Đoàn xe của Nghiêm Tiểu Đao chạy phía trước, đầu tàu gương mẫu tiến vào thôn, đi thẳng về phía nhà mình.
Xe băng qua con đường nhựa Nghiêm tổng tự bỏ tiền xây dựng cho bà con cùng quê.
Hiện giờ con đường cũng hoàn toàn thay đổi, hai bên chất đầy cát sỏi, chỉ để lại lối đi ở chính giữa nhỏ như ruột dê, thậm chí xe hơi cũng không chui lọt.
Mặt đường không chịu nổi sức nặng, bị thứ máy móc to lớn nào đó nghiến nứt thành một cái khe, khe nứt vừa sâu vừa dài ngó mà giật mình, giống như vừa trải qua một trận động đất kinh người.
Đường còn bị phá hủy như vậy, thế thì nhà còn không?
Nghiêm Tiểu Đao phóng mắt nhìn từ xa, cái nhìn này khiến hắn kinh hồn bạt vía, hơi thở của hắn cô đặc, hòa cùng bụi đất tung bay trong không khí.
Nhà hắn thật sự không còn nữa.
Nghiêm Tiểu Đao sải bước qua gạch ngói nát vụn, băng qua từng đống chướng ngại vật như tường đồng vách sắt.
Căn nhà nhỏ và bốn mặt sân nhà hắn đã bị chia năm xẻ bảy, chỉ còn lại nửa vách tường lẻ loi đứng lặng giữa gạch đá ngổn ngang, mà nửa vách tường này còn lung lay sắp đổ.
Nghiêm thị đâu rồi?
Tại sao lại như vậy?!
Một thứ linh cảm chẳng lành tức khắc ùa vào tâm trí Nghiêm Tiểu Đao, sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, biểu cảm gần như sụp đổ.
Hắn điên cuồng đạp lên gạch ngói chồng chất, tìm kiếm vị trí phòng khách và nhà bếp ban đầu, dùng tay không lật tung từng tảng xi măng nặng nề, đào bới xem có người bị chôn sống bên dưới hay không…
Đám tiểu đệ theo sau cũng kinh hoàng không thốt nên lời trước tình cảnh này.
Tất cả vội vàng ba chân bốn cẳng hỗ trợ nạy xi măng.
Quả nhiên càng quan tâm thì càng loạn, đầu óc Nghiêm tổng rối tung rối mù.
Bước chân hắn run rẩy, mắt cá chân vừa chữa khỏi gần như lại tiếp tục bị thương.
Trong khoảnh khắc, Nghiêm Tiểu Đao nghĩ tới trường hợp xấu nhất, vận mệnh chưa bao giờ tốt đẹp với hắn.
Mấy năm nay trắc trở đã quá nhiều, trên con đường không được vận mệnh mỉm cười của hắn lại bị nhét thêm một mối gian truân, thêm dầu thêm củi cho nỗi đau đớn suy sụp của hắn.
Là bởi mệnh hắn cứng quá, nên mới chuyển sang người thân yêu nhất của hắn sao?…
Tiểu đội trưởng Mao dẫn đầu đoàn xe trang bị gọn nhẹ, mấy phút sau cũng vào tới nơi.
Lăng Hà không trì hoãn, nhanh nhẹn xuống xe, kinh ngạc nhìn đám đàn ông điên cuồng đào bới trong đống gạch đá nhà họ Nghiêm — tại sao có thể như vậy?
Lăng Hà liếc mắt đã nhận ra nửa vách tường còn sót lại chính là vị trí phòng ngủ mà y và Tiểu Đao đã từng qua đêm, hai người từng thân mật đắp chung một chiếc chăn, ngắm sao trời thổ lộ hết gia thế.
Vị trí bên dưới phòng ngủ chính là phòng khách, y lại nhớ cá sốt vịt nướng chân giò nấu tương và bánh ngô thơm ngon của mẹ Nghiêm.
Ký ức vui vẻ bịn rịn đó, bây giờ đã bị phá nát thành gạch vụn tan tành không chút nể nang.
Đất cát và khói bụi lấp đầy hơi thở của y, hương vị trong ký ức không thể tìm lại nữa.
Nếu lúc này y xông lên, góp thêm hai tay cũng chẳng giúp được gì.
Lăng Hà ngẫm nghĩ: Không thể nào, ai to gan như thế? Tốt xấu gì Nghiêm Tiểu Đao cũng được xem là sếp lớn có danh tiếng trong thôn, làm gì cũng phải nể mặt hắn ít nhiều, quỷ sứ còn biết vái lạy đại thần, ai dám tự ý phá nhà họ Nghiêm mà không một câu thông báo?
