Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!



Sau chuyện hôm đó, theo báo cáo của huynh đệ ở lại Hồi Mã Trấn theo dõi, một vị lãnh đạo nhỏ trên huyện dẫn người vào thôn thị sát, nhưng gia đình Nghiêm thị đã chuyển đi hết, nên không gặp được lãnh đạo trên huyện.
Ngoài dự đoán của dân làng, vị quan nhỏ này không phải đến khởi binh vấn tội hoặc phá tiếp nhà của ai, mà là đến nhận lỗi, hình như nội bộ phe địch xuất hiện ý kiến trái chiều, vai phản diện và vai chính diện không tán thành nhau.
“Cục phó Đàm, hôm qua con đường vào thôn bị máy xúc nghiền nát rồi, chúng tôi không lái xe vào được, anh xem hay là…” Tài xế ngoái lại nói, thực ra là không muốn đi vào.
“Không sao, không vấn đề gì, để tôi tự vào.” Người đàn ông có chất giọng trầm ấm mềm mại, mặc sơ mi trắng quần đen rất quy củ, thoạt nhìn không hề phô trương hay làm bộ làm tịch, tự xách cặp tài liệu màu đen nửa mới nửa cũ, tay phải còn bưng một chiếc bình giữ nhiệt.

Chiếc bình giữ nhiệt này là vật tùy thân mà hắn đi đâu cũng mang theo, bên trong đựng trà lạnh.
Ve kêu rả rích, âm thanh phát ra từ tán cây sum xuê trước cổng thôn, xuyên thủng không khí như thiêu như đốt cơ hồ bắn ra đốm lửa.
Vị quan huyện được gọi là cục phó Đàm này tên đầy đủ là Đàm Thiệu An, mới được điều chuyển từ nơi khác tới, tuổi chưa đầy bốn mươi.

Người này giữ dáng khá tốt, khuôn mặt dài nhẵn mịn trơn tru.

Nếu xóa sạch nếp nhăn lưu lại qua năm tháng thì có thể lờ mờ nhận ra bộ dạng ngày trẻ cũng không tệ, là một mỹ nam tử thanh tú.
Đàm Thiệu An giẫm lên sỏi đá, vượt qua hai đống gạch ngói nát vụn to như hai quả núi, còn phải nghĩ cách băng qua chướng ngại vật dân làng lắp đặt.

Các chướng ngại vật này chủ yếu là tường nhà đã sập, đồ gia dụng cũ kỹ, cỏ khô chất đống và rác rưởi gộp lại mà thành, vốn là để ngăn cản máy xúc tiếp tục vào thôn công thành chiếm đất.

Đàm Thiệu An khoác túi, dùng cả tay cả chân bò qua chướng ngại vật như Hồng Quân viễn chinh!
Phía sau áo sơ-mi của Đàm Thiệu An ướt sũng một mảng, dính chặt vào lưng.

Người này vẫn không phàn nàn, gạt mớ tóc mướt mồ hôi, phủi đất cát trên quần, tiếp tục đi vào thôn, bỏ lại đám tùy tùng than vãn phía sau.
“Cục phó Đàm cứ khăng khăng chạy tới, chuyện trò gì với đám người kia chứ?”
“Đám đó cũng nhận được tiền rồi, phá nhà ai thì đã bồi thường rồi còn gì! Nóng bức thế này…”
“Mới chuyển đến mà, thợ mới thì hăng thợ già biết việc, vẫn còn nghiêm túc lắm, thôi cứ kệ hắn thể hiện đi…”
Đàm Thiệu An một mình đi trước, giống như không nghe thấy nhân viên bực bội phàn nàn phía sau.

Chuyện cưỡng chế dỡ nhà phiền não thế này, hiển nhiên cũng không phải mong muốn của hắn.

Trong ngày hôm ấy, cục phó Đàm Thiệu An đeo bản mặt thanh tú mà khiêm tốn, đi khắp hang cùng ngõ hẻm của nửa cái thôn, khom lưng trước cửa từng nhà.

Bị lườm nguýt và xua đuổi không ít, còn bị một giỏ cải thảo héo đập vào mặt, có lần gặp phải một bác gái càn quấy nhiễu nhương, bị túm lấy tay áo không cho đi tiếp, khóc lóc ầm ĩ kể lể miên man tới nửa tiếng đồng hồ.

