Chương 15
Diệp Điền Tĩnh nói sẽ đợi tôi dưới chân núi Kinh Long rồi quay người rời đi.
Tòi nhìn bóng lưng bơ phờ của cô ấy mà trái tìm đau đớn. Có thể nói là vì tôi mà vận mệnh cả đời của cô ấy đều bị thay đổi.
Cô ấy là con gái của nhà giàu nhất tỉnh, nhưng cũng là một cô gái hồn nhiên ngây thơ. Cô ấy có lý tưởng và mục tiêu của mình nhưng lại không cách nào chống lại bàn tay vận mệnh.
Mà tại lúc Diệp Điền Tĩnh bất lực nhất, cô ấy đã nhớ tới tôi.
Tôi sẽ không để cho cô ấy thất vọng, tôi sẽ thay đổi mọi thứ.
Đang lúc tôi suy nghĩ phải ra tay như thế nào thì Hồ Đặng gọi tới.
Cảm xúc của chú ta cũng khá là suy sụp, chú ta nói cho tôi tình hình đại khái của nhà họ Diệp.
Không ngoài dự đoán, hôn sự giữa Diệp Điền Tĩnh và Thẩm Hưng Phúc bị đẩy nhanh tiến độ là vì Thẩm Đoàn Tinh ‘bức hôn’.
Sau khỉ xảy ra chuyện Hứa Thanh Vân bị Hoàng tiên nhập vào thì Diệp Huy Tùng bắt đầu lo lắng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nguy hiểm
hơn. Cho nên ông ta mới tìm Thẩm Đoàn Tinh thương lượng.
Thẩm Đoàn Tỉnh bấm ngón tay tính toán, nói là nhà họ Diệp gặp nạn là vì Long Môn trên núi Kỉnh Long mở rộng, tà vật tràn từ núi xuống dưới.
Thẩm Đoàn Tỉnh nói ông ta có thể đóng Long Môn giúp nhà họ Diệp, nhưng điều kiện chính là Diệp Huy Tùng phải đồng ý cho Diệp Điền Tĩnh và Thấm Hưng Phúc kết hôn.
Diệp Huy Tùng có chút do dự, dù sao Hồ Đặng đã dẫn theo mấy thầy phong thủy khá nổi tiếng tới nhà họ Diệp nói chuyện. Hỉ vọng Diệp có thể tự giải quyết cho tốt, đừng đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Thanh Gai.
Cuối cùng Thẩm Đoàn Tinh đưa ra ý tưởng nhận rể dưới chân núi Kinh Long.
Thế là nhà họ Diệp bắt đầu tung tin ra ngoài. Nói bọn họ kính trọng Thanh Gai, nhưng cũng không muốn để con gái gả cho một thằng đàn ông không có năng lực. Cho nên mới dùng Long Môn trên núi Kinh Long làm bài thi, ai có thể đóng Long Môn thì người đó có quyền quyết định hôn sự này.
Có thể nói chiêu này của nhà họ Diệp là một mũi tên trúng hai con chim, đóng Long
Môn có thể giải quyết những tai họa trong nhà họ Diệp, còn có thể để cho những thầy phong thủy đang nói này nói nọ kia ngậm miệng.
Sau khỉ biết rõ tình hình thì tôi lại lắc đầu bất đắc dĩ. Cơ quan tính toán tường tận, sao Diệp Huy Tùng và Thẩm Đoàn Tinh không biết tai họa của nhà họ Diệp không phải tới từ Kinh Long mà tới từ Tung Khâu chứ?
Nhưng cho dù như thế nào thì nếu đã tìm rể, so thực lực thì tôi vẫn còn có cơ hội.
Mà chuyện Long Môn này không liên quan tới nhà họ Diệp lắm. Tôi cũng không cần lo lắng sẽ phá hỏng quy tắc mà ông nội đặt ra. Điều cần phải chú ý chính là phải che giấu thực lực của mình trước mặt rất nhiều thầy phong thủy, lại còn phải trở thành người đóng Long Môn.
Sau khi hiểu được mọi thứ thì tôi quyết định tối nay đỉ lên núi Kinh Long một chuyến. Tôi phải xem xem chuyện Long Môn bị mở là như thế nào.
Nghỉ ngơi cả chiều, tám giờ tối tôi mới cầm theo pháp khí rồi đi về phía núi Kinh Long.
Núi Kinh Long là cấm địa đứng đầu của thành phố Liễu Canh, thậm chí là toàn quốc. Có rất nhiều truyền thuyết liên quan tới nơi này, cũng từng có rất nhiều Âm Dương Sư và đội
khảo cổ đi vào nhưng có đi mà không có về.
Lần duy nhất ghi chép có người đi ra khỏi đó là mười nám trước, lúc đó một đào phạm giết người không còn chỗ trốn nên trốn lên núi Kinh Long.
