Tsugumi bỏ thử một miếng vào miệng, mùi hương mát lạnh sảng khoái chợt xông lên tận mũi. Là vị bạc hà. Tsugumi không thích bạc hà mấy, nhưng vì đây là đồ được mời nên anh đành lặng lẽ ăn. Ông cụ đột nhiên lên tiếng.
“Cậu không thích bạc hà, đúng không?”
Anh giật mình. Chẳng lẽ trên mặt anh thể hiện rất rõ thế sao.
“Không đâu ạ, ngon lắm.”
“Được rồi, được rồi. Ông cũng không thích bạc hà, y như vị kem đánh răng ấy. Bởi vậy ông nhìn là biết ngay.”
“Ông à, ông lấy thứ không muốn ăn ra mời người ta hả?”
Sakutaro nhăn mặt.
“Thằng ngốc này! Nếu là người thích vị bạc hà thì tốt quá còn gì, chẳng qua cậu Tsugumi đây cũng không thích nên mới thế thôi. Tsugumi này, cậu đưa cái đó cho Sakutaro ăn đi. Sakutaro, mở tủ lấy cái khác cho cậu ấy. Không phải có vị quýt với đào đấy sao. Tsugumi thích vị nào?”
“Dạ, đào ạ”
Tốc độ nói của ông rất vừa phải nên chẳng bao lâu anh đã có thể trả lời một cách tự nhiên.
Mình thích ông cụ.
Tuy chỉ mới trò chuyện với nhau chưa được bao lâu nhưng anh đã cảm thấy như thế.
Quãng thời gian sau đó trôi qua rất vui vẻ. Trong khi hai người đang say sưa trò chuyện về thiết kế của khu chung cư, chuyện vườn rau, chuyện về Hagiwara Sakutaro mà ông đã mượn tên để đặt cho cháu mình, thì trời đã ngả bóng chiều tà.
“Xin lỗi, cháu đã quấy rầy ông lâu thế này.”
“Không sao không sao, lâu lắm ông mới vui như vậy. Nếu có thời gian lại tới thăm ông nhé.”
“Vâng”. Anh chân thành gật đầu rồi cùng Sakutaro rời khỏi phòng bệnh. Nhưng ra tới thang máy, anh mới nhận ra mình đã để quên áo sơ mi khoác ngoài ở trong phòng. Anh cởi ra giữa chừng rồi bỏ quên trên lưng ghế luôn.
“Tôi quay lại lấy áo. Sakutaro cứ đi trước đi.”
“Tôi chờ anh ở sảnh dưới nhé.”
Lúc quay lại phòng bệnh, anh thấy ông Areno đã ngồi dậy, đang định với lấy áo khoác của anh.
“Ồ, ông còn định chờ lần sau Sakutaro tới thì sẽ gửi nó cầm về cho cậu.”
Tsugumi cúi đầu xin lỗi rồi nhận lấy chiếc áo. Anh vừa quay gót thì chợt nghe tiếng ông cụ gọi, quay đầu lại liền bắt gặp ánh nhìn mạnh mẽ thẳng tắp của ông, Tsugumi bất giác đứng thẳng người, Ông cụ nhìn Tsugumi chăm chú, sau đó ánh mắt chợt dịu lại.
“Tsugumi, xin cậu hãy chăm sóc Sakutaro giúp ông.”
“Dạ?”
“Gần đây, thằng nhóc Sakutaro chỉ toàn nói về cậu. Lúc ở gần cậu, trông nó cũng có vẻ thoải mái hơn. Thằng nhóc này trông vững vàng thế thôi, chứ đôi khi cũng ngớ ngẩn lắm. Đầu óc lại còn hay quên quên nhớ nhớ, nên nếu nó có làm gì không đúng thì cậu cứ mắng nó cho ông, không cần kiêng dè gì cả.”
‘Đâu có, cháu mới là người luôn được cậu ấy giúp đỡ ạ…”
“Sakutaro là đứa trẻ thật thà, chỉ mong cậu đừng ghét bỏ nó.”
Ông Areno cùi đầu thật thấp. Nhìn ông, anh có thể cảm nhận được sự nghiêm rúc của một người ông hết mực yêu thương cháu mình. Những tia nắng hoàng hôn đỏ ối xuyên qua rèm cửa, ép lên anh luồng cảm xúc mãnh liệt đến mức không thể diễn tả bằng ngôn từ.
“Vâng, cháu biết rồi.”
Ông cụ chậm rãi ngẩng đầu, mìm cười yên lòng.
Lúc Tsugumi xuống dưới sảnh, Sakurato đã đỗ xe chờ trước cổng. Anh xin lỗi đã để cậu chờ lâu rồi nhanh chóng ngồi lên ghế phụ lái, xe lập tức chuyển bánh. Vì đúng giờ tan tầm nên đường phố rất đông.
“Hôm nay anh Tsugumi đến bất ngờ quá, làm tôi giật cả mình.”
Sakurato vừa xoay vô lăng vừa nói. Tsugumi giật thốt.
“Có điều, trông ông tôi có vẻ rất vui.”
“Vậy sao?”
“Ừm, hiếm khi nào thấy ông nói nhiều như vậy. Từ thời còn trẻ ông đã ham mê đọc sách rồi. Hai người toàn nói chuyện sâu sắc, làm tôi chẳng theo kịp gì cả, nhưng mà thấy hai người vui vẻ nên tôi cũng rất vui. Lại biết được chuyện anh Tsugumi không ăn được vị bạc hà nữa chứ.”
“Tôi cũng vui lắm. Thật muốn mong chóng lại được tới thăm ông.”
“Ông tôi sẽ mừng lắm cho xem. À, nhưng lần sau anh nhớ nói trước với tôi một tiếng nhé.”