Hạo Thiên chau mày khó hiểu với câu hỏi mà Tiểu An đưa ra nhưng anh vẫn thành thực trả lời.
– Hôm qua anh giải quyết xong việc ở công ty rồi về thẳng nhà.
– Không phải. Hôm qua anh đâu có ăn cơm nhà, anh đã đi đâu?
– À, thì anh có hẹn với một khách hàng nên nhân tiện ăn cơm ở ngoài luôn. Nhưng anh vẫn về đúng giờ mà.
– Vậy sao khi nãy anh nói anh về thẳng nhà luôn?
Giọng nói của Tiểu An ngày một lớn hơn, Hạo Thiên cũng nhanh chóng nhận ra điều khác lạ. Đôi tay đang ôm lấy cô dần buông lỏng, Tiểu An quay người đối diện với Hạo Thiên. Cô nhìn anh bằng ánh mắt đỏ ngầu, tức giận lớn tiếng.
– Anh giải thích thế nào về mùi nước hoa phụ nữ trên áo mình?
– Nước hoa phụ nữ?
Chính Hạo Thiên cũng cảm thấy ngạc nhiên khi nghe Tiểu An nói. Anh vội vàng lấy chiếc áo vest trên tay đưa lên mũi ngửi thử. Bản thân còn chưa kịp lên tiếng, Tiểu An đã tiếp tục nói trong sự giận dữ.
– Hôm qua anh về nhà rồi đi tắm ngay, có phải muốn che giấu mùi hương của người phụ nữ khác đúng không? Anh dám ngoại tình sao?
– Tiểu An, nghe anh nói…
– Tôi không muốn nghe gì hết. Anh đúng là tên khốn!
– Tiểu An!
– Buông ra.
Mỗi lần Hạo Thiên níu tay lại thì Tiểu An lại vùng vẫy đẩy ra xa. Cuối cùng anh chẳng còn cách nào khác đành phải ôm cô thật chặt để cô không thể nào phản kháng được. Lúc nay, anh mới có cơ hội nói.
– Tiểu An, nghe anh giải thích.
– Không muốn nghe!
– Mùi nước hoa này không phải của anh cũng không phải của người phụ nữ khác. Anh không ngoại tình.
– Tôi không tin.
– Anh có thể chứng minh.
Dứt lời, Hạo Thiên lấy trong ngăn kéo tủ một lọ nước hoa đắt tiền đưa cho Tiểu An.
– Anh thấy lọ nước hoa cũ của em hết nên mới mua lọ mới cho em này.
Tiểu An nheo mắt đầy nghi ngờ rồi cầm lấy lọ nước hoa kia lên kiểm tra. Quả thực mùi hương của nó giống mùi hương trên áo anh. Nhận ra bản thân đã hiểu lầm, nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
– Em… em đâu có dùng loại này đâu? Anh mua cho người khác rồi mua luôn cho em để tránh bị nghi ngờ đúng không?
Hạo Thiên bật cười rồi cốc nhẹ vào trán Tiểu An một cái.
– Không có mua cho ai hết, mua cho mình em thôi đấy. Lọ cũ ở cửa hàng không còn, anh thấy mùi này cũng được nên mới mua. Em không thích thì anh đổi.
– Không… không cần. Em dùng loại này cũng được.
– Vậy là không nghi ngờ anh nữa đúng không?
Tiểu An ngại ngùng cúi gằm mặt xuống rồi lắc đầu. Cô đâu nghĩ anh món quà mà anh nói sáng nay là lọ nước hoa này. Chẳng qua vì ngửi thấy mùi hương lạ trên áo anh nên mới sinh nghi. Nếu anh nói ngay từ đầu thì mọi chuyện đã không như vậy.
Hạo Thiên tiến lại gần kéo Tiểu An vào lòng, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên trêu chọc.
– Lúc em ghen trông dễ thương hơn nhiều.
– Anh thôi đi, em cũng đâu có muốn cũng tại anh đấy chứ.
– Rồi rồi, tất cả đều tại anh được chưa?