Y nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm mục tiêu cần giải quyết, chẳng mấy chốc đã phát hiện con quái vật khổng lồ với cánh tay bằng sắt đang sừng sững cách đó hơn năm mươi mét.
Mấy tháng trước y đã nhìn thấy thứ đồ chơi này trong thôn, chẳng phải là chiếc máy xúc mà ngài Nghiêm tự xưng có bằng lái đây sao!
Lăng Hà rời khỏi hiện trường đào bới của Nghiêm Tiểu Đao và các tiểu đệ, chạy về phía đám người tụ tập trước máy xúc.
Lúc đó y cũng không ngờ mình chạy đúng phương hướng, bắt đúng đối tượng rồi.
Băng qua giàn mướp chằng chịt và sân nuôi gà, năm mươi mét bên cạnh nhà Nghiêm là nhà một người hàng xóm đã kề vai sát cánh cùng nhà Nghiêm hơn hai mươi năm, tình sâu nghĩa nặng.
Máy xúc vừa san bằng nhà của Nghiêm thị, tiếp tục băng băng lái sang nhà hàng xóm.
Sân nhà hàng xóm chật như nêm cối, hỗn hợp đất cát và khói bụi tạo ra thứ mùi nồng nặc như sắp bốc cháy.
Cánh tay sắt khổng lồ đã thò xuống mái hiên, hàm răng nhọn hoắt chuẩn bị phá nát vách tường.
Nghiêm thị lo lắng giữ chặt tay người hàng xóm, “Lão Dư bình tĩnh đã, đừng kích động mà, có gì từ từ thương lượng…”
Người hàng xóm này tên là Dư Trọng Hải, “Còn gì để thương lượng đâu? Chúng nó định phá nhà tôi đấy!” Dư Trọng Hải mồ hôi đầm đìa, sự phẫn nộ hằn sâu vào từng nếp nhăn trên mặt, “Chị Nghiêm còn bình tĩnh tìm chúng nó thương lượng, cuối cùng hôm nay nhà chị bị san bằng rồi thấy chưa?… Hai trăm mét đất mà chỉ tính cho chúng ta một trăm mét, tiền bồi thường bị trừ một nửa, rõ ràng là tham quan ô lại trên thị trấn ăn hết rồi mà! Chúng ta không thể để yên được!”
“Đúng đó, nghe nói sếp sòng đội phá dỡ là anh vợ của Thị trưởng thành phố, vợ lão ta hình như là giám đốc ngân hàng, nghe đâu con lão là con rể của lãnh đạo thành phố Lâm Loan… Phải báo cáo lũ tham quan chiếm đoạt mồ hôi nước mắt nhà cửa ruộng đất của chúng ta lên trung ương, để lũ người xấu xa đó đứng giữa trục lợi, chúng ta trắng tay nhịn đói ấy hả, không được!”
Các nguồn tin nho nhỏ phân tán thành đôi câu lẻ tẻ, lại cùng tụ họp nơi cuối con đường khúc khuỷu ngoẳn ngoèo, được trăm cái miệng lan truyền và thêm mắm dặm muối, cuối cùng biến thành một trận hồng thủy được dư luận xác thực, đánh nát con đê cũ kỹ lâu đời của Hồi Mã Trấn.
Nghiêm thị khuyên nhủ hết nước hết cái vẫn không ngăn được nhóm người huyên náo ầm ĩ loạn xà ngầu, song phương cùng giương cung bạt kiếm, oán khí tích tụ đã lâu hun nóng những đôi mắt vốn rất bình tĩnh ngày xưa, chuẩn bị làm vật hi sinh bằng xương bằng thịt, châu chấu đá xe dưới cơn kích động.
Đám đông phấn khích, biến thành một đàn ong vò vẽ lớn.
Ngài Lăng đang ung dung thanh nhã gạt đám người mà đi, thình lình bị một bà thím xắn tay áo chuẩn bị đánh nhau với đội tháo dỡ ụp rổ rau lên đầu.
Lăng Hà gỡ mấy cọng rau mắc trên tóc xuống.
Giữa đám đông hỗn loạn, y giữ chặt cùi chỏ Nghiêm thị từ phía sau, Nghiêm thị quay lại, đối diện thẳng với tầm mắt y, “Bác ơi về nhanh đi, con trai hiếu thuận của bác đang sợ lắm đó!” Lăng Hà trưng vẻ mặt dịu ngoan không bà mẹ nào không thương không quý, lập tức khiến Nghiêm thị an tâm.
