"Mỹ nữ à? Em muốn đến nhà anh không? Hả? Nhà anh rộng lắm, đủ cho hai ta chơi bời cả đêm đấy."
Đổng Uyên vẫn im lặng nhắm mắt tựa đầu vào ghế mà thiếp đi, anh ta thấy vậy cũng chẳng tỏ ra mất hứng. Liền tự độc thoại một mình.
"Vậy thì tới nhà anh đi."
Chiếc xe lao thẳng về phía ngoại ô thành phố, đến trước một căn biệt thự xa hoa rộng lớn. Đổng Uyên vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy, hai má cô đỏ bừng vì men rượu.
Lục Nguyên không nỡ đánh thức cô, liền bế cô từ trên xe rồi vào trong nhà. Cứ thế thẳng đến phòng ngủ trên lầu, đi vào căn phòng ngủ nằm khuất sau góc hành lang.
Anh ta đặt cô nằm xuống trên giường. Lục Nguyên cởi áo khoác của bản thân ra, vứt bừa trên ghế sofa, sau đó cầm lấy cốc nước trên bàn mà uống một hơi. Lục Nguyên hơi lẩm nhẩm tên của cô:
"Đổng Uyên, Đổng Uyên sao? Không ngờ lại gặp em trong tình huống thế này, đúng là nhân duyên mà."
Nói xong, anh ta không khỏi bật cười, tay vuốt nhẹ tóc ngược về phía sau. Lục Nguyên cảm thấy bức bối không thôi, thế là liền đứng dậy đi vào phòng vệ sinh tắm cho sảng khoái.
Lúc Lục Nguyên vừa tắm rửa xong thì cũng đã là 15 phút sau, anh ta đi ra khỏi phòng liền bắt gặp cảnh Đổng Uyên đang cố mở tay nắm cửa của căn phòng ra. Vì vẫn còn đang chếch choáng nên tay chân có hơi run lẩy bẩy.
"Em làm gì đấy? Tính đi đâu sao?"
Đổng Uyên vừa nãy tỉnh dậy liền thấy mình đang nằm ở một nơi xa lạ mà cô không khỏi bàng hoàng, đầu lại đau như búa bổ. Nhớ lại cuộc nói chuyện vừa nãy của Lục Nguyên và Dạ Diễn ở phòng bao, cô mới chờ bừng tỉnh là bản thân đang ở trong tình huống này.
Cô nghe thấy tiếng gọi, liền ngay lập tức quay đầu nhìn về phía Lục Nguyên. Thấy anh ta mang áo choàng tắm, trên đầu còn có chiếc khăn đang lau khô tóc. Đổng Uyên sợ đến mức không khống chế được mà run rẩy không thôi:
"Tôi… mở cửa cho tôi về đi. Xin anh đừng làm hại tôi, xin anh đừng ép buộc tôi làm chuyện bẩn thỉu đấy. Cho tôi về đi."
Trong đầu Đổng Uyên ngay từ đầu đã mặc định Lục Nguyên không phải là người tốt, vì dù sao anh ta cũng là bạn bè thân thiết với Dạ Diễn. Đám công tử nhà giàu đều như nhau, nên chắc chắn sẽ có xu hướng cưỡng ép người khác phải làm theo ý mình.
Lục Nguyên nghe cô van nài mình như vậy mà không khỏi bật cười, anh ta từng bước đi đến trước mặt cô. Anh tiến một bước, cô lùi một bước. Cho đến khi lưng Đổng Uyên chạm vào cửa thì mới chịu dừng lại.
"Nhưng Dạ Diễn đã nói tối nay em hầu hạ tôi mà, lý nào lại để em về được."
"Tôi không muốn… đừng ép tôi, tôi không muốn! Đừng có đem tôi ra làm trò tiêu khiển của mấy người, tôi cũng là con người mà."
