Cứ thẳng ra là, một nhân viên làm việc bình thường ở Lục Phiến Môn, tiền lương ba nghìn tệ một tháng, thì cũng chẳng coi người lương 30 nghìn ra gì.
Lục Phiến Môn, ba chữ này chính là thể diện.
Huống hồ, Trương Long Hải còn trẻ, tương lai cơ hội được lên chức còn rất nhiều.
Quay đầu nhìn người yêu mà con gái mình tìm, làn da ngăm đen, khuôn mặt nhìn đoan chính, nhưng quá keo kiệt, đã là thời đại nào rồi, còn đi giày vải bố? Chiếc áo phông màu xanh quân đội sắp bạc cả rồi.
Ngô Thu Vân cảm giác như mặt mình đau rát.
Thật là xấu hổi “Cậu có thân phận gì? Cậu có tư cách gì yêu đương với con gái của tôi?
Ánh mắt của Ngô Thu Vân vừa đảo, tựa như một con dao kề trên cổ Trần An Bình, mang theo sự kiêu ngạo tầng lớp cao hơn nhìn xuống, còn rất coi thường Trần An Bình.
“Dì à, cháu và Mộ Tuyết
“Trần An Bình? Cái tên này nghe rất quen”.
Lúc này, Trương Long Hải đột nhiên nghỉ ngờ hỏi: “Anh có phải Trần An Bình ở tiểu khu Thiên Hòa Uyển kia? Cha anh tên là Trần Lập Quân, mẹ tên là Lưu Tố Hòa, đúng không?”
“Anh quen tôi?”
Trần An Bình quay đầu lại nhìn Trương Long Hải một cái, anh có thể kết luận, trước đó chưa bao giờ gặp qua Trương Long Hải.
Làm sao anh ta lại biết được thông tin của mình?
“Tôi không quen anh”.
Nghe vậy, Trương Long Hải nở nụ cười, cười rất quỷ dị, rất khinh miệt. “Long Hải, cháu quen?”
Nghe thấy Ngô Mỹ Linh hỏi như vậy, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Trương Long Hải.
“Thật ra, cháu không quen anh ta, nhưng bởi vì tính đặc thù của công việc, cho nên hiểu khá rõ về anh ta mà thôi”.
Sau khi hấp dẫn ánh mắt mọi người, Trương Long Hải rất hài lòng gật đầu: “Thật ra anh ta là một tên tội phạm cải tạo, ba năm trước vì ghen tuông tranh giành người yêu với người khác rồi đánh người ta bị thương phải vào tù, chị họ, mắt nhìn người của chị không tốt nhỉ”.
“Cái gì? Tội phạm cải tạo?”
“Cậu ta là tội phạm cải tạo?”
Ngô Thu Vân vừa nghe lời này, trước mắt tối sầm, suýt chút nữa ngất xỉu.
“Mộ Tuyết, lập tức chia tay, chia tay! Nếu không, cả đời này con đừng hòng bước chân vào nhài”
Phổi Ngô Thu Vân sắp nổ tung luôn rồi. Tìm một tên nghèo kiết xác coi như xong, thế nhưng lại còn là một tên tội phạm cải tạo? Sau này làm sao mà ngẩng cao đầu trước mặt họ hàng và bạn bè được?
“Mẹ, An Bình không phải người như trong tưởng tượng của mẹ, anh ấy không phải là tội phạm cải tạo”. Tô Mộ Tuyết gấp đến độ nước mắt đã rơi.
Tính toán đâu ra đấy, hai người chính thức yêu nhau còn chưa tới hai mươi bốn giờ, thật sự là phá kỷ lục cặp đôi chia tay nhanh nhất.
Cô chờ bảy năm, chỉ chờ một câu chia tay? Không, cô không đồng ý!
Trần An Bình nhẹ nhàng vỗ vai Tô Mộ Tuyết, sắc mặt vẫn bình thường, không hề có chút gợn sóng nào.
Có chút hào hứng nhìn về phía Trương Long Hải một cái, anh rất tò mò, tại sao anh ta lại biết thông tin về gia đình mình?
“Mộ Tuyết, mặc kệ nói như thế nào đều không thay đổi được sự thật cậu ta chính là một tên phạm nhân đang bị cải tạo, nghe mợ nói, nhanh chóng chia tay, lát nữa mợ giới thiệu cho cháu một người tốt hơn”.
Hà Phân cũng đứng bên cạnh khuyên nhủ, trong lòng lại vui như nở hoa.
Tô Mộ Tuyết là con cháu ưu tú nhất trong gia đình này, vẻ ngoài xinh đẹp, năng lực nghiệp vụ lại cao, còn là bác sĩ, nhưng vậy thì sao?
Lại có thể tìm một người bạn trai là tội phạm cải tạo, thật sự là mất hết cả mặt mũi!
Nhà bọn họ dựa vào gì để so với mình nữa?
“Đúng vậy, chị họ, anh ta đích xác là không xứng với chị”. Ngô Mỹ Linh cũng đứng bên cạnh thêm mắm dặm muối, nhưng hăng hái bôi nhọ Trần An Bình.
“Mộ Tuyết, con nghe lời đi, mau rời khỏi cậu ta, con cũng không phải không có người theo đuổi, người con trai tối qua đưa con về nhà bằng Mercedes G63 cũng rất tốt mà”.
Ngô Thu Vân tận tình khuyên nhủ.
“Con nghe lời đi, mẹ và cha con cũng chỉ có một đứa con gái là con, chúng †a đều là vì muốn tốt cho con, còn có thể hại con sao?”
“Mẹ, người tối hôm qua lái Mercedes G63 chính là An Bình”.
Tô Mộ Tuyết có hơi cạn lời, cô hiểu quá rõ về mẹ của mình, là một người ham mê vật chất.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!