Một số phụ nữ nông thôn không ngại nam nữ thụ thụ bất thân, cực kỳ biết cách khóc lóc ăn vạ, chuyên trị ôm khư khư lấy đùi người ta, thiếu điều xé toạc quần tây của cục phó Đàm thì mới bằng lòng cho qua…
Đàm Thiệu An mạnh mẽ tiến đến nhà Dư Trọng Hải, mang theo quà tặng, an ủi và tạ lỗi với vợ chồng họ Dư, tâm sự rất lâu… Thái độ này quả thật khác hẳn với đội tháo dỡ hung thần ác sát lúc trước.
Nghe nói người này đứng nhìn đống đổ nát của nhà Nghiêm, tiếc nuối vô cùng, dưới ánh mặt trời chói chang, vô tình cúi xuống lại chợt phát hiện một góc của vật gì đó bằng gỗ, sáng bóng giữa đống gạch ngói điêu tàn.
Đàm Thiệu An ngồi xổm, gạt đi gạch đá, nhặt lên một khung ảnh đã rơi bể.
Đây là hai tấm ảnh chụp gần đây nhất của nhà Nghiêm thị, chính là lần Nghiêm Tiểu Đao và Lăng Hà cùng đi lễ nhà thờ với mẹ nuôi.
Một tấm chụp Nghiêm Tiểu Đao thoải mái khoác vai Nghiêm thị, hai mẹ con rạng rỡ tươi cười.
Tấm còn lại chụp Nghiêm Tiểu Đao và Lăng Hà cùng đánh đàn trong nhà thờ.


Lúc ấy hai người bị một cô nương trong dàn xướng thơ chụp lén, Nghiêm thị trông thấy tấm ảnh này thì như nhặt được báu vật, mãn nguyện in ra đặt trên bàn cơm phòng khách, cứ có ai đến chơi là lấy ra khoe thằng con đẹp trai của mình.

Mẹ Nghiêm cho rằng hai đứa nhỏ khôi ngô này là cảnh đẹp ý vui, nhìn trăm lần không chán, đáng để ngắm nghía trong bữa cơm mỗi ngày.
Đàm Thiệu An ngồi xổm giữa đống đổ nát, chẳng mấy chốc đã tê rần cả chân, chìm trong sửng sốt và nghi hoặc.
Hắn dán mắt vào Lăng Hà, tấm ảnh chụp cảnh ngài Lăng dùng tư thế “chiếc lá lớn” làm nền cho “bông hoa nhỏ họ Nghiêm” đánh đàn.

Mãi tới khi ánh nắng chói chang khiến hắn choáng váng, lảo đảo mãi không đứng lên nổi, đành phải ngồi phịch xuống đống đổ nát.
Khuôn mặt này thật sự đi tới đâu cũng không thể nhận nhầm, đây chính là Lăng Hà, con trai của chủ tịch Lăng Hoàng.
Tiếc rằng Nghiêm tổng không gặp được vị cục phó Đàm này, chập tối hôm đó hắn còn đang kéo tay ngài Lăng túc tắc leo lên nghĩa trang trên núi.

Mặt trời dần hạ xuống, biến mất sau cây cối xum xuê, nhưng cái nóng nực vẫn còn ở lại, bức xạ nhiệt hấp chín mặt đường nhựa thành bóng loáng dầu đen.
Lăng Hà đi mấy bước lại lảo đảo, chậm rì rì.
Nghiêm Tiểu Đao phát hiện rất nhanh, không phải người này lơ đãng hoặc cố tình lề mề, mà là đôi dép nhựa xỏ ngón hàng vỉa hè của Lăng Hà chẳng rõ làm từ chất liệu rẻ tiền gì, lúc này đã bị nhựa đường dính chặt, đi một bước dính một bước!
Lăng Hà nhấc chân một cái, vô tình bỏ lại dép, chân trần bước ra, bàn chân bất ngờ đặt xuống mặt đường nóng như dầu sôi dưới đáy nồi, thảm thiết “Á” lên một tiếng.
“Fuck it! Chín rồi…” Lăng Hà chửi đổng.
Trước đây y không có thói quen chửi đổng, cái tật thiếu nho nhã này hình như bị gã thô lỗ nào đó lây cho rồi.

