Triệu Mật lén lau nước mắt, cố gắng trấn định tâm trạng của mình: "Đứa bé này tới quá vội vàng không kịp chuẩn bị.... Có lẽ Tống Yến trầm mặc, cũng là bởi vì đứa bé này tới không đúng lúc."
Giản Ninh lắc đầu liên tục, nghiêng người ôm chặt Triệu Mật trong ngực của mình, dùng lòng bàn tay vỗ nhè nhẹ phía sau lưng cô, an ủi: "Người ta hay nói phụ nữ có thai thích suy nghĩ lung tung, mình thấy cậu chính là như vậy. Mới cách đây mấy ngày Tống Yến cao hứng gọi điện thoại tới, báo cho mình với Đồng Phó Ngôn chuyện này. Giọng của anh ấy cực kỳ đắc ý vì sắp được lên chức bố mà."
Triệu Mật bất ngờ ngước lên, như thể cô đang nghi ngờ những gì Giản Ninh vừa nói. Có chút yếu ớt mở miệng: "Có thật là Tống Yến vui vẻ như vậy ư?"
Giản Ninh đang định trả lời, thì ánh mắt liền thấy một bóng dáng quen thuộc, bước nhanh đến gần đây.
Cô quay đầu nhìn lại, phát hiện người kia chính là Tống Yến. Nhìn anh ta có vẻ cũng đã lâu không được nghỉ ngơi, trên chiếc cằm nhọn đã lún phún râu ria, trong mắt cũng có tơ máu, cả người trông cực kỳ tiều tụy.
Nhưng dù mệt mỏi như thế nào, ánh mắt của anh ấy vẫn sáng ngời hút hồn, thẳng tắp nhìn về phía Triệu Mật, bước thật nhanh đến chỗ này.
Triệu Mật theo ánh mắt của Giản Ninh mà nhìn, phát hiện đúng là Tống Yến. Thế là nhanh chóng cúi đầu, dùng mu bàn tay lau đi dòng nước mắt đang tuôn rơi, sau đó cố gắng gượng cười đến híp cả mắt ngẩng đầu nhìn Tống Yến.
"Anh làm sao....."
Lời của Triệu Mật còn chưa nói hết, cô đã bị Tống Yến ôm chặt lấy. Giản Ninh ngồi một bên, im lặng mà nhìn một màn thân mật của hai người kia, cũng không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, hai tay khoanh trước ngực ngồi ngoài quan sát bọn họ.
"Lại có người nào gửi đồ gì về nhà phải không?"
"Ừm."
Triệu Mật bị Tống Yến ôm chặt trong lòng, toàn bộ thân thể đều sa vào lồng ngực ấm áp của anh, cảm thấy vừa thân thương vừa an toàn.
Tống Yến lại hỏi: "Có bị thương hay không? Anh biết em bị hù dọa, cho nên liền nhờ Đồng Phó Ngôn tiếp quản công việc giùm anh, bây giờ mới có thể chạy nhanh tới đây."
Lúc anh nói lời này, ánh mắt cảm kích nhìn về phía Giản Ninh, người đằng sau chỉ cười một tiếng nhàn nhạt, tỏ ra đã hiểu.
"Thật xin lỗi, lại để anh lo lắng cho em." Triệu Mật nói.
Tống Yến lắc đầu, tay phải rơi trên tóc của Triệu Mật, nhẹ nhàng vuốt ve: "Anh chỉ cần bảo bối của anh luôn bình an, khỏe mạnh, lại vui vẻ là anh mừng rồi."
Triệu Mật chôn trong ngực Tống Yến, trong đầu có thể nói là đắng chát cùng hạnh phúc hòa lẫn vào nhau.
Giản Ninh từ trên chỗ ngồi chậm rãi đứng lên: "Tống Yến, anh cũng biết gần đây cô ấy mang thai, ở bên cạnh chăm sóc cô ấy nhiều một chút."
Cô nói xong, cũng không muốn làm cái bóng đèn chói mắt, trực tiếp rời khỏi cục cảnh sát.