Vợ chồng Dư Trọng Hải quyết bảo vệ căn nhà và mảnh sân của mình, không chịu nhường một bước, bắc thang trèo lên bờ tường, cắm cờ đỏ chói lọi trên mái hiên.
Lá cờ đỏ tươi như máu, chói chang dưới bầu trời mờ mịt.
Nghiêm thị thiện lương hiền hậu, đập tường gọi hàng xóm, “Lão Dư à, anh với vợ xuống mau lên, trên đó nguy hiểm lắm!”
Lăng Hà tâm không tạp niệm, y không có hứng nhìn vợ chồng họ Dư phất cờ la ó trên đầu tường, cũng không có hứng nhìn hội phụ nữ vung nồi niêu xoong chảo đánh đập đội tháo dỡ, vài ba cảnh tượng lùm xùm này chỉ là vặt vãnh tép riu trong mắt y, y còn đang nghĩ xem đội tháo dỡ này là yêu ma quỷ quái phương nào mà dám động thủ trên đầu thái tuế? Khung cảnh nhốn nháo ồn ã phía trước lọt vào mắt y lại hết sức thoáng đãng trong trẻo, y chỉ cần gạt bỏ đám sương mù dày đặc phủ lên chân tướng, trước tiên cứ giữ chặt mẹ Nghiêm trong tay đã.
Y chỉ để ý tới người mà Tiểu Đao để ý, mẹ nuôi của Tiểu Đao.
Lúc này Lăng Hà khẽ quay đầu lại.
Trước mắt y, máy xúc thình lình khởi động, lốp xe bọc xích nghiến xuống đất đinh tai nhức óc như bom nổ, vuốt sắt chọc thủng bụi đất khói mù, vồ lấy bức tường cao, khí thế mãnh liệt đủ để cào rụng đỉnh Thái Sơn!
Khói bụi vàng khè đặc quánh bốc lên, vách tường giận dữ sập xuống trước mắt bao người…
Mà trong tầm nhìn của Nghiêm thị, giữa tiếng ầm ầm kinh thiên động địa, bà thoáng thấy đôi môi Lăng Hà mấp máy thét lên với mình.
Tiếng thét của Lăng Hà chỉ có thể biến thành âm thanh nhỏ xíu lọt vào tai bà.
Trong lúc gấp gáp, Lăng Hà đẩy bà ra, để bà lảo đảo thoát khỏi bờ tường đầy nguy hiểm, lọt vào vùng an toàn.
Tới lúc bà quay lại, bức tường đã tan tành, gạch đá ùn ùn trút xuống khiến bà không thể nhìn thấy bóng dáng chàng trai mà bà chỉ mới gặp một lần đã vô cùng yêu thích.
Nghiêm Tiểu Đao đào một lúc mới tỉnh táo lại, xúc động nhất thời dần dần lắng xuống, hắn ngước lên khỏi đống gạch vụn nhà mình, mà cái nhìn này lập tức khiến hắn đứt luôn khúc ruột!
Hắn thấy chiếc máy xúc vươn cánh tay sắt không thể chống đỡ, hung ác khoét một đường, thấp thoáng bên dưới đầu hồi bị đập nát là một bóng dáng tóc dài mạnh mẽ.
Nghiêm Tiểu Đao thét lên một tiếng, phi thân nhảy xuống khỏi đống phế tích, gạch đá rào rào đổ xuống, chẳng chút nương tình nện vào tim hắn, khiến nơi mềm mại nhất trong lòng hắn chảy máu đầm đìa.
Gánh nặng kia vốn phải đặt trên người hắn, nhưng Lăng Hà lại thay hắn chống chọi lần này.
Lăng Hà nín thở, chìm trong khói bụi mịt mù, cảm giác như rớt xuống vực sâu không đáy, nhưng trong lòng vẫn rất tỉnh táo, y biết mình đang làm gì.
Tại khoảnh khắc nhào tới đẩy Nghiêm thị ra, trong đầu y chợt lóe lên hai chữ “Mẹ ơi”.
Từ đầu tới cuối đều là y không cầm nổi lòng, thậm chí có thể gọi là tự mình đa tình không mời tự đến, ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cũng khiến y vô cùng bất ngờ.
Chẳng qua đã lâu lắm rồi không gọi một tiếng “mẹ ơi”, nên mới nhút nhát không dám gọi thành lời, tới mức từ ngữ này kẹt trong cổ họng ngay tại thời khắc mấu chốt, y không thốt ra được, nên Nghiêm thị cũng không nghe được gì.
Từ ngữ này quá xa lạ đối với y, từ lúc mẹ y qua đời năm y sáu tuổi, nó đã bị y cố tình lảng tránh, bị vất bỏ bên ngoài ý thức.
