Đồng Phó Ngôn chống tay dưới cằm, trầm ngâm một lát mới nói: "Đường Tề Đông có phải là nội ứng hay không cũng chỉ là phỏng đoán của tôi, mấy người khác cũng có hành tung khả nghi, không thể không đề phòng và theo dõi sát sao."
Quách Chí trầm ngâm thật lâu.
Đồng Phó Ngôn nói chuyện cùng Quách Chí mặc dù là cách một cái điện thoại, nhưng anh cũng rất nhạy bén cảm nhận được tâm tình của Quách Chí lúc này.
Anh nói: "Có phải cậu đang cảm thấy không đáng cho bọn họ phải không?"
"Vâng." Quách Chí trả lời: "Chỉ có một nội gián, nhưng những người vô tội khác đều bị hoài nghi giám sát bởi chính những đồng nghiệp của mình, em nghĩ bất kỳ người nào đều sẽ nản lòng thoái chí."
"Tôi không biết bọn họ đến cùng sẽ phản ứng ra sao. Nhưng tôi tin tưởng bọn họ sẽ thông cảm."
Đồng Phó Ngôn biết ban đầu Quách Chí làm việc cho Chu Gia, công việc cũng toàn liên quan đến những vụ làm ăn trái phép, những người cậu ta chung đụng cũng toàn là tốt xấu lẫn lộn không phân biệt nổi, nhưng trong đó cũng có những người mà cậu ta đã kết nghĩa anh em, trong lòng của Quách Chí luôn chất chứa một lòng nhiệt huyết sống chết vì anh em.
Thế là anh tiếp tục nói với Quách Chí: "Bọn họ cũng hiểu trên con đường này đã được nhuộm đỏ bởi máu huyết của bao nhiêu con người, và để xã hội này có được cuộc sống bình yên và ấm no cũng đã tiêu tốn tâm huyết của bao nhiêu con người. Cho nên khi bọn họ biết chuyện này, mặc dù sẽ thất vọng đấy nhưng vẫn sẽ thông cảm thôi."
Quách Chí cũng từng chứng kiến Chu Gia xử lý cớm như thế nào, ném xuống hầm tối ra làm sao, thông thường thì phải mười mấy người cầm gậy gộc nặng trịch mà đánh tới, có đôi khi đánh xong mà vẫn không chịu khai. Về sau có mấy người bị biến dạng chả ra hình thù gì, nhưng vẫn cắn chặt hàm răng không nói lời nào.
Đồng Phó Ngôn ngồi thẳng tắp trên ghế sa lon, nghe Quách Chí ở đầu bên kia điện thoại nói không dứt, anh lẳng lặng nghe, chờ đến khi Quách Chí rốt cục cũng nói hết, lúc này mới cúp điện thoại.
Anh đứng dậy đi vào phòng ngủ, rồi đưa tay mở cái đèn bàn sáng liu hiu, anh hơi rủ mắt xuống liền thấy Giản Ninh đang nằm ở trên giường. Chăn mền màu trắng có chút nhăn nhăn, dáng người của cô mảnh mai co rụt lại trên chiếc giường rộng lớn, cảm thấy có chút bất lực.
Đồng Phó Ngôn nhanh chóng cởi áo khoác, đi vào phòng tắm rửa mặt, lúc sau mới rón rén lên giường, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể Giản Ninh.
Cơ thể của cô tỏa ra một hương thơm nhàn nhạt vẫn như trước đây, thân thể thì mềm mại nữ tính có lồi có lõm dán trên thân thể của anh.
Giản Ninh cảm thấy có hơi ấm truyền đến thân thể mình, nên chậm rãi tỉnh lại: "Đồng Phó Ngôn?"
"Anh đây."
"Em biết." Giản Ninh vừa đáp lại anh, vừa quay người cùng anh mặt đối mặt, mặc dù quanh mình một vùng tăm tối, thế nhưng không biết vì sao, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương.
Giản Ninh nói: "Mấy ngày nay hẳn là anh đã rất bận rộn công sự, hiện tại lại vạn dặm xa xôi đến New York, cơ thể khẳng định không chịu nổi, để em ôm anh, anh ráng nghỉ ngơi cho tốt."
Nói xong, cô duỗi tay ôm thật chặt lấy vòng eo săn chắc của Đồng Phó Ngôn.
Đồng Phó Ngôn nhẹ giọng cười một tiếng: "Thân thể anh có thể chịu đựng được hay không, chẳng lẽ em còn không rõ ràng à?"