Tiểu An vui vẻ gật đầu.
Bỗng, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa cùng với giọng nói của một đứa con nít.
– Bố mẹ ơi, Đông Đông vào nhé!
Hạo Thiên nói vọng ra ngoài.
– Con vào đi.
Tiểu An vội đẩy Hạo Thiên sang một bên, cẩn thận cất lọ nước hoa rồi chỉnh sửa lại quần áo.
Nhược Đông chạy vào trong đi đến chỗ hai người với nét mặt đầy hào hứng.
– Hôm nay Đông Đông ngủ cùng bố mẹ. Bố mẹ mau tắt điện đi ngủ thôi.
– Được rồi, ông tướng. Mau lên giường nằm đi.
Hai mẹ con Tiểu An dứt tay nhau nằm xuống giường trước còn Hạo Thiên tắt điện rồi lên sau.
Nhược Đông nằm giữa hai người. Thằng bé nắm chặt lấy tay bố mẹ, miệng cười tươi đầy vui sướng bởi lâu lắm rồi nó mới được nằm trong vòng tay của cả bố lẫn mẹ. Nhược Đông vui sướng, ngây ngô nói ra vài câu.
– Con ước gì con được sống với bố mẹ như thế này mãi. Bố không đi công tác xa, mẹ cũng không giận bố nữa. Cả nhà đều được sống chung.
Hạo Thiên mỉm cười, cánh tay to lớn của anh vòng qua ôm lấy cả hai mẹ con Tiểu An, nhẹ nhàng nói.
– Bố không đi nữa, không để hai mẹ con phải chịu khổ thêm một ngày nào nữa.
Sáng hôm sau.
Như thường lệ, Hạo Thiên đưa Nhược Đông đến trường học còn Tiểu An ở nhà quán xuyến nhà cửa. Từ sau khi kết hôn lần nữa, cô đã nhượng lại cửa hàng cho bố để ông toàn quyền giải quyết, bản thân thì lùi về sau lo gia đình. Tiểu An xắn tay áo bắt tay vào làm những công việc thường ngày.
Đang loay hoay với mớ hỗn độn, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
– Tiểu An!
Tiểu An giật mình quay người lại thì thấy quản gia Lục xuất hiện trước cửa. Cô vui mừng đi đến chỗ ông hỏi han.
– Sao chú lại về rồi? Tôi còn tưởng chú sẽ đi lâu hơn chứ?
– Du lịch thế đủ rồi, tôi vẫn muốn về nhà nghỉ ngơi hơn. Mà Hạo Thiên và Nhược Đông đâu rồi?
– Hạo Thiên đưa Nhược Đông đi học rồi. Để tôi giúp chú mang hành lý vào.
Quản gia Lục gật đầu thay cho lời cảm ơn. Ông cũng nhanh chóng mang những thứ lỉnh kỉnh khác theo sau cô để gọn vào phòng. Xong xuôi mọi thứ, hai người lại xuống bếp làm việc giống như lúc trước. Căn biệt thự này quả thực có thêm quản gia Lục vẫn tốt hơn nhiều.
Tiểu An nhìn sang phía quản gia Lục, nghĩ đến chuyện của một năm trước rồi hỏi.
– Chú! Chuyện người hiến tim cho Hạo Thiên…
– Người nhà họ không muốn Hạo Thiên biết vậy nên tốt nhất chúng ta vẫn không nên nói.
Nghe lời quản gia Lục, Tiểu An gật đầu rồi tiếp tục làm việc không hỏi gì thêm.
Năm đó sau khi Hạo Thiên phẫu thuật thành công, Tiểu An cũng đã hỏi ông về việc người hiến tim. Ban đầu ông nhất định không nói vì muốn giấu danh tính người hiến tặng nhưng đến cuối cùng vẫn là cô vô tình phát hiện ra giấy tờ đồng ý hiến tặng.