Tống Yến trầm thấp hỏi Triệu Mật: "Tại sao em lại khóc?"
Anh luôn biết rằng, Triệu Mật là người không sợ trời không sợ đất từ trước đến nay không phải loại người yếu đuối, lúc trước không cẩn thận bị thương, sửng sốt cũng có nhưng chưa bao giờ rơi dù chỉ nửa giọt nước mắt. Trước kia cũng không phải chưa từng có người gửi thư uy hiếp, Triệu Mật còn hùng hổ ân cần thăm hỏi tổ tông tám đời nhà người ta.
Mà lần này, có lẽ mấy lá thư uy hiếp thật sự đáng sợ, cuối cùng vẫn có thể hù dọa cô. Tống Yến nghĩ đến đây, có chút thở dài, Triệu Mật không tim không phổi, nhưng cô ấy vẫn là phụ nữ.
Triệu Mật đã ở ranh giới chuẩn bị sụp đổ, hai cánh tay giống như đang nắm lấy cọng cỏ cuối cùng, run rẩy nắm lấy hai bên áo của anh, thử một lần đối diện nói thật với anh.
"Tống Yến, em rất sợ."
"Sợ cái gì?"
"Sợ anh không muốn đứa bé này, sợ anh nói em phải phá thai bỏ đứa bé này đi, sau đó vứt bỏ em, không quan tâm em nữa!"
Tống Yến sửng sốt khi thấy não cô đã tưởng tượng ra đủ chuyện tồi tệ, lập tức cười to lên, sau đó nhân lúc ở chỗ này không ai, cúi đầu trực tiếp hôn trên má Triệu Mật một cái.
"Sao mà em đáng yêu thế Triệu Mật."
"....." Đm, đã tới thời khắc mấu chốt như vậy, ông nội này thế mà còn dám cười.
"Anh rất yêu con của chúng ta, bởi vì đứa bé này chính là minh chứng cho tình yêu của anh và em, cũng là đại diện cho huyết mạch của hai chúng ta. Anh làm sao mà lại không thích chứ."
Triệu Mật nói tiếp: "Vậy thì tại sao ngày hôm đó anh muốn tránh vào trong thư phòng hút thuốc, còn lạnh lùng với em như vậy."
Tống Yến cười nói: "Chỉ là anh đang suy nghĩ, nên làm thế nào mới có thể cho hai mẹ con em cuộc sống tốt hơn, để con của chúng ta có một cuộc sống yên ổn. Cho nên lúc đó anh đang suy nghĩ làm như thế nào để anh có thể cố gắng tiến bộ nhiều hơn trong công việc, làm thế nào mới có thể trở thành một người đàn ông tốt hơn."
Triệu Mật thoát khỏi vòng tay của anh, Tống Yến lo lắng cô bị thương, động tác trên tay nhu hòa hơn mấy lần, cố gắng cưng chiều cô hết mực.
"Tống Yến, sao mà anh lại câm như hến thế, trong đầu suy nghĩ có mỗi cái chuyện này, thế mà không thể tâm sự cùng em một chút hay sao?" Triệu Mật suy nghĩ lung tung mấy ngày qua, có thể nói là buồn đến độ hao tâm tốn sức, rốt cuộc sự thật lại là như vậy, tức giận chỉ muốn đánh Tống Yến một trận: "Anh khiến em phải lo lắng như vậy, anh không còn yêu em nữa phải không!"
Tống Yến nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt cưng chiều nhìn cô: "Làm sao lại không yêu, anh yêu em, giống như là cá không thể sống thiếu nước."
—— ——
Giản Ninh ra khỏi sở công an, nhìn bãi đậu xe trước mắt, chợt nhớ tới hôm nay mình không lái xe, là gọi taxi đến sở công an.
Cô biết bây giờ Triệu Mật đã có Tống Yến chăm sóc, đoán chừng lại nhõng nhẽo làm mấy chuyện mờ ám một hồi, mình rời đi cũng không ảnh hưởng gì. Cho nên trực tiếp đi tới giao lộ, phất tay muốn bắt một chiếc xe taxi.