Đổng Uyên cuối cùng không nhịn nổi nữa, liền bật khóc nức nở. Cô sợ hãi chứ, cô muốn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng tình cảnh bây giờ thật sự không thể nào khiến cô run rẩy. Chỉ cần sai một ly thôi, cô sẽ bị ăn tươi nuốt sống.
Lục Nguyên vẻ mặt cứng đờ nhìn cô, không khỏi bàng hoàng khi thấy cô khóc như vậy. Anh ta hơi luống cuống, chẳng biết làm sao cho phải nữa.
"Em… em đừng khóc, tôi tuyệt đối không cưỡng bức phụ nữ. Tôi thề đấy, vừa nãy chỉ trêu em thôi. Nín nào."
"Sao ai cũng đem tôi ra đùa giỡn như vậy cơ chứ! Tôi chưa đủ khổ sở hay sao?"
Đổng Uyên vung tay loạn xạ cố tránh né anh ta, dùng sức đẩy Lục Nguyên ngã ngồi trên sàn nhà. Anh không biết vì sao thái độ của cô lại bộc phát dữ dội như vậy, nhìn Đổng Uyên cứ khóc mãi, có nói nhẹ thế nào cũng không chịu hiểu.
Anh ta không khỏi chán nản. Nhìn cô thế này thì dám chắc cô không nhớ ra Lục Nguyên là ai rồi. Anh liền vò vò đâu, bất lực mà nói.
"Được được, là anh sai, anh xin lỗi. Để anh đưa em về."
Chỉ là vừa mới dứt lời, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Kèm theo giọng nói của một người vô cùng quen thuộc, lúc Đổng Uyên nghe thấy liền nhận ra ngay.
"Lục Nguyên, mở cửa đi, tao đến đón người."
"Đón người? Người nào cơ?"
"Đổng Uyên."
"Chẳng phải mày bảo là để tao chơi thử sao? Vậy mà bây giờ lại đến đòi người, mày có nhầm không vậy?"
"Bây giờ tao đổi ý rồi, phụ nữ của tao thì lý nào lại để anh em thân thiết của mình hưởng được chứ. Tao chơi chưa chán cô ta."
Lục Nguyên vẻ mặt có chút sa sầm, ngay từ đầu anh ta đã biết Dạ Diễn sẽ không dễ dàng vứt bỏ Đổng Uyên cho anh ta như vậy. Ắt hẳn là muốn dọa cô một phen, hay đại loại như vậy.
Bây giờ nửa đêm lại chạy đến tận nhà anh ta đòi người, nếu như Lục Nguyên cố chấp không đưa cô ra. Thì Dạ Diễn sẽ phát điên mà phá nát cái nhà này của anh ta.
Lục Nguyên nhìn Đổng Uyên vẫn còn run rẩy ngồi ở đấy, anh ta day day trán. Thật sự không muốn để cô rời đi một chút nào, chỉ sợ Dạ Diễn lại phát khùng mà làm chuyện xằng bậy tổn thương cô. Nhưng anh ta cũng hết cách rồi, bây giờ không phải lúc vì một người phụ nữ mà trở mặt với anh em chí cốt của mình.
Lục Nguyên suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới đi đến mở cửa phòng ra. Thấy Dạ Diễn đứng bên ngoài, hai mắt đỏ ngầu vô cùng đáng sợ. Hắn không nói một tiếng, liền đẩy Lục Nguyên sang một bên, sau đó liền đi đến bên giường. Từ trên cao nhìn xuống Đổng Uyên vẫn còn cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng vô cùng đáng thương.
"Biết sợ là gì rồi sao?"
"Đồ khốn nạn!" Đổng Uyên trừng mắt nhìn hắn, cô không cách nào kìm chế được những giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống gò má.
Cảm giác khủng khiếp vừa nãy vẫn còn bao trùm lấy cô.
"Xem ra em vẫn còn mạnh mồm đấy chứ, hay là em cảm thấy hưởng thụ khi ngủ với thằng đàn ông khác?"