Anh ta là người đầu tiên đi ra khỏi núi Kinh Long nhưng không phải tự đi ra, mà là bị đưa ra.
Nghe nói sáng hôm sau thỉ thể của đào phạm đó xuất hiện ở dưới chân núi, mắt của anh ta bị đào mất, lục phủ ngũ tạng cũng mất, kiểu chết vô cùng kinh khủng.
Việc này càng truyền đi càng kì dị. Mọi người nhao nhao suy đoán đến cùng chủ của núi Kinh Long là thần thánh phương nào. Có người nói là rồng, có người nói là người nằm trong quan tài được chín con rồng kéo kia, cũng có người nói đó là một Thần Đế chân chính.
Mọi người đều đoán này đoán nọ nhưng đây vẫn mãi là bí mật.
Tôỉ đỉ can thận từng lỉ từng tí, cuối cùng cũng bước lên thềm đá núi Kinh Long.
Từ chân núi đi lên bốn trăm chín mươi chín mét là khoảng không gian con người có thể hoạt động. Những người to gan cũng có thể tới đây hái thuốc tìm bảo vật, không có nguy hiểm
gì
Nhưng khi tôi bước vào chỗ cách chân núi năm trăm mét thì thấy được một cánh cửa vô cùng nguy nga.
Không hổ là nơi được xưng là Long Môn, cánh cửa này quá hùng vĩ, trên cánh cửa đá được điêu khắc chín con rồng sinh động như thật. Vô cùng uy nghiêm, người bình thường nhìn đều không kiềm chế được mà cúi đầu lễ bái.
Bên cạnh Long Môn còn có một tấm bia đá xanh đang dựng thẳng, trên tấm bia đó được khắc mâỳ chữ: “Người sống không tiến, người chết không táng, âm hồn chớ quấy rầy.”
Tòi thấy thế thì âm thầm tặc lưỡi. Đúng là rất đáng sợ, nhất là đêm hôm khuya khoắt, gió thổi hiu hiu, cảm giác như mình đi qua một thế giới khác.
Tôi không vội đi vào mà tiếp tục quan sát cánh cửa này.
Cửa đá vốn nên được đóng chặt nhưng lúc này đã bị mở ra một chút, khoảng chừng một mét. Cũng không biết là bị cái gì đẩy ra từ bên trong, hay là bị người kéo ra từ bên ngoài.
Nhưng cho dù như thế nào thì tôi cũng tin
chắc rằng Thẩm Đoàn Tinh có năng lực thật sự. Ông ta có thể tính toán ra được Long Môn đã mở cũng đã chứng minh thực lực của ông ta. Tôi cũng không nghĩ rằng Long Môn này là do ông ta cố ý mở ra, ông ta không làm được, và tôi cũng không.
Trên cánh cửa trừ chín con rồng còn có hai hàng chữ vô cùng kì dị, thậm chí đến người đã đọc rất nhiều loại sách như tôi cũng không thể nhận ra được nó viết gì.
Tôi chỉ xem hiểu được mấy chữ: Sinh, tử, tình, kiếp, chú, phong.
Sau một hồi nghiên cứu thì tôi vẫn chẳng có thêm thu hoạch gì. Lúc này đây tòi mới quyết định bước vào Long Môn, xem xem vì sao Long Môn lại bị mở ra. Bởi vì nếu không biết rõ vì sao mở ra thì không thể nào đóng lại được.
Tôi đốt ba nén hương trước Long Mòn rồi nói: “Tôi không có ý mạo phạm, thật sự là có việc rất quan trọng. Nếu như lỡ quấy rầy thì xỉn người đừng trách.”
Tôi nói xong thì đốt một ngọn đèn dẫn đường rồi chậm rãi đi vào cánh cửa.
Tôi vừa bước vào là đã cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi tới.
Tim đèn bị gió thổi khiến cho lửa lúc ẩn lúc hiện. Tôi chẳng dám cử động dù một chút, nếu như tối nay ngọn đèn này bị dập tắt thì dù như thế nào tôi cũng phải đi ra ngoài, bởi vì người ta không chào đón tôi.
Cũng may cuối cùng cơn gió này cũng tan đỉ, đèn cũng sáng trở lại.
Tôi thở phào một hơi rồi tiếp tục đi vào trong.
Tôi mới đi chưa được hai bước thì đột nhiên có một uy áp vô cùng mạnh mẽ truyền tới, sau đó có một con rắn khổng lồ xông ra.
Con rắn này to bằng eo của một người trưởng thành, dài khoảng bảy tám mét. Nó còn lớn hơn con rắn xuất hiện trước cửa nhà họ Hồ.
Nhưng nó cũng không công kích tôi mà đứng thẳng người ở đó, dường như muốn bay lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!