Tiểu An giật mình tỉnh giấc cũng đã là buổi sáng hôm sau. Đưa đôi mắt mơ màng nhìn xung quanh, cô nhận ra bản thân đã không còn nằm trong tầng hầm tăm tối. Quần áo trên người hoàn toàn thay mới, hơn nữa những vết thương rỉ máu ngày hôm qua đã được băng bó cẩn thận.
Dựa lưng vào thành giường, Tiểu An hít một hơi thật sâu rồi nghĩ về đêm hôm qua. Sau khi uống xuân dược, cô chỉ giữ được phần lý trí ban đầu nhưng dần dần mất đi ý thức. Những hành động cô đã làm, những lời cô nói ra đều khắc sâu trong tâm trí. Tiểu An nhớ tất cả mọi thứ, không quên bất kỳ thứ gì dù chỉ là một chi tiết nhỏ. Càng nghĩ đến Tiểu An cảm thấy nhơ nhuốc, bẩn thỉu và tủi nhục. Bản thân cô bây giờ đã không còn trong sạch nhưng bị Hạo Thiên dùng cách này để chiếm lấy thân xác thì thật bỉ ổi.
Tiểu An ngồi ôm gối thu mình vào một góc mà khóc nức nở. Cô không biết nên làm gì tiếp theo, không biết phải lựa chọn thế nào cho đúng. Tâm trí hoàn toàn rơi vào trạng thái vô hướng.
Đột nhiên, cánh cửa phòng bất ngờ vang lên tiếng động. Tiểu An vội lau nước mắt trên má rồi nằm xuống giường trùm chăn qua đầu. Cô không muốn ai nhìn thấy bộ dạng hiện tại.
Cánh cửa phòng mở ra, quản gia Lục từ bên ngoài bước vào. Trên tay ông bưng một bát cháo nóng nhẹ nhàng đặt xuống bàn kế bên. Nhìn những vết nhăn trên ga giường, ông biết Tiểu An đã tỉnh chỉ là không muốn gặp mặt. Khẽ thở dài một tiếng, ông nói.
– Nếu cô chủ đã dậy thì ăn chút cháo nóng cho lại sức. Đối xử tốt với bản thân một chút cũng là việc nên làm.
Bầu không gian trong phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng. Không hề có tiếng đáp lại quản gia Lục. Dường như những lời khuyên của ông không đả động gì đến Tiểu An.
Cô vẫn nằm im trên giường không nhúc nhích dù chỉ một chút. Quản gia Lục chẳng biết làm hơn, trước khi rời đi ông còn nán lại nói vài lời.
– Tôi biết cô chủ đang cảm thấy rất mệt mỏi và không thể chịu đựng được. Nếu muốn, cô hãy tự giải thoát cho chính mình. Yêu thương bản thân không có gì là xấu, quan trọng cô đủ can đảm để nhìn người mình yêu thương đau khổ hay không thôi.
Dứt lời, quản gia Lục xoay người rời đi. Cánh cửa phòng đóng lại vang lên một âm thanh khá lớn. Chẳng mấy chốc bầu không gian tĩnh lặng lại trở về với căn phòng như ban đầu.
Tiểu An nằm trong chăn im lặng lắng nghe mọi thứ xung quanh đến khi chắc chắn không còn tiếng động mới dám ngồi dậy.
Đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt, cô không thấy quản gia Lục mà chỉ còn bát cháo nóng hổi đặt kế bên. Mùi hương của cháo thoang thoảng nơi cánh mũi nhưng chẳng thể đánh thức nổi vị giác trong cô. Tiểu An co chân lại, ngồi ôm gối trên giường bỏ mặc bản thân không ăn không uống. Trong đầu cô đang nghĩ về những lời quản gia Lục vừa nói.
Cô có thể giải thoát cho bản thân!
Trốn khỏi đây không phải điều quá khó nếu cô thực sự muốn như vậy. Thậm chí khi bị bắt lại cô cũng có thể giải thoát cho chính mình bằng cách khác.
Nhưng…
Cô không đủ dũng khí để làm vậy!
Cuộc sống ở Cố gia đối với Tiểu An mà nói không khác nào địa ngực, dù về tinh thần hay thể xác. Mỗi ngày đều phải đối diện với Hạo Thiên khiến cô rất sợ hãi. Cô không chỉ làm thú tiêu khiển của anh mà còn là công cụ để phát tiết. Tiểu An thực sự sợ những lúc Hạo Thiên bắt gặp cô ở cùng người đàn ông khác. Anh mặc kệ đúng sai, không nghe cô giải thích dù chỉ một lần mà cho rằng cô dụ dỗ đàn ông. Những lần như vậy hình phạt đều rất nặng giống như đêm hôm qua vậy.
Tiểu An cảm thấy không thể thở nổi trong bầu không khí này. Cô muốn được giải thoát, muốn rời khỏi đây nhưng nếu cô làm vậy bố cô sẽ sống thế nào?
