"Sao? Có muốn chơi thử không?"
"Mày đùa đấy à?"
Lục Nguyên cũng hơi ngơ ra vì lời nói của Dạ Diễn, ai mà chẳng biết hắn xưa giờ rất ghét chia sẻ phụ nữ với người khác. Cho dù là anh em thì lại càng không.
Vậy mà bây giờ hắn lại có thể tự nhiên mà nhường mỹ nữ kia cho Lục Nguyên sao? Đúng là chuyện lạ hiếm thấy. Lục Nguyên là kẻ khôn ngoan, tất nhiên sẽ không dại gì mà tỏ ra vồ vập trước lời nói của Dạ Diễn.
Anh ta nhướng mày, tỏ ý thăm dò:
"Cô ta không phải là người tình của mày sao? Hay là đắc tội gì với mày nên muốn phạt cô ta?"
"Sao? Mồi dâng đến miệng mà còn chê à?"
"Sao lại chê được chứ, chỉ là thấy hôm nay mày cư xử hơi lạ thôi. Một mỹ nữ xinh đẹp như vậy, đã cho thì tao nhận thôi."
Đổng Uyên ngồi bên cạnh hắn, nghe hết cuộc trò chuyện của hai kẻ đê tiện này mà lòng không khỏi run rẩy. Cô không ngờ đến Dạ Diễn lại khốn nạn như vậy, lại còn xem cô như hàng hoá mà đem tặng cho người ta.
Đây là muốn dẫm đạp nghiền nát đi sự tự tôn cuối cùng của cô đây mà!
Vẻ mặt Đổng Uyên bỗng chốc cứng đờ, hai tay cô nắm chặt, cảm giác nguy hiểm bủa vây lấy bản thân nhưng chẳng có cách nào xua đi được cả.
Dạ Diễn thấy vẻ mặt hoang mang của cô mà không khỏi cười khẩy. Bây giờ mới biết sợ là gì sao? Nhưng hôm nay đã quyết rồi, phải để cô cầu xin hắn, nài nỉ hắn thì may ra Dạ Diễn sẽ đưa tay ra giúp đỡ.
Còn nếu không thì hắn sẽ sẵn sàng dâng Đổng Uyên cho Lục Nguyên, dù sao thì cũng chỉ là một người phụ nữ. Chơi chán thì bỏ thôi, không có việc gì phải tiếc nuối cả. Cho nên để xem lần này cô sẽ lựa chọn như thế nào.
Hắn khẽ vỗ vào vai Đổng Uyên làm cho cô khẽ giật mình, ánh mắt đề phòng mà nhìn Dạ Diễn vẫn nở nụ cười nhởn nhơ.
"Không nghe thấy gì sao? Qua rót rượu mời anh Lục đi chứ."
"Tôi… tôi không muốn…"
"Đã ở đây lại còn bảo là không muốn sao? Chẳng phải ngay từ đầu em đã bảo là sẽ ngoan ngoãn nghe lời tôi cơ mà? Lý nào bây giờ lại thay đổi ý định đấy. Em muốn em trai em pải nghỉ học giữa chừng vì sai lầm của em sao?"
Lời nói này ngay lập tức đụng trúng tim đen của Đổng Uyên. Trong lòng cô như có cơn sóng đang lăn tăn đánh vào bờ.
Dạ Diễn biết cô thương em trai mình, vì vậy nên mới đem Đổng Thành ra để cảnh cáo cô. Hắn biết rõ nhược điểm của cô, và có cách khiến cô trở nên phục tùng dựa dẫm lại hắn.
"Nghe không hiểu lời tôi nói sao?"
Đổng Uyên cắn chặt răng, sau một hồi đấu tranh suy nghĩ. Dù sao thì cũng chỉ là rót rượu mà thôi, không có gì quá đáng cả. Cô đành phải nuốt cay đắng vào trong, đứng dậy từ từ đi đến ngồi xuống bên cạnh Lục Nguyên.
Vẻ không tình nguyện hiện rõ trên mặt cô khiến cho ai nấy trong phòng bao nhìn vào cũng thấy Đổng Uyên chẳng khác nào đang giả vờ lạt mềm buộc chặt.
Lục Nguyên bên này cũng vì thế mà cao hứng, anh cười khúc khích, sau đó liền thân mật mà khoác lấy vai cô. Đổng Uyên hơi cau mày khó chịu, cả người ngồi yên bất động.
"Nào mỹ nữ, rót rượu cho anh đi."
Đổng Uyên không đáp lại, cô chỉ như một con robot đang cố hoàn thành nhiệm vụ mà con người đang giao phó mà thôi. Cô cầm lấy chai rượu vang trên bàn, sau đó rót vào chiếc ly trống không trước mặt Lục Nguyên. Đưa đến tận miệng anh ta.
Trông cô bây giờ chẳng khác nào mấy cô gái tiếp rượu trong hộp đêm, bẩn thỉu vô cùng. Đến cả chính Đổng Uyên cũng cảm thấy bản thân đang dần dần lún sâu vào đáy của xã hội thối nát này.
Lục Nguyên vui vẻ nhận lấy rượu từ người đẹp mà cạn hết ly, anh ta thích thú dán sát vào mặt cô mà hỏi:
"Em tên gì thế mỹ nữ?"