Nhưng y nói hai thứ tiếng, nên chửi đổng cũng sảng khoái dễ nghe hơn ai đó nhiều.
“Cái gì chín?” Nghiêm Tiểu Đao ngoái lại, trùng hợp đâm sầm vào Lăng Hà đang nhảy lò cò.
“Chân tôi chín rồi!” Lăng Hà giơ chân, bộ dạng ấm ức kêu oan dâng lòng bàn chân nóng đỏ lên cho Tiểu Đao thưởng thức, chọc Nghiêm Tiểu Đao hả hê cười ầm.

Mao mạch tương đối yếu ớt, vừa đụng một cái đã đỏ ửng lên.
Cười chán, Nghiêm Tiểu Đao vẫn bản tính khó dời, lại thể hiện sự dịu dàng săn sóc vô cùng vững chãi đáng tin và thu phục lòng người, hắn cầm lấy cổ tay Lăng Hà, “Lại đây, chúng ta đổi giày nhé?”
Trong mắt Lăng Hà, đỉnh đầu ngài Nghiêm chói lọi hào quang, vai khoác hà y ngũ sắc*… (Là một bảo vật trong Tây Du Ký, ai mặc chiếc áo này, người khác chạm vào sẽ thấy đau.)
Nghiêm Tiểu Đao nói, “Cậu đi giày da của tôi nhé, đổi đi!”
Thỉnh thoảng được cưng chiều thế này, Lăng Hà đã đạt được mục đích, rộng lượng nói, “Không cần, đi thôi.”
Nghiêm Tiểu Đao đề nghị, “Tôi cõng cậu nhé?”
“Sợ anh mỏi eo, tối lại không dùng được.” Một câu của Lăng Hà đánh bật hết dịu dàng săn sóc của Nghiêm Tiểu Đao lúc nãy.
Lăng Hà lật tay giữ chặt tay Tiểu Đao, vác đôi “móng heo” bị nướng chín tiếp tục leo núi…
Trời dần tối, bóng cây xung quanh biến thành một mảng xanh lục dày đặc, càng thêm phần trang nghiêm và thần bí cho nghĩa trang.
Từng tấm bia mộ hiện ra sau bóng cây, cẩm thạch rực rỡ lóng lánh dưới sắc trời ảm đạm.

Nét lộng lẫy này không giống như phản chiếu ánh sáng, mà là bản chất có sẵn trong lớp đá.
Quy định bất thành văn của Lâm Loan, khu phía Tây nghĩa trang Thiên Thọ Phúc Viên được dùng để an táng cán bộ lãnh đạo, liệt sĩ và các danh nhân có thân phận nhất định.

Nghiêm Tiểu Đao cố tình đến đây vào lúc chập tối vắng vẻ để tránh đụng mặt người quen như “Diêm Vương” hoặc “Dạ Xoa” nào đó.
Lăng Hà đi phía sau Tiểu Đao như tùy tùng tri kỷ.


Y không biết Nghiêm Tiểu Đao định tảo mộ ai, nhưng tuyệt đối không lắm miệng hỏi dồn.

Y tình nguyện làm bất cứ chuyện gì cùng với Tiểu Đao.

Huống hồ việc cùng nhau đi tảo mộ lại cho cảm giác thân mật và riêng tư như các đôi tình nhân, nếu Nghiêm Tiểu Đao lén lút đưa tình nhân khác tới đây, ngài Lăng sẽ bùng nổ.
Nghiêm Tiểu Đao tìm đến một tấm bia đá không quá nổi bật dưới bóng cây.

Trên mặt cẩm thạch đặt mấy bó hoa đã héo, chứng tỏ vẫn có người thường xuyên tưởng nhớ chủ nhân của bia đá này.
Lăng Hà im lặng quan sát, không ngờ trên bia đá không có ảnh chụp, không có bất kỳ văn tự nào giới thiệu về chủ nhân của nó, chỉ có họ tên và ngày qua đời: Vương Kiệt, 22 tháng 4 năm 2014.
“Đó là bí danh, tên giả thôi, không cần nhìn.” Nghiêm Tiểu Đao biết Lăng Hà sẽ tìm kiếm manh mối từ hàng chữ khắc trên bia đá.
Bí danh cực kỳ rập khuôn này ám chỉ mục đích ngụy trang để không ai chú ý tới.