Trên mặt Giản Ninh hơi ửng đỏ, nhưng vẫn cố giữ nét chững chạc điềm nhiên: "Nhưng trên cánh tay của anh bị thương, cần phải nghỉ ngơi thật tốt."
Giản Ninh vừa rồi cùng anh đi ăn tối, vô tình thấy được một đoạn băng gạc nhỏ lộ ra lúc anh kéo tay áo lên, cho nên liền biết là anh bị thương ở tay.
Đồng Phó Ngôn cũng không hỏi cô làm sao mà biết được, chỉ là nặng nề "Ừ" một tiếng, cứ ôm chặt Giản Ninh an ổn thiếp đi.
Họ tựa sát vào nhau mà đơn giản ngủ như vậy, cho đến khi bình minh tảng sáng.
Nghi thức tưởng niệm của Scarlett được cử hành vào hai ngày sau, Giản Ninh từ nhà tang lễ thu hồi tro cốt của mẹ cô và Roly, cha mẹ của Roly cũng trợ giúp cô nhiệt tình trong mấy cái nghi thức tưởng niệm tang lễ này.
Scarlett là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng quốc tế, dĩ nhiên không thể không có những người thưởng thức tài năng của bà đến đây tưởng niệm, còn Roly thì là một người có tiếng tăm trong ngành mỹ thuật, cũng nhận được rất nhiều tình cảm, người đến lễ tưởng niệm của ông ấy cũng không quên mang theo đĩa phim Casablanca mà ông ấy yêu nhất (*).
(*) Khúc này bản gốc là ‘前来悼念的人还不忘携来他最爱的卡萨布兰卡’. Mình cũng không hiểu ‘mang theo Casablanca mà ông yêu thích’ là gì, mình chỉ biết Casablanca là một thành phố tại Morocco và đó cũng là tên của một bộ phim rất nổi tiếng vào những năm 40s. Nên mình dịch tạm là đĩa phim nhe. Giản Ninh nhìn những khuôn mặt xa lạ xuất hiện trước mắt mình, sau đó để lại những bó hoa trắng bên cạnh ngôi mộ của họ, rồi rời đi với vẻ mặt buồn bã nặng nề.
Cô cũng có giao lưu cùng những người khác, nhờ những câu chuyện của bọn họ kể, cô càng hiểu thêm về Scarlett một cách sống động hơn.
"Scarlett đã từng sống tại Afghanistan, con chắc cũng biết nơi đó so với những địa phương khác vẫn có chút hỗn loạn hơn nhiều. Chị ấy đã lao tới tiền tuyến bất chấp nguy hiểm tính mạng, chỉ vì muốn chụp lại những khoảnh khắc trong chiến tranh sao cho thật chân thực đến mức rung động lòng người. Về sau chị ấy tá túc trong một tiểu viện, uống năm sáu bình rượu đế cùng người dân địa phương rồi lại cùng họ khiêu vũ ca hát rất vui nhộn."
"Khi đó Scarlett tình cờ gặp được Roly, họ giống như là lửa lớn gặp củi khô. Cô vẫn nhớ, hai người họ gặp nhau trong một quán rượu nhỏ tại bang Florida ở Mỹ, khi đó hình như là tiệc gặp mặt, hai người bọn họ thế mà dành cả một buổi tối ở trong phòng khách bên cạnh lò sưởi, trò chuyện từ trời nam đến biển bắc đủ các loại chuyện khác nhau, rất tận hứng."
.....
Giản Ninh nghe thấy bọn họ kể những câu chuyện liên quan tới Scarlett, giữa hàng lông mày đã chậm rãi giãn ra, đại khái cô cảm thấy đây mới là một cuộc sống mà Scarlett luôn theo đuổi.
Đến khi lể tưởng niệm kết thúc, Giản Ninh cùng Đồng Phó Ngôn dọn dẹp lại đồ đạc. Rồi trở về căn hộ của Scarlett, bỏ rất nhiều thứ vào vali hành lý, rồi mua vé máy bay ngày mai về Trung Quốc.
Lúc gần đi, Giản Ninh chuyển hết tất cả tài sản của Roly vào tài khoản của cha mẹ ông ấy, còn những tài sản liên quan tới Scarlett, Giản Ninh dự định sẽ sang tên cho bà ngoại.
Sau khi máy bay hạ cánh tại sân bay Bắc Kinh, Quách Chí đã đậu xe tại cửa ra vào chờ Đồng Phó Ngôn.
