mới ấp ra được, Khấu Đông nâng hắn lên, trong âm thanh lần nữa mang theo yêu thương nồng nàn: "Đương nhiên không phải thú cưng, rõ ràng là cục cưng của ba nha."
Diệp Ngôn Chi im lặng. Khấu Đông cúi đầu nhìn, mới phát hiện thế nhưng hắn không có bộ dáng của trẻ con trong tưởng tượng, mà là cơ thể đàn ông chừng 20 tuổi, dung mạo lãnh đạm, mặt mày thâm thuý, nhìn còn có chút khí thế không giận mà uy. Chỉ tiếc lúc này cả người chỉ lớn bằng bàn tay Khấu Đông, đôi chân dài cũng biến thành ngắn ngủn, nhìn như thế nào cũng lộ ra vẻ đáng yêu.
Diệp Ngôn Chi nhìn người xích lại gần người trước mắt, vẻ mặt càng phức tạp. Sự mừng rỡ cùng hoài niệm nháy mắt bị giấu kín đi, chỉ còn dư lại sự quyết tâm được ăn cả ngã về không.
"Khấu Đông," Hắn cứ do dự mãi, cuối cùng nhắm mắt, thấp giọng nói, "Em rất nguy hiểm....."
Giọng nói này rất nhanh đã bị tiếng cười ha ha ha của Khấu Đông ngắt lại.
Khấu Đông cười ha ha ha mãi không dứt —— người có một mẩu như này mà lại làm vẻ trịnh trọng nói với y rằng y rất nguy hiểm, thật sự buồn cười chết mất —— Mặc dù Diệp Ngôn Chi chắc không thể hiểu được y đang cười cái gì.
Suýt chút nữa Khấu Đông đã cười chết, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, liền duỗi tay xoa đầu con trai mình.
"Ngoan, gọi ba đi."
Diệp Ngôn Chi: "......"
Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới này có lẽ là ở đây.
Tôi muốn làm người đàn ông của em, vậy mà em muốn làm ba của tôi.
Hắn hơi há miệng, muốn nói gì nữa, lại đột nhiên nghe thấy tiếng cảnh báo vang lên từ hệ thống. Có âm thanh điện tử cảnh cáo hắn: "Kiểm tra đo lường đến nội dung vi phạm quy định, xin thận trọng từ lời nói đến việc làm, tránh đề cập tới từ ngữ vi phạm quy định."
Diệp Ngôn Chi chợt nhíu mày, cuối cùng vẫn nuốt những lời này xuống.
Hẳn chỉ vươn cánh tay, u ám ôm lấy ngón tay Khấu Đông.
Cũng tốt.
Chỉ cần người này vẫn còn sống ——
...... Là được rồi.