Từ nhỏ đến lớn, ai mà chẳng quen biết vài người mang tên “Lý Na”, “Lưu Kiệt”, “Vương Vĩ”, những cái tên bình thường rất khó đọng lại trong trí nhớ quả là rất thích hợp để che giấu thân phận thực sự.
Nghiêm Tiểu Đao không ngang ngược gạt bỏ hoa khô trên mộ, chỉ cẩn thận dọn sạch lá rụng và bụi bặm, cuối cùng đặt hai bó cúc vàng và trắng mình mua xuống bên cạnh hoa khô.
“Hoa khô này chắc là của cục trưởng Bào và đội trưởng Tiết.” Nghiêm Tiểu Đao giải thích.
Lăng Hà ngước mắt nhìn Tiểu Đao, mục đích của hôm nay không phải là hẹn nhau đi tản bộ thong dong vô định, Nghiêm Tiểu Đao cố tình dẫn y đến thăm hỏi cố nhân sao?
Lăng Hà khẽ hỏi, “Người nằm dưới ngôi mộ này là cảnh sát đúng không?”
Nghiêm Tiểu Đao gật đầu, “Tên anh ấy là Lục Hạo Thành, trước đây là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, tiền nhiệm của đội trưởng Tiết bây giờ.”
Lăng Hà vừa mở miệng vừa suy luận thật nhanh, thốt ra, “Sĩ quan Lục từng cứu mạng anh đúng không? … Chẳng lẽ anh ấy gặp nạn vì anh?”
Trái ngược với Lăng Hà thẳng thắn không cần nghĩ ngợi, Nghiêm Tiểu Đao khẽ mấp máy miệng, ký ức khổng lồ vật lộn quay trở về, thúc ép chính mình trở lại vài năm về trước, “Có thể nói là vậy, sĩ quan Lục vì tôi mà chết.”
Nghe thấy câu này, Lăng Hà lập tức hoảng sợ, vô thức cầm lấy cổ tay Tiểu Đao, muốn truyền hơi ấm của mình sang cho hắn.

Trước đây y chưa bao giờ nghĩ tới việc Nghiêm Tiểu Đao từng gặp phải biến cố này.

Nghiêm Tiểu Đao kể cho y, “Lần đầu tiên tôi gặp sĩ quan Lục Hạo Thành, chính là ngày 22 tháng 4 ba năm về trước.

Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy cũng là ngày anh ấy bị hại.”
Nguồn căn vô cùng đơn giản, nhưng không ai dự đoán được kết cục bi thảm diễn ra sau đó.
Nếu Nghiêm Tiểu Đao có thể đoán trước hậu quả, hắn tình nguyện một mình gánh vác tất cả đau khổ, tuyệt đối không để liên lụy tới người vô tội.
Một huynh đệ của Nghiêm Tiểu Đao vô ý mắc phải thói xấu, cờ bạc nợ nần sợ bị đại ca quở trách, sợ Nghiêm tổng dùng gia pháp môn quy, vì vậy giấu giếm lão Đại đi vay nặng lãi, bị đội cho vay nặng lãi bản xứ theo dõi chặt chẽ.
Thứ gọi là vay nặng lãi này, cũng giống như tự khoét một cái lỗ không đáy bằng máu và thịt của mình.

Khi số lãi vọt lên đến mức không thể tiếp tục được nữa, suốt đời không trả nổi, tới lúc đội đòi nợ điên cuồng chém giết tới cửa, Nghiêm Tiểu Đao mới biết chuyện.
Thuộc hạ của Nghiêm tổng gặp chuyện không may, làm mất mặt hắn, là bởi chính hắn quản lý không nghiêm, không có gì để biện hộ.

Với nghĩa khí giang hồ và cách đối nhân xử thế xưa nay của Nghiêm Tiểu Đao, nhất định hắn sẽ gánh vác thay cho huynh đệ.
Nghiêm Tiểu Đao ra mặt đàm phán việc “trừ nợ”, nhưng hắn không ngờ đối phương ngang ngược tới mức đó, chẳng thèm nể nang thân phận của hắn, cũng không tuân theo quy tắc đạo lý thông thường, kéo chốt súng nhắm thẳng vào đầu hắn, buộc hắn làm con tin…

Hắn bị giam giữ, bị tra tấn tổng cộng bốn năm ngày, chịu không ít đau khổ, những ngày đó hắn sống không bằng chết.