Nhìn thấy Đồng Phó Ngôn đang xách mấy cái vali hành lý cồng kềnh từ trong sân bay đi ra ngoài, Quách Chí không khỏi thốt lên rằng: Lúc trước thì cao lĩnh chi hoa (1), bây giờ thì lại được trồng trong bàn tay chị dâu.
(1) Cao lĩnh chi hoa 高岭之花: dùng như một ẩn dụ cho những thứ chỉ có thể nhìn thấy từ xa mà không thể chạm vào, tức là những thứ chỉ có thể khao khát nhưng lại nằm ngoài tầm với của bản thân.Đồng Phó Ngôn vừa ra khỏi sân bay là đã thấy chiếc xe Jeep đỏ chót của Quách Chí đang đậu ở đằng xa. Anh sững sờ một lúc, sau đó quay đầu nhìn Giản Ninh: "Trong cục có chuyện, có lẽ chúng ta phải đến cục công an."
Quách Chí đã từ trong xe ra, đồng thời chủ động xách hành lý giùm cho Đồng Phó Ngôn: "Anh Đông, nói cho anh nghe một tin tốt."
Đồng Phó Ngôn đã đưa tay mở cửa xe, để Giản Ninh ngồi vào trước. Sau đó đưa tay đóng cửa, ngẩng đầu nhìn Quách Chí: "Chuyện gì."
"Đã có kết quả của vùng địa chất kia rồi, Đường Tề Đông làm việc đặc biệt có hiệu suất nên đã dẫn theo đặc công cùng nhau đi bắt, anh đoán xem họ tìm thấy gì."
"....."
Đồng Phó Ngôn lẳng lặng nhìn Quách Chí, anh cảm thấy cậu ta đã biết rõ đáp án là gì, mà còn bầy đặt đố anh không chịu công bố lẹ đi.
Cảm xúc Quách Chí tăng vọt: "Bắt được hắn rồi, rốt cục cũng bắt được rồi."
"Vậy thì tốt rồi." Đồng Phó Ngôn nói xong đưa tay nhìn đồng hồ, nói: "Bây giờ đang là 9:49, cậu về thông báo cho anh em cho trong cục, 10:30 tôi liền có mặt trong cục. Chuẩn bị kỹ càng phòng thẩm vấn, tôi muốn đích thân thẩm vấn hắn."
Đồng Phó Ngôn nói xong, giương mắt ra hiệu Quách Chí có thể xuất phát, sau đó liền đi sang phía bên kia, mở cửa ngồi xuống.
"Trong cục có chuyện gì?" Giản Ninh hỏi anh.
Biểu cảm của Đồng Phó Ngôn nhàn nhạt: "Tên sát nhân hàng loạt mà tụi anh đang điều tra đã bị bắt, bởi vì trong lòng còn có chút nghi vấn, cho nên anh dự định vào trong cục lần nữa, tự mình thẩm vấn hắn."
Giản Ninh hiểu rõ gật đầu: "Thật lợi hại, không thể không nói đến nỗ lực của tất cả mọi người trong suốt thời gian qua."
Đồng Phó Ngôn cười cười: "Đường Tề Đông căn cứ vào các loại manh mối tìm được chỗ ẩn thân của hung thủ, mang theo đặc công cùng đi bắt."
Giản Ninh nghe được cái tên này, khó tránh khỏi để tâm: "Đường Tề Đông?"
"Ừm."
"Em nhớ được năng lực trinh sát của anh ta thật không tệ, có thể bắt được hung thủ, chắc cũng hợp tình hợp lí." Giản Ninh nhìn vào thần sắc lãnh đạm của anh: "Sao anh không thử để Đường Tề Đông đến thẩm vấn hung thủ, năng lực điều tra của anh ta xuất sắc như vậy, chắc hẳn lúc thẩm vấn sẽ càng hiệu quả."
Giản Ninh dừng một chút, nói thêm: "Đương nhiên, em cũng biết năng lực của anh cũng không kém, có lẽ còn tốt hơn Đường Tề Đông nhiều."
Đồng Phó Ngôn cười nhạt một tiếng, cũng đã hiểu rõ dụng tâm của Giản Ninh, đưa tay sờ lên đầu của cô: "Tâm tư của em, anh hiểu mà."
Anh im lặng một lúc không biết nói gì tiếp theo.
Gương mặt của anh đã hiện lên một nụ cười thản nhiên, nhìn chăm chú vào Giản Ninh: "Đương nhiên, đối với lời tán thưởng của em, anh cũng rất hưởng thụ."