Ông ấy vất vả một mình bao năm nuôi cô khôn lớn. Ngay cả khi mẹ cô mất, bố cũng không nghĩ đến chuyện đi thêm bước nữa. Dù không biết bố đã gây ra chuyện gì đắc tội với Hạo Thiên, chuyện đó đúng hay sai thì cô cũng không thể bỏ mặc người sinh ra mình. Cô có thể ích kỷ trong mọi việc nhưng đối với bố thì không thể.
Tiểu An không phải không có quyền lựa chọn mà chính cô chọn cách ở lại Cố gia.
Hít một hơi thật sâu lấy tinh thần, Tiểu An cầm bát cháo bên cạnh lên ăn từng miếng một cho đến khi nhìn thấy đáy bát. Muốn sống tiếp thì ít nhất cô cũng phải ăn để giữ được cái mạng nhỏ này.
Nghỉ ngơi được một lúc, Tiểu An mang cháo xuống dưới nhà.
Đặt chân đến phòng khách, Tiểu An thấy quản gia Lục đang loay hoay sắp xếp lại đồ đạc. Chưa cần cô lên tiếng, dường như khi nghe thấy tiếng động sau lưng quản gia Lục lập tức quay người lại.
– Cô chủ, cô dậy rồi sao? Vết thương đã đỡ hơn chưa?
– Vâng, con cũng đỡ nhiều rồi.
Nhìn bát cháo trên tay Tiểu An, quản gia Lục liền hiểu ra vấn đề. Ông ra hiệu.
– Cô chủ cứ để đồ dưới bếp, lát nữa tôi sẽ dọn cho cô.
– Vâng.
Tiểu An quay lưng bước đi nhưng vừa đi được một bước thì khựng lại. Trong đầu cô bất chợt nhớ ra một chuyện liền nhìn về phía quản gia Lục rồi lên tiếng.
– Bố con… hiện giờ thế nào rồi?
Câu hỏi của Tiểu An khiến quản gia Lục ngừng việc đang làm. Có lẽ sau cuộc nói chuyện ngày hôm trước, Tiểu An đã nghĩ ông biết tình hình của bố cô thế nào nên mới hỏi. Ông cũng không giấu giếm mà thẳng thắn trả lời.
– Hiện tại bố cô rất tốt. Ông ta đang được chăm sóc ở một bệnh viện.
– Thật vậy ạ? Thế bệnh viện đó…
Tiểu An vui mừng định hỏi tên bệnh viện nhưng sự nhớ đến những lời căn dặn của quản gia Lục hôm trước nên đành thôi.
Cô gượng cười.
– Vậy thì tốt quá rồi! Con cảm ơn ông.
– Cô chủ!
Quản gia Lục đột ngột lên tiếng cắt ngang niềm vui trong lòng Tiểu An. Giọng nói trầm ổn của ông không giống như mọi khi, ngay cả ánh mắt cũng rất kiên nghị. Ông nhìn về phía cô, từng lời nói ra đều vô cùng cẩn trọng.
– Nếu cô chủ đã quyết định ở lại đây thì đừng làm trái lời cậu chủ. Cô sống ở đây thế nào thì bố cô sống ở bệnh viện cũng như vậy. Nếu cô muốn rời khỏi đây, tôi có thể giúp cô nhưng chỉ có thể giúp một mình cô chứ không thể giúp bố cô được. Quyết định vẫn nằm ở cô!
– Vâng, con hiểu mà. Cảm ơn ông đã giúp đỡ. Con… con sẽ cố gắng sống tốt.
Tiểu An nghẹn ngào nơi cuống họng. Cô đã nhận ra rất nhiều lần quản gia Lục cố ý để cô trốn khỏi Cố gia nhưng lần nào cũng thất bại. Tuy vậy sự giúp đỡ của ông khiến cô vô cùng cảm kích chỉ là cô không thể vì bản thân mà đánh cược mạng sống của bố được. Dù có thế nào cũng không thể từ bỏ.
Mọi thứ vẫn diễn ra giống như mọi ngày. Tiểu An chỉ quanh quẩn trong biệt thự nói đúng hơn là chỉ ở trong phòng. Ở Cố gia, cô không rõ những nơi nào thuộc về Tố Nhi nên không dám đi lung tung. Lỡ đâu lại vô tình phá hỏng một món đồ nào đấy của Tố Nhi, Hạo Thiên chắc chắn sẽ rất tức giận. Đến lúc đó có lẽ sẽ không dừng lại ở việc bị phạt quỳ bên ngoài nữa.
Đêm muộn.
Bên ngoài cửa chuyển đến tiếng còi xe, quản gia Lục nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài. Biết Hạo Thiên đã về, ông vội vàng chuẩn bị cơm tối.