Cũng may Nghiêm tổng nhà ta kiên cường rắn rỏi, bị đánh cũng không lên tiếng, lấy cứng chọi cứng bằng xương cốt của mình.

Lỗ mũi và khóe miệng hắn không ngừng trào máu, hắn nghe đối phương ghé sát vào mặt hắn nói rằng, không cần biết mày là sếp ở đâu, con nuôi của đứa nào, nợ một ngày chặt một bàn tay, nợ hai ngày chặt nốt tay còn lại…
Lúc đó Nghiêm Tiểu Đao còn cố dùng ý thức mơ hồ để suy luận, chắc hẳn đối phương không phải côn đồ ở Thiên Tân, mà là xã hội đen khu vực ngoại ô Yên thành, chắc chắn lai lịch không nhỏ, có chỗ dựa vững chắc, gan lớn bằng trời.

Không ngờ đối phương không chỉ muốn chặt tay chân hắn, mà lũ người ác độc này còn tùy ý giết chóc, không coi mạng người ra gì.
Nghiêm Tiểu Đao bị nhốt trong một chiếc lồng sắt nhỏ, không thể duỗi thẳng cơ thể, lũ ác ôn nọ lại nhét thêm một người vào lồng, người này chính là Lục Hạo Thành, mấy tiếng đồng hồ sau, Lục Hạo Thành bị nhốt chung với Nghiêm Tiểu Đao.

Hai người có thể gọi là hai huynh đệ cùng chung hoạn nạn, tuy thân phận khác biệt rất lớn, nhưng tình cờ gặp gỡ, trở thành bạn bè sinh tử có nhau, bị đánh cũng không cảm thấy cô đơn tịch mịch!
Lục Hạo Thành chắc là bị đá gãy mấy cái xương sườn, máu mũi tuôn ra, bắn ướt cả mặt Nghiêm Tiểu Đao.
Lúc bị bắt, Lục Hạo Thành mặc thường phục, nhưng quang minh chính đại thừa nhận thân phận, nói mình là cảnh sát.
Gã cầm đầu đường dây cho vay nặng lãi hung tợn nói, “Sĩ quan Lục à, bọn tao biết tỏng mày là ai rồi, bọn tao thích hành hạ cảnh sát đấy.”

Nghiêm Tiểu Đao yên vị bên cạnh bia mộ của sĩ quan Lục, dưới tán cây bạch dương cao vút tận mây.

Gió núi thổi tan chút ướt át đọng trên khóe mắt hắn, hắn bình tĩnh hút thuốc lá.
Lúc này Lăng Hà không ngăn cản Tiểu Đao hút thuốc, chỉ ôm chặt lấy Tiểu Đao.

Khói thuốc như biến thành bong bóng của ký ức, lượn lờ thành hình vòng cung mờ ảo bất quy tắc giữa núi non, thay hình đổi dạng trong cơn gió…
Xét cho cùng, lũ người nọ chỉ đang muốn thông qua phương thức nào đó để ép buộc đội trưởng đội hình sự phải khuất phục và đầu nhập, tàn phá tra tấn thể xác một người tới suy sụp tâm trí, bức bách người nọ phải giẫm lên vũng bùn của thế lực ma quỷ, một đi không trở lại.

Mà phương thức ép buộc ác độc nham hiểm của chúng, chính là ném cho Lục Hạo Thành một thanh đao tìm được trên người Nghiêm Tiểu Đao, nói rằng, hai chúng mày hôm nay chỉ có một thằng được sống, sĩ quan Lục là người thông minh, ngài định làm thế nào?
Sĩ quan Lục, đừng ngu xuẩn tự sát, hãy thôi kiên trì cố chấp, từ bỏ việc chống lại chúng tao, chỉ cần tình nguyện hợp tác với chúng tao, hôm nay mày sẽ được tha.

Trong tay mày đang có một thanh đao, hãy dùng thanh đao này đâm vào tim ngài Nghiêm nằm kia, chúng tao sẽ tha mạng cho mày, lập tức thả mày ra khỏi đây.