Bản năng của con người luôn là tránh hung tìm cát, biết rất rõ hồi tưởng lại chỉ là một câu chuyện thương xuân bi thu đau tới khôn cùng, từ lâu ngài Lăng đã đeo cho mình một diện mạo gai góc vũ trang mất hết tính người, để lớp mặt nạ tan vào da thịt, không muốn hé lộ bản chất dễ dàng nhập tâm tức cảnh sinh tình.
Thế nhưng hình ảnh người mẹ trong lòng y là mái tóc xoăn dài buông xuống cần cổ duyên dáng như thiên nga, hình ảnh tao nhã gia giáo, mỹ miều xinh đẹp ấy đã là thâm căn cố đế, trái ngược hẳn với người phụ nữ thông thôn mộc mạc tuổi trung niên này.
Hai người phụ nữ khác nhau hoàn toàn, nhưng bởi những tình cảm và tâm lý tương đồng nào đó, hai bóng dáng lại trùng lặp, hòa quyện trong thâm tâm Lăng Hà, cùng là hiện thân của vòng tay mẹ ấm áp.
Hình như y đã bất giác được ngài Nghiêm dạy dỗ, nhảy xuống cái hố Tiểu Đao đào sẵn cho y, vậy mà lại được nếm trải những tình cảm quý giá ngỡ như thất lạc từ lâu…
Trên đỉnh đầu là vuốt sắt, mái tóc dài của Lăng Hà rơi xuống đất vàng, cam tâm tình nguyện nằm trong chiếc hố mềm mại này.
Những huyên náo bên tai tạm thời biến mất, tiếng ầm ầm của máy móc biến thành dòng điện lưu khàn khàn ngắt quãng như chiếc máy quay đĩa cũ kỹ, thản nhiên trốn tới phương xa…
Khói đặc cuồn cuộn bốc lên kín trời, tiếng kinh hô “Đè chết người rồi” ồn ã, đám đông rơi vào hỗn loạn, “ù ù” như tổ ong bị chọc phá.
Nghiêm Tiểu Đao lao xuống vị trí bên dưới cánh tay sắt, đối diện với đôi mắt của Lăng Hà giữa khói bụi mịt mù!
Đất vàng đè lên mí mắt Lăng Hà nặng trĩu, duy chỉ có hai con ngươi xanh biếc vẫn láu lỉnh đung đưa, “phụt” một tiếng phun ra bao nhiêu đất cát.
Hôm nay không được ăn kẹo hồ lô, nhưng đất đá cát sỏi thì đầy cả miệng.
Trái tim Nghiêm Tiểu Đao nện ầm ầm trong lồng ngực, xót xa cùng cực, “Lăng Hà đừng nhúc nhích!”
Hắn quay người, nhắm tới buồng lái máy xúc, đẩy người ngồi trên ghế ra ngoài, chửi đổng một tiếng.
Nếu không kiêng kị thân phận và hoàn cảnh, hắn đã lột da gã này, mạng người mà dám làm xằng làm bậy, nối giáo cho giặc như thế sao.
Nghiêm Tiểu Đao đích thân ngồi vào ghế lái.
Mệnh của Lăng Hà còn cứng hơn mệnh hắn, vừa kịp lăn xuống một chỗ trũng, nhìn tròng mắt linh hoạt thì có vẻ là chưa bị thương.
Lòng bàn tay Nghiêm Tiểu Đao mướt mồ hôi, ngồi nghiên cứu xem nên gạt cần điều khiển lên trên hay xuống dưới, không dám tùy tiện.
Hắn khẽ gạt cần lên, vậy mà nhấc được cánh tay sắt khổng lồ có thể nghiền nát xương người thành tro bụi!
Bằng lái máy xúc Nghiêm tổng lấy được ở cao đẳng kỹ thuật đúng là không uổng.
Thành thạo bất cứ nghề nào cũng có thể mang ra ứng dụng tại thời điểm quan trọng nào đó trong cuộc sống, chẳng những ứng dụng mà còn có thể phát huy.
Đám tiểu đệ nhà Nghiêm đỡ Nghiêm thị đứng trên ụ đất, lúc này cũng sửng sốt tới mức quên cả vào hỗ trợ một tay, chỉ vây xem không nói một lời.
Dương tiểu đệ mồm miệng nhanh nhảu và Khoan Tử trung thành tận tâm vừa nãy còn tập trung hỏa lực thảo phạt đại yêu tinh suốt cả chặng đường đi, điên cuồng dội nước tẩy não cho lão đại, nói thằng hồ ly tinh họ Lăng là rắn độc không có hảo tâm, nó đang đào hố chờ anh nhảy xuống đó…
Nghiêm Tiểu Đao vội nhảy xuống khỏi buồng lái, lại dùng tay không bới Lăng Hà đang bị chôn một nửa trong hố đất ra, tim đập thình thình.