Hạo Thiên bước vào phòng khách nhìn xung quanh không thấy ai liền đi xuống bếp. Quả nhiên quản gia Lục đã có mặt sẵn đợi anh. Hạo Thiên ngồi xuống ghế, lên tiếng hỏi.
– Tiểu An đâu?
– Cô chủ đang ở trên phòng.
– Cả ngày hôm nay cô ấy không xuống đây sao?
– Không, cô chủ vẫn xuống và làm việc giống như mọi ngày. Cậu không cần phải lo.
Hạo Thiên nhìn quản gia Lục bằng ánh mắt ngạc nhiên. Anh không nghĩ sau những chuyện xảy ra vào đêm hôm qua, Tiểu An vẫn còn tâm trạng để làm những chuyện trong nhà. Hạo Thiên không nói gì thêm, nhanh chóng dùng xong bữa tối rồi lên trên phòng.
Quản gia Lục ở lại dọn dẹp nhà bếp. Vừa thấy Hạo Thiên đặt chân lên cầu thang, ông liền lên tiếng.
– Cậu đối xử với cô chủ tốt một chút. Chuyện ngày hôm qua một phần lỗi là do tôi hơn nữa cô chủ không phải người chủ động tìm gặp Tiến Đạt. Thái độ ngày hôm nay của cô chủ đã khác đi rất nhiều.
Hạo Thiên chỉ nghe không đáp. Anh trực tiếp bước lên lầu, quản gia Lục nhìn theo bóng anh rồi khẽ thở dài không biết những lời ông nói anh có hiểu hay không.
Đứng trước cửa phòng, bàn tay đã chạm vào tay nắm cửa lạnh lẽo kia nhưng Hạo Thiên cứ mãi chần chừ không vào bên trong. Anh không biết thái độ của Tiểu An đã thay đổi như thế nào như lời quản gia Lục khi nãy mới nói. Nó theo chiều hướng tốt lên hay xấu đi? Anh thực sự không rõ. Chỉ là khi nhớ lại cách hành xử của Tiểu An ngày hôm qua, Hạo Thiên cảm thấy khó chịu.
Sau một khoảng thời gian do dự, Hạo Thiên quyết định đẩy cửa vào phòng.
Trong phòng chỉ có ánh đèn vàng từ cây đèn ngủ phát ra, xung quanh đều được bao trùm bởi một màu đen. Tất cả cứ mờ mờ ảo ảo.
Hạo Thiên đưa mắt nhìn về phía giường, anh thấy Tiểu An đang ngồi đợi anh. Có điều dáng vẻ ngày hôm nay cô rất khác mọi khi.
Tiểu An mặc một chiếc váy ngủ hai dây ngắn bằng lụa satin mỏng màu đen. Phía trên có khoét một khoảng rất sâu ở cổ hở đến ngực. Đây chính là những bộ đồ anh mua cho cô và được để rất lâu trong tủ nhưng đây là lần đầu tiên cô mặc chúng.
Bắt gặp ánh mắt của Hạo Thiên, Tiểu An vội vàng cúi đầu xuống. Mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt thế nhưng dưới ánh đèn vàng mờ ảo, anh vẫn thấy rõ gương mặt cô lúc này. Đó không phải là sự ngượng ngùng khi bị một người đàn ông nhìn chằm chằm vào người mà là sự sợ hãi.
Hạo Thiên bước về phía Tiểu An, từng bước từng bước thật chậm rãi.
Tiếng bước chân vang lên trên mảnh đất ngày càng rõ ràng hơn. Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng Tiểu An vẫn cảm thấy bất an. Hai tay cô nắm chặt ra giường đến nhàu nhĩ chỉ mong chuyện này nhanh chóng kết thúc.
Hạo Thiên ngồi giường xuống đối diện Tiểu An.
Anh đưa tay vén tóc cô sang một bên. Đôi bàn tay thô ráp khẽ chạm vào gương mặt xinh đẹp của cô từ từ mà vuốt ve rồi nhẹ nhàng nâng cằm cô lên. Ánh mắt anh nhìn chăm chăm lên người cô chứa đầy dục vọng.
Tim trong lông ngực cô cứ đập thình thịch như đánh trống.
Suýt chút nữa là nhảy ra ngoài.
Đối diện với Hạo Thiên, Tiểu An vừa hồi hộp lại vừa lo sợ. Từ khi bước chân vào phòng đến bây giờ anh vẫn im lặng không nói một lời. Điều đó khiến cho Tiểu An càng thêm bất an.
Hạo Thiên cúi đầu xuống trực tiếp hôn lên ngực Tiểu An. Cô vì hành động ấy mà giật mình hai tay vô thức đặt lên vai anh muốn đẩy ra thế nhưng lại biết dừng lại đúng lúc. Hơi thở ấm nóng của anh phà lên làn da mềm mại khiến cô cảm nhận được từng hơi thở.
– Sao lên mặc thế này?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!