Cao Chiêm Long trực tiếp cúp điện thoại.
“An Bình, làm thế nào mà cậu thuyết phục được Cao Chiêm Long? Bộ phận tài chính vừa gọi cho tôi báo là tiền hàng đã được thanh toán”.
Trước khi Trần An Bình lên xe, Liễu Phỉ Phỉ đã sốt ruột hỏi, kèm theo đó là cảm xúc không thể tin được.
Số tiền hàng hai triệu cũng không nhiều, nhưng Liễu Phỉ Phỉ mài mấy tháng trời vẫn không có tiến triển gì.
“Tôi cũng không bí
Trần An Bình giả vờ ngạc nhiên: “Tôi chỉ làm theo những gì chúng ta vừa thảo luận, tôi mang theo trà và chân thành xin lỗi Giám đốc Cao, sau đó hai chúng tôi gọi nhau là anh em và nói chuyện rất lâu, cảm giác giống như rất tiếc nuối khi gặp nhau quá muộn”.
“Đây, không phải anh ấy còn không lấy trà sao? Lại đưa về rồi, thật ra Giám đốc Cao cũng là người khá tốt”.
“Thật sao?”
Liễu Phỉ Phỉ không tin.
“Sao chị không hỏi Giám đốc Cao đi?”
“Quên đi, coi như cậu giỏi đó, cũng gần đến giờ cơm rồi, đi nào, tôi mời cậu ăn cơm. Liễu Phỉ Phỉ đương nhiên sẽ không hỏi Cao Chiêm Long, làm sao lấy lại tiền hàng không quan trọng, quan trọng là lấy lại được.
Nếu lúc này cô ấy lên lầu lại phải bị Cao Chiêm Long nhìn chằm chằm một lúc. Đâu cần phải tự tìm phiền phức cho bản thân?
“Được rồi”.
Trần An Bình sờ sờ mũi, nói dối cũng không đỏ mặt, anh đã đoán trước Cao Chiêm Long sẽ không nói ra dù chỉ một lời.
Bởi vì, khi đi ra ngoài, Trần An Bình ngửi thấy mùi khai của nước tiểu.
Liễu Phỉ Phỉ rất quen thuộc khu vực này, buổi trưa, bọn họ tùy tiện tìm một quán ăn Trung Quốc nhỏ để ăn tạm bữa cơm, sau khi nghỉ ngơi nửa tiếng liền vội vàng trở về công ty.
Buổi chiều, Trần An Bình ở trong công ty để năm thông tin khách hàng, còn Liễu Phỉ Phỉ tạm thời có việc phải ra ngoài, hai người hẹn gặp nhau vào buổi tối, đến nhà Liễu Phỉ Phỉ chữa bệnh cho Liễu Phỉ Phỉ.
Khi chuẩn bị tan sở, Trần An Bình lại gọi điện về nhà thông báo là tối hôm nay anh sẽ không về nhà ăn tối.
Tuy nhiên, cho đến tám giờ tối, anh vẫn không nhận được cuộc gọi nào từ Liễu Phỉ Phỉ, Trần An Bình có chút tức giận nên thu dọn đồ đạc rồi rời đi mà không chờ đợi.
Về đến nhà, đỗ xe và chuẩn bị bước vào.
“An Bình, Trần An Bình”.
Khi nghe thấy có người kêu, Trần An Bình quay đầu lại, trên mặt nở một nụ cười hiếm thấy.
“Mộ Tuyết, là cô à, cô đi ngang qua sao?”
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Trần An Bình có ấn tượng rất tốt với Tô Mộ Tuyết, khi còn đi học, tuy tính cách thu mình nhưng ngay thẳng, đặc biệt sau khi trở về lần này, thái độ của Tô Mộ Tuyết đối với anh hoàn toàn khác với đám người Lưu Đan và Trương Đại Vĩ.
Cô cũng coi anh như một người bạn cùng lớp.
Ba năm qua, cô cũng thường xuyên đến thăm ba mẹ anh, cô cũng giúp đỡ rất nhiều cho bệnh tình của Tiểu Tùng, Trần An Bình vẫn giữ ân tình này trong lòng, anh vẫn luôn nghĩ cách đền đáp.
“Sao cô không vào trong ngồi một lát?”
“Không, tôi đặc biệt tới đây để tìm anh”.
Tô Mộ Tuyết thay đổi tính tình yếu đuối và do dự trong quá khứ, ngơ ngác nhìn Trần An Bình, đôi mắt long lanh hiện lên những cảm xúc khó tả.
“Tìm tôi?”
Trần An Bình sửng sốt một lúc, anh cảm thấy hơi xấu hổ khi Tô Mộ Tuyết nhìn mình.
“Cô tìm tôi có chuyện g “Tôi thích anh”.
Tô Mộ Tuyết buột miệng thốt ra, cô đã luyện tập câu này được bảy năm! Đây là lần đầu tiên cô lên tiếng sau bảy năm.
“Hả?”
Trần An Bình ngơ ngác.
“Anh không cần kinh ngạc, không cần nghỉ ngờ, đúng vậy, anh không hề nghe lầm”.
Tô Mộ Tuyết hít sâu một hơi, trong mắt rưng rưng nước mắt: “Lúc còn đi học, tôi thích anh, nhưng ở trường đại học, anh và Lưu Đan lại ở bên nhau, tôi vẫn luôn
chôn giấu tình cảm này trong lòng”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!