Ngài Lăng bị đất cát bọc kín người, đất cát vừa dày vừa nặng kết lại thành vảy, bọc y thành một bức tượng binh mã trông khá tức cười, tuy vẫn cực kỳ tuấn tú.
Nghiêm Tiểu Đao thầm khen một câu, “Chẳng cần hóa trang luôn, kéo vào trường quay là đóng phim ngay được, sao chưa có đạo diễn nào mời cậu nhỉ?”
Lăng Hà tự giễu nói, “Tôi thì diễn được cái gì? Diễn chung với anh hả?”
Mái tóc dài của Lăng Hà bị cành cây và đất cát quyện thành tổ chim, nhưng trên người không có một giọt máu, xương cốt cũng không bị thương.
Quả nhiên con yêu tinh họ Lăng vừa đẹp vừa độc này là tâm huyết lớn nhất của Diêm Vương, không ai dám chọc y.
Nghiêm Tiểu Đao ôm chầm lấy “tổ chim bọc đất” lôi thôi lếch thếch, tranh thủ hôn một miếng lúc người ngoài không nhìn thấy, đau lòng muốn chết rồi.
Chứng cuồng sạch khiến Lăng Hà ngứa ngáy cả người, rất cool ngầu đẩy Tiểu Đao ra, “Bẩn quá, đừng đụng vào tôi.”
Đúng là Nghiêm tổng hôn tới đất cát đầy miệng, đất mắc cả vào kẽ răng, lúc này cũng rất nhớ hương vị kẹo hồ lô ngọt ngào.
Mao Trí Tú chui vào qua khe hở giữa đám đông, bụm mặt ngã ngửa, “Lăng tổng ơi, đừng có làm hỏng da thịt mịn màng dùng làm áo cưới của anh mà!”
Lăng Hà chỉ dùng ánh mắt gạt Mao tiên cô luôn có mặt kịp thời để dìm y xuống sang bên cạnh.
Y lắc lắc cái đầu đầy đất, chạy tới ôm lấy Nghiêm thị, “Bác không sao chứ?”
“Bé ơi con làm bác sợ quá vừa nãy nguy hiểm quá mà! Lúc cái xẻng kia múc xuống, bác còn tưởng, còn tưởng, tưởng nó cào nát người con rồi!… Bác sợ phát khóc…” Nghiêm thị gạt giọt lệ đọng trên nếp nhăn nơi khóe mắt, hai con ngươi đen nhánh phản chiếu hình ảnh của Lăng Hà đong đầy yêu thương vô cùng chân thật, dùng hết sức bình sinh xoa nắn thằng nhỏ bà hết mực quý mến này.
Đây là thằng nhỏ xinh đẹp nhất mười phương tám hướng mà bà từng gặp, ngộ nhỡ bị thương chỗ nào hiểm yếu thì phải làm sao?
“Con à, chân của con…” Ánh mắt mẹ Nghiêm đã chuyển xuống đôi chân dài mảnh mai rắn chắc của Lăng Hà, kinh ngạc không thể bãn cãi, bối rối nói, “Sao nó đào một cái, chân con lại khỏi rồi?!”
Một người thiện lương đơn thuần thường không suy nghĩ quá lắt léo, Nghiêm thị kinh ngạc ngồi xổm xuống, liên tục vuốt ve đầu gối và cẳng chân Lăng Hà, “Chân con khập khiễng cơ mà?”
Lăng Hà không muốn để Nghiêm thị biết sự thật, không muốn bà cho rằng tình yêu thật tâm thật ý của mình trút hết cho lòng lang dạ sói, bèn đánh mắt nhờ con trai hiếu thảo trợ giúp, đá bóng sang cho Nghiêm tổng.
Nghiêm Tiểu Đao không biến sắc đáp, “Mẹ à, chân cậu ấy khỏi rồi, con chữa cho cậu ấy đấy!”
Nghiêm Tiểu Đao thật lòng đồng ý với những lời này, cảm giác thành tựu vô cùng.
Chân của Lăng Hà, bao gồm cả tính tình thối không ngửi nổi của Lăng Hà đều là do hắn dùng thuốc liều cao, lấy độc trị độc mà chữa khỏi.
Ngài Lăng đúng là chỉ chờ hắn tới dạy dỗ mà thôi, bây giờ đã khá lên nhiều rồi.