Chỉ là bây giờ đang trong giờ tan tầm cao điểm, trên đường ngựa xe như nước, nhưng không có bất kỳ một chiếc taxi nào nguyện ý dừng lại. Thỉnh thoảng sẽ có người đi bộ ngang qua Giản Ninh, có người đang đạp xe đạp chầm chậm ung dung, ngược lại có mấy phần nhàn nhã.
Giản Ninh đợi một hồi lâu mà vẫn không bắt được xe, nhất thời nổi giận, phát cáu, thế là liền bỏ ý định đón xe. Nhớ ra có một trạm xe buýt cách đây bảy tám phút đi bộ cho nên cô định trực tiếp đi xe buýt về nhà.
Giản Ninh chậm rãi đi bộ trên đường, những chiếc xe phóng nhanh trên làn đường cao tốc xung quanh tạo thành những hàng dài. Tiếng kèn xe chói tai bóp không ngừng khiến Giản Ninh càng thêm bực mình.
Đợi đến khi đến trạm xe buýt, một chiếc xe buýt nặng nề vụt qua mặt cô. Trong lòng Giản Ninh nổi giận đùng đùng, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế chính mình không thể phát tiết ở đây ảnh hưởng đến người khác, Giản Ninh vẫn vô cùng ức chế, đi đến một cái toilet công cộng cách đó không xa.
Cái toilet này xây ở dưới gầm cầu, cho nên ánh sáng cũng không rõ ràng lắm, thậm chí có phần tối tăm. Giản Ninh rửa mặt bằng nước lạnh, từ trong đi ra, đi theo lối cũ về trạm xe buýt.
Từ trước đến nay cô luôn có tính cảnh giác vô cùng nhạy bén, lỗ tai nhanh chóng nghe được tiếng bước chân sau lưng, mang theo một loại cảm giác nguy hiểm khó mà diễn tả bằng lời.
Giản Ninh dự cảm người phía sau hình như đang yên lặng đi theo mình, lại lo lắng đây chỉ là hiểu lầm. Cho nên Giản Ninh cũng không tính quay đầu nhìn đằng sau, bước chân trở nên vội vàng, muốn chạy ra trạm xe buýt đông người sáng sủa ngoài kia càng nhanh càng tốt.
Ngay lúc này, người sau lưng hình như cũng phát hiện được Giản Ninh có gì đó không ổn, thế là bước chân của anh ta cũng trở nên cực nhanh, hai ba bước đã đuổi kịp Giản Ninh, chậm rãi duỗi cánh tay ra, tay phải sắp bắt được bả vai Giản Ninh.
Hình như giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn có tác dụng cực lớn, Giản Ninh phát hiện được động tác của người sau lưng, vội vàng nghiêng người tránh khỏi bàn tay người kia, quay đầu thẳng tắp nhìn về phía người kia.
Giản Ninh dừng lại gần đầu cầu, ánh sáng rực rỡ từ bên ngoài xuyên vào, soi rõ diện mạo của người đàn ông.
Người đàn ông kia mặc áo da màu đen, phối với quần tây đen, hiện ra thân hình mỹ lệ. Khuôn mặt của anh ta rất thâm thúy góc cạnh rõ ràng, hàng mày kiếm dày rậm giương lên, ngay cả khóe mắt cũng hơi nhướng lên. Hiện tại anh ta đang đứng thẳng tắp nhìn về phía Giản Ninh, khóe miệng hơi nhếch lên, đáy mắt nhàn nhạt ôn nhuận ý cười.
Một người đàn ông như vậy, chưa từng gặp mặt lần nào, nhưng không biết vì sao, Giản Ninh lại cảm thấy anh ta có một chút quen thuộc, một loại quen thuộc giống như đã từng quen biết từ trước.
"Chào anh."
Giản Ninh hơi khom người trước anh ta, xem như tha thứ cho hành vi thô lỗ vừa rồi của anh ta. Còn người đàn ông đối diện cũng gật đầu, nụ cười ở đáy mắt càng trở nên nồng đậm.
"Chào cô, Giản tiểu thư."