"... Đổng Uyên."
"Chà, tên đẹp như người vậy. Quả này mà không lọt vào mắt xanh của Dạ thiếu thì hắn ta đúng là mắt mù."
Dạ Diễn bên cạnh nghe thấy vậy cũng chỉ cười trừ, hắn như đang muốn tách biệt với đám người bên trong căn phòng này. Chỉ lẳng lặng uống rượu rồi theo dõi hai người nọ vờn nhau, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn Đổng Uyên không rời.
Cô đúng là rất thích hợp đi quyến rũ đàn ông đấy, lời hồi chiều Dạ Diễn nói với cô hoàn toàn không sai. Chỉ cần cô biết cách thu phục lòng người, đám đàn ông tình nguyện đổ rạp dưới chân cô lại ít chắc.
Hắn nâng ly rượu lên khẽ lắc nhẹ, màu vàng óng ánh sóng sánh nhẹ. Dạ Diễn nâng mắt nhìn Đổng Uyên đang cau mày khó chịu bực tức vì sự quá trớn của Lục Nguyên. Vừa vặn đối diện với tầm mắt của cô, hắn chỉ cười khẽ rồi dời mắt đi chỗ khác.
Đổng Uyên thấy vậy mà càng thêm tức giận, ngay từ đầu chính hắn là người đưa cô đến đây. Và cũng chính hắn ép buộc cô phải đi hầu rượu anh em chí cốt của hắn!
Lời nói của Lục Nguyên kéo cô về thực tại, cô liền quay đầu sang nhìn anh ta:
"Mỹ nữ, uống với anh một ly đi. Tối nay có muốn đi cùng với anh đây không?"
"Tôi… tôi còn có việc phải làm nữa."
"Việc gì chứ, chẳng lẽ bỏ bê một hôm thì em chết chắc."
Đổng Uyên đưa ánh mắt cầu cứu sang nhìn Dạ Diễn, nhưng hiên nhiên hắn đã ngó lơ cô rồi. Dù sao Lục Nguyên cũng là người không nên chọc vào, cô không biết phải làm thế nào cho phải nữa.
Lục Nguyên thấy vẻ do dự kia, cùng với cái liếc mắt nhìn Dạ Diễn trong thoáng chốc ấy. Dường như anh ta cũng phần nào đoán ra được nguyên do rồi. Lục Nguyên khẽ nắm lấy tay cô, rồi thì thầm nói nhỏ:
"Em sợ Dạ Diễn sao? Chẳng phải hắn đã bảo là đưa em cho anh rồi mà, em việc gì phải quyến luyến hắn nữa. Anh đây cũng có tiền có sắc, em còn chê sao?"
"Không… phải. Tôi thật sự không có thời gian đi chơi với anh."
"Chịu em rồi đấy."
Lục Nguyên không tiếp tục trò chuyện với cô, mà anh ta chuốc rượu cô. Tửu lượng Đổng Uyên vốn rất kém, nên chỉ vừa mới uống hai ly đã chếch choáng rồi. Cô một tay đỡ trán, một tay bám víu lấy thành ghế chống đỡ cơ thể.
Dạ Diễn cũng để ý thấy cô ngồi nghiêng ngã, ánh mắt nhắm nghiền không tỉnh táo. Lại thấy cả người cô đột nhiên đổ dồn về phía trước làm cho hắn không khỏi thất kinh, còn chưa kịp đứng dậy thì đã thấy Lục Nguyên nhanh tay kéo cả người Đổng Uyên dựa vào người anh ta.
"Em đúng là dễ say thật đấy, như này mà đi một mình thì dễ bị người ta dụ thật."
Lục Nguyên vuốt tóc mai cô sang một bên, nhìn đôi môi đỏ rực mọng nước càng làm thân thể anh ta thêm rạo rực. Lục Nguyên hơi liếm môi, tay đỡ lấy bả vai cô.
Đổng Uyên bây giờ đã mệt lã người, cũng chẳng phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Tia lý trí cuối cùng vẫn còn, cô cũng biết bản thân đang dựa vào người ai, vì vậy dùng chút sức lực nhỏ bé kia mà đẩy người Lục Nguyên ra.
Gắng gượng mà nói:
"Tôi… muốn về nhà."
"Về nhà sao? Để anh đưa em về."
"Không cần, tôi tự về được."
Lục Nguyên vờ như không nghe thấy lời cô, anh ta liền đứng dậy mà dìu cô. Sau đó quay sang gọi Dạ Diễn, cười mà bảo:
"Dạ Diễn này, lời mày nói là thật đúng không? Để mỹ nữ này theo tao tối nay đi."
Đổng Uyên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt mơ hồ đầy sự lo lắng. Nếu như hắn thật sự đồng ý, đời cô coi như chấm hết tại đây.
Dạ Diễn nâng mắt nhìn bóng dáng hai người bọn họ, hắn dùng ly rượu che giấu đi ánh mắt lạnh căm kia. Nhưng vẫn thoải mái mà trả lời Lục Nguyên với vẻ hiển nhiên, thành công làm cho Đổng Uyên như chết trân tại chỗ.
"Cứ tự nhiên, đi khách sạn hay về nhà mày tao cũng không cấm."