"Kinh tởm, đừng nghĩ ai cũng như anh, sống bằng nửa thân dưới như ngựa đực vậy."
Dạ Diễn bỗng chốc trầm mặc, không để Đổng Uyên kịp định thần đã kéo tay cô đứng dậy. Cô loạng choạng suýt ngã nhào trên mặt đất, may mà được hắn đỡ lấy eo kịp thời. Đổng Uyên vùng vẫy, yếu ớt đẩy hắn ra.
"Cút! Chẳng phải anh muốn thấy tôi khổ sở hay sao? Anh muốn thấy tôi hèn mọn thê thảm như vậy mà, cứ mặc kệ tôi!"
"Giờ tôi thấy đủ rồi nên mới đi đòi lại em đấy."
"Anh…" Còn chưa kịp để Đổng Uyên lên tiếng, Dạ Diễn đã trực tiếp bế ngang cô lên, mặc cho cô có khó chịu hay bực bội đánh đập hắn thế nào. Dạ Diễn cũng mặc kệ.
Hắn bế cô quay người ra khỏi cửa, trước khi rời đi còn không quên nói với Lục Nguyên một câu:
"Xin lỗi vì giữa chừng phá đám mày nhé, để hôm nào tao bù lại cho mày một em tươi ngon hơn cô ta nhiều."
Lục Nguyên khẽ "xùy" một tiếng, anh ta không đáp lại, chỉ vẫy vẫy tay tỏ ý bảo Dạ Diễn mau cút đi đi. Hắn cũng không nán lại lâu, liền cùng Đổng Uyên đi ra chỗ đỗ xe. Không nói không rằng liền ném thẳng cô vào ghế lái phụ. Làm trán cô đập mạnh vào thành xe. Đổng Uyên ôm lấy trán mà nhăn nhó
Dạ Diễn vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, khởi động xe lao thẳng về biệt thự trong thành phố. Hắn chạy với tốc độ vô cùng nhanh, làm cho Đổng Uyên vô cùng khó thở. Cô cầm lấy túi xách đập mạnh vào tay hắn mà gào khóc:
"Anh tức giận cái gì chứ? Rõ ràng người chịu thiệt là tôi, tại sao anh lại hành hạ tôi như thế hả!"
"Em chịu thiệt cái gì? Ăn nằm với đàn ông chẳng phải là sở trường của em sao?"
"Anh đúng là thằng đàn ông trơ trẽn, đem phụ nữ ra làm trò tiêu khiển như vậy. Bọn nhà giàu mấy người đều cùng một hạng người, khốn nạn sở khanh như nhau!"
Dạ Diễn tay nắm chặt vô lăng, trán nổi đầy gân xanh. Ánh mắt hắn như một con sói, lạnh lẽo và nguy hiểm vô cùng. Đổng Uyên còn tính nói thêm gì nữa, nhưng tay hắn đã nhanh chóng bịt miệng cô lại, Dạ Diễn lớn tiếng mà quát:
"Câm mồm! Cô nghĩ bản thân mình thanh cao lắm sao? Tiền cô tiêu là của thằng sở khanh khốn nạn tôi đây. Lúc cô tìm đến sự giúp đỡ của tôi, sao cô lại không nghĩ như bây giờ đi. Đúng là con đàn bà ngu xuẩn!"
Đổng Uyên bị tiếng quát của hắn làm cho hơi run, cô mím môi, ánh mắt căm phẫn nhìn hắn.
Dạ Diễn muốn cô sống không bằng chết, muốn nhìn cô từng ngày héo mòn đi. Hắn chính là kiểu người muốn điều khiển bạn trong lòng bàn tay, nâng niu cưng chiều giống như sủng vật vậy. Nhưng một khi bạn chống đối lại Dạ Diễn, hắn sẽ không từ thủ đoạn mà thẳng tay phá hủy bạn.
Đổng Uyên đã nhiều lần muốn thử ngoan ngoãn nghe lời hắn, vì chỉ có vậy thì cô mới được sống yên bình. Đổng Thành cũng không lo mấy khoản phí lặt vặt nữa. Nhưng hết lần này đến lần khác hắn khiến cô khốn đốn, thảm thương như một con chó bị bỏ rơi. Mặc cho người người có thể dẫm đạp, hắn muốn cô mất đi sự tự tôn cuối cùng của bản thân.
Chỉ có khi cô mất đi tất cả mọi thứ, mới hoàn toàn dựa dẫm ỷ lại vào Dạ Diễn. Đó mới là mục đích hắn luôn ép buộc cô phải luôn đặt hắn lên hàng đầu.
Khi xe lái vào sân của căn biệt thự, Dạ Diễn trực tiếp kéo mạnh cô đi vào bên trong. Một mạch đi thẳng vào phòng ngủ, không để Đổng Uyên kịp phản ứng gì, hắn liền thẳng thừng đẩy cô vào bồn tắm, dùng vòi hoa sen xịt thẳng lên người cô.
Đổng Uyên đột nhiên bị dòng nước lạnh xối xả làm ướt cả người, cô dùng tay che mắt lại mà hét toáng lên:
"Anh làm cái quái gì vậy? Tắt đi!"
"Trên người cô bây giờ nồng mùi của thằng khác lắm, tôi ngửi không quen. Nên nhanh chóng tẩy rửa cho sạch, đừng có để lại bất cứ vết nhơ nào trên người."
Đổng Uyên cứ giương mắt nhìn hắn cầm vòi hoa sen hướng về người cô mà xả nước, cô lạnh tới mức run như cầy sấy. Dạ Diễn cũng chẳng biết thương hoa tiếc ngọc, hắn trơ mắt nhìn cô ướt như chuột lột.
Từ trên xuống dưới đều lộ ra hết thảy toàn bộ cơ thể. Đổng Uyên bị sặc nước mà ho khù khụ, cô ôm lấy mũi và miệng mình che chắn.
Hắn không khỏi cười giễu cợt, liền vứt vòi hoa sen sang một bên. Sau đó đi đến xốc cô ngồi thẳng dậy, tóc tai áo quần Đổng Uyên không có chỗ nào không không dính nước. Thấy hắn đụng vào mình, cô liền hất tay hắn ra.
Hành động này lại càng thêm chọc giận Dạ Diễn, hắn liền mạnh bạo giựt cúc áo cô ra. Sau đó bế cô đặt lên thành bồn rửa, đè hai tay cô lên mặt gương phản chiếu hình ảnh của hai người.
Tay hắn mon men di chuyển xuống giữa hai chân cô, vén tà váy lên cao. Nhìn gương mặt trắng bệch của Đổng Uyên, cô có chút khó thở, ánh mắt mơ hồ nhìn người đàn ông trước mặt mà không khỏi khinh thường. Giọng điệu có chút mỉa mai mà nói.
"Thì ra anh thích cưỡng ép người khác làm theo ý mình như vậy, chẳng như Lục thiếu gia, nhẹ nhàng hơn anh nhiều."
"Ra là cô thích Lục thiếu đến vậy cơ à? Vừa mới nằm với người ta một đêm mà đã nhớ nhung không thôi rồi sao?" Dạ Diễn thừa biết những lời cô nói chỉ là để muốn qua mặt hắn mà thôi. Hắn đủ tự tin để chắc chắn rằng cô và Lục Nguyên chưa làm gì nhau cả.
Nhưng nếu cô đã mạnh miệng như vậy, thì hắn sẽ cô nếm đủ trái đắng.
"Nhẹ nhàng sao? Nhưng mà xin lỗi, tôi đối với sủng vật của mình chỉ có hai khái niệm tuân lời và ra lệnh. Còn cô muốn nhẹ nhàng sao? Cô nghĩ bản thân mình là nữ hoàng để người ta cung phụng đấy à? Đúng là ả đàn bà mơ mộng hão huyền!"