Khi thấy người đàn ông này biết tên của mình, Giản Ninh không thể tin được. Thế là lại hỏi: "Không biết tiên sinh làm sao biết tên của tôi? Chúng ta hình như chưa từng gặp nhau."
Người đàn ông kia đơn giản giới thiệu mình trước: "Tôi là tổ viên trong tổ công an phòng chống ma túy, Đường Tề Đông, đã từng gặp mặt trong bữa tiệc mấy tuần trước, nhưng hẳn là Giản tiểu thư cũng đã quên rồi."
Khi biết mình quên tên họ của đối phương, Giản Ninh cảm thấy thật thất lễ, khẽ vuốt cằm nói: "Rất xin lỗi, chắc trong hôm tiệc họp mặt có từng gặp qua, trí nhớ của tôi cũng không tốt lắm."
Đường Tề Đông nghe Giản Ninh, đồng ý gật đầu: "Đúng thế."
Giản Ninh không nói lời nào, muốn tùy tiện tìm một lý do rồi nhanh chóng rời đi.
"Ý tôi nói chính là, chúng ta chỉ mới gặp mặt trong bữa tiệc hôm đó, cũng không phải chỉ có Giản tiểu thư mới không nhớ mặt người khác. Dù sao Giản tiểu thư làm thông dịch viên, tôi tin rằng năng lực phân tích và trí nhớ của cô sẽ không kém đâu."
Giản Ninh gật đầu, cũng không nói bất kỳ lời nào. Cho đến cuối cùng, cũng chỉ khách sáo đáp lại một câu: "Cảm ơn Đường tiên sinh đã khích lệ."
Đường Tề Đông tự mình nói: "Tôi không khích lệ, đó là sự thật mà thôi." Anh ta nở một nụ cười rạng rỡ, đáy mắt nhuộm màu nắng ấm xán lạn, anh ta cúi đầu nói với Giản Ninh: "Đương nhiên nếu để cho đội trưởng Đồng biết, chúng tôi khiến chị dâu không vui, đoán chừng trong buổi huấn luyện quỷ ma kia, chắc chắn anh ấy sẽ hành hạ tất cả mọi người đến khi nào không chịu nổi nữa thì thôi."
Cuối cùng anh ta thậm chí lặng lẽ nói cùng Giản Ninh: "Chị dâu, nói thật, đội trưởng Đồng cứng nhắc như người gỗ, chắc chắn sẽ có lúc chị dâu cảm thấy mất hứng với anh ấy đúng không?"
Người đàn ông này có lẽ cũng đã trải qua nhiều năm sát cánh nên tình cảm sâu nặng cùng Đồng Phó Ngôn, vì vậy anh ta mới nói với Giản Ninh chuyện này. Kỳ thật lời này ít nhiều có chút không đúng lắm.
Giản Ninh bỗng nhiên nghĩ đến cách nói chuyện của Đồng Phó Ngôn, lâu lâu anh ấy cũng sẽ nói những lời làm cho người khác rung động, hoàn toàn không giống như người gỗ, ngược lại anh ấy là người đàn ông mà rất nhiều cô gái si mê.
"Mỗi người sẽ nhìn nhận những sự việc sự vật khác nhau theo những cách khác nhau." Giản Ninh chăm chú trả lời anh ta: "Sở công an là một nơi nghiêm túc như vậy, Đồng Phó Ngôn phải ăn nói có ý tứ, đặc biệt là cần phải trở nên cẩn thận tỉ mỉ kiên trì tới cùng trong công việc."
Đường Tề Đông lại đồng ý gật đầu, sau đó ánh mắt sáng ngời rơi trên người Giản Ninh, hỏi thăm cô: "Chị dâu muốn đi xe buýt xe sao?"
"Đúng thế."
"Đúng lúc tôi cũng phải đi xe buýt, chị dâu có muốn đi cùng không." Đường Tề Đông vừa nói, vừa sải đôi chân dài bước lên phía trước: "Chị dâu cảm thấy thế nào?"
Lời editor: Cái khúc Tống Yến với Triệu Mật làm mình nổi hết da gà mấy má ơi.