Tiểu An không biết phải nói sao khi đọc tên người hiến tặng, lúc ấy cô chỉ biết nín lặng bởi người hiến tim là Tố Nhi. Gặng hỏi quản gia Lục mãi ông mới thừa nhận năm đó trước khi mất, Tố Nhi đã ký giấy hiện tặng những bộ phận trên cơ thể cho bệnh viện. Tố Nhi muốn làm vậy để phần nào chuộc lại lỗi lầm của bản thân. Và dĩ nhiên chuyện này diễn ra một cách âm thầm và Hạo Thiên cũng không hề hay biết.
Nhành hoa diên vĩ mà Tiểu An đặt trước ngôi mộ năm đó là cho Tố Nhi. Dẫu biết khi còn sống Tố Nhi đã từng gây ra nhiều chuyện có lỗi nhưng cuối cùng vẫn là Tố Nhi cứu Hạo Thiên một mạng.
Chuyện người hiến tim là ai, Hạo Thiên không hề hay biết và sẽ không một ai nói cho anh bởi nếu biết được sự thật, anh chắc chắn sẽ không nhận trái tim này. Và bí mật mãi được giấu kín.
Mọi chuyện vẫn diễn ra suôn sẻ như bao ngày bình lặng suốt một năm qua.
Đến chiều muộn, quản gia Lục cùng Tiểu An bày biện đồ ăn ra bàn rồi ngồi chờ bố con Hạo Thiên về.
Khoảng nửa tiếng sau, từ phòng khách đã vọng lại tiếng cười khúc khích của Nhược Đông. Tiểu An mới nhoài người ra nhìn, hai bố con đã đi vào trong.
Thấy quản gia Lục ngồi chính giữa đang chờ, Nhược Đông chạy đến ôm chầm lấy ông.
– Cháu chào ông!
– Đông Đông ngoan lắm! Hôm nay đi học có mệt không?
– Dạ có.
– Thế thì Đông Đông phải mau ăn cơm cho đỡ mệt nhé.
– Vâng.
Nhược Đông vừa dứt lời, Hạo Thiên liền lên tiếng hỏi.
– Chú về khi nào sao không báo cho tôi một tiếng để tôi đi đón?
– Không cần phiền hà thế đâu. Tôi tự về được, cũng chỉ mất vài tiếng đi xe. Thôi, mọi người ăn cơm cho nóng.
Tiếng chén đũa bắt đầu vang lên trong gian bếp nhỏ. Mọi người cùng nhau dùng bữa rất vui vẻ. Cho đến một lúc sau, Tiểu An đột ngột dừng đũa lại rồi lên tiếng hỏi Nhược Đông.
– Đông Đông, con thích có em trai hay em gái?
Câu hỏi của Tiểu An khiến bầu không khí trở nên tĩnh lặng, quản gia Lục và Hạo Thiên lập tức dừng đũa hướng ánh mắt về phía cô.
Nhược Đông mỉm cười vui vẻ trả lời.
– Con thích em gái ạ! Nếu có em gái, con sẽ bảo vệ cho em thật tốt.
Tiểu An xoa nhẹ đầu Nhược Đông rồi gắp cho thằng bé thức ăn.
Hạo Thiên buông đũa xuống, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn Tiểu An.
– Tiểu An, đừng nói là…
– Anh sắp được làm bố nữa rồi đấy!
Tiểu An vừa dứt lời, quản gia Lục quay sang phía Hạo Thiên với ánh mắt đầy vui mừng. Không ngờ chỉ mới đây thôi gia đình nhỏ lại sắp đón thêm một thành viên nữa.
Nhược Đông nhìn ông và bố mẹ ai nấy đều rất vui vẻ liền thắc mắc.
– Có chuyện gì mà mọi người vui thế ạ?
Quản gia Lục không giấu nổi nỗi niềm vui sướng, nét chân chim trên đuôi mắt ông hiện rõ khi cười.
– Cháu sắp có em rồi đấy, cháu có vui không?
– Dạ vui chứ ạ! Vậy là cháu sắp có người chơi cùng rồi.
– Nếu thế thì cháu đã nghĩ ra được cái tên nào cho em chưa?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!