Sắc trời đột nhiên biến chuyển, bất ngờ tối sầm lại.
Chập tối, thành phố ven biển tràn ngập gió mát, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn.

Côn trùng rả rích bên tai, vốn đang ẩn nấp trong các hang động và kẽ đá, lại như sột soạt run rẩy trước hồi ức tàn nhẫn đầy ắp ánh đao sắc máu này.
Khi đó Nghiêm Tiểu Đao cũng hiểu, chạy trời không khỏi nắng, mình chết chắc rồi.
Hắn chỉ là chút “dầu” đổ thêm vào tiết mục tàn nhẫn này mà thôi, một con tốt thí đưa đầu chịu tội, đổi từ hắn sang ai cũng vậy, kết cục đều sẽ giống nhau, mục tiêu thật sự của lũ người nọ chắc chắn là Lục Hạo Thành, muốn ép sĩ quan Lục dính máu người vô tội, bị ma quỷ kéo xuống vực sâu tăm tối, đừng mơ tưởng tới việc quay lại những ngày trong sạch xưa kia.

Mượn tay sĩ quan Lục để sát hại một dân đen cỏ rác như hắn, để người sĩ quan cảnh sát bị đóng đinh vào cây cọc tội lỗi và ô nhục, trọn đời không thể thoát ra, hiển nhiên tương lai sẽ chìm trong bóng tối, bán rẻ tín ngưỡng và linh hồn cho ma quỷ… Đây là thủ đoạn mà lũ ác bá giang hồ thường sử dụng, mưu đồ cực kỳ ác độc.
Nhưng cuối cùng, vào ngày 22 tháng 4 ảm đạm mây đen đó, người bỏ mạng không phải Nghiêm Tiểu Đao.
Lục Hạo Thành thà chết chứ không sát hại người vô tội.
Nghiêm Tiểu Đao tận mắt chứng kiến tất cả, con ác quỷ mất trí rút súng ra bắn đồng chí Lục hai mươi hai lần.
Nghiêm Tiểu Đao nhớ rõ, tổng cộng hai mươi hai phát súng.

Sự thật càng đau đớn mãnh liệt, dấu ấn để lại càng sâu sắc, mỗi phát súng đều như bắn nát xương sọ của hắn, khiến hắn tình nguyện để nòng súng hướng về phía mình.
Lũ người nọ xử lý hung khí rất sạch sẽ, ném khẩu súng còn dính vân tay của Nghiêm Tiểu Đao xuống đất, khóa cửa nghênh ngang bỏ đi.
“Lăng Hà, chắc cậu cho rằng khoảnh khắc khốn khổ nhất cuộc đời tôi chính là ngày bị cậu bắt cóc trên cầu cảng, cậu chém một nhát vào cổ chân tôi, để tôi chảy máu suốt một tiếng.


Thực ra khoảng thời gian khổ sở nhất đời tôi là vào một ngày của ba năm về trước, tôi và sĩ quan Lục Hạo Thành cùng bị nhốt dưới tầng hầm u ám, tôi trơ mắt nhìn anh ấy không ngừng chảy máu, máu loang khắp căn phòng, cứ thế chảy tới khô cạn… Mà tôi lại không cứu được anh ấy.

Tôi nhìn anh ấy chết trước mặt tôi.”
“Lũ người đó cố tình không bắn vào chỗ hiểm, toàn bộ chỉ bắn vào tay và chân.”
“Cậu biết một người có khoảng bao nhiêu máu không? Loang được khắp một căn nhà đấy.”
“Lúc ấy tôi đã nói thẳng với sĩ quan Lục rằng tôi không hẳn là người tốt, anh đừng dùng mạng của mình đổi lấy mạng của tôi, lẽ ra anh nên đâm chết tôi.”
“Sĩ quan Lục nói với tôi rằng, ‘Cậu đừng sợ, đừng nổi giận.

Cậu nhớ rõ dáng dấp của chúng chưa? Chắc chắn cậu sẽ được cứu, hãy thuật lại hết những gì cậu nhớ được cho cục trưởng Bào Chính Uy, ông ấy là người cậu có thể tín nhiệm, cậu đừng sợ quá mà chết đấy nhé, cậu mà chết thì tôi chết vô ích’.”

Lăng Hà bất giác rùng mình, có lẽ bởi áo quần mỏng manh không đủ giữ ấm cho thân thể, bị gió biển thổi tới gai người.
Lăng Hà là kiểu người thẳng thắn bộc lộ cảm xúc, thù hận và oán giận thể hiện rõ trên mặt, phun máu đầy mặt xé xác kẻ thù quyết không che đậy, y luôn luôn cho rằng bản thân mình là người oan ức nhất trên cõi đời này.

Y cũng chưa bao giờ suy nghĩ đến những gì Tiểu Đao đã trải qua.

Nỗi buồn chất chứa dưới đáy mắt và cái lạnh từ thân thể Nghiêm Tiểu Đao khiến lồng ngực y quặn thắt, trái tim như bị nhấn chìm trong thứ cảm xúc ướt át đầy xa lạ… Cảm xúc này chính là “đau lòng”?
Lăng Hà đổi tư thế, ôm lấy Tiểu Đao từ phía sau, tấm lưng rộng lớn khẽ run run trong lòng y.

Nghiêm Tiểu Đao chính là như vậy, nhai nát tất cả khổ đau rồi nuốt vào bụng, tuyệt đối không tùy tiện thổ lộ với người ngoài, cũng không trút giận lên bất cứ ai, không để người khác phải vì mình mà sầu não.
Ngày hôm nay, đột nhiên Tiểu Đao tình nguyện thổ lộ nỗi đau này với y, cho phép y cùng chia sẻ một phần ký ức đau khổ, gác đầu lên vai y tìm kiếm sự an ủi ấm áp, cử chỉ dựa dẫm đầy tín nhiệm này khiến Lăng Hà mãn nguyện vô cùng.
Nếu chuyện này xảy đến với một người yếu đuối và hay sợ sệt, ví dụ như đứa trẻ to xác Lương Hữu Huy, e rằng đã gào khóc thảm thiết, ngất lên ngất xuống, suy sụp tinh thần ngay tại trận.

Nhưng Nghiêm Tiểu Đao vẫn có thể chống đỡ, không ngất đi, không suy sụp, vẫn tỉnh táo chịu đựng tới khi cảnh sát tìm thấy nơi hai người bị cầm tù giữa núi non.
Nghiêm Tiểu Đao nhanh chóng được xóa bỏ hiềm nghi, hắn là người bị hại không biết nội tình.
Trải qua biến cố đó, hắn quen biết cục trưởng Bào, trở thành bạn vong niên.
“Ngày 22 tháng Tư năm 2014, số 19 hàng 32 khu Tây, nghĩa trang Thiên Thọ Phúc Viên, Lâm Loan.”
Những lời này đã trở thành ám hiệu tiện lợi nhất giữa hắn và cục trưởng, bởi vì người bình thường không hề biết sĩ quan Lục Hạo Thành được chôn cất ở đâu, còn Nghiêm Tiểu Đao biết rõ.

Cục trưởng Bào nắm được nguồn căn khiến hắn không thể công khai xuất hiện, rất quý mến hắn, hơn nữa còn khoan hồng cho hắn, cố tình tiết lộ cho hắn, “đặc biệt phê chuẩn” cho hắn tới đây thăm viếng mỗi năm.
Đội trưởng đội hình sự bị sát hại là trọng án chấn động cục cảnh sát năm đó.

Chi tiết thực sự của vụ án không được công bố ra ngoài, giấu giếm tới tận hôm nay, trên bia đá cũng không khắc tên thật của Lục Hạo Thành.

Đó là bởi vì suốt ba năm qua, cảnh sát vẫn chưa thể lôi gã đầu sỏ đứng phía sau ra trước pháp luật, chỉ tìm hiểu và triệt phá được lớp vỏ ngoài của đường dây cho vay nặng lãi nọ, bắt giữ một đám lâu la và cận vệ, nhưng lại chậm một bước, không thể tìm được hung thủ thật sự, kẻ nọ đã mai danh ẩn tích giữa biển người.
“Không bắt được kẻ nổ súng sao?” Lăng Hà truy hỏi.
Khuôn mặt Nghiêm Tiểu Đao thấm đẫm nỗi đau đớn, “Tôi thấy mình vô dụng quá, đám cận vệ lâu la đó, tôi nhận ra từng đứa, nhưng tôi lại không nhớ được mặt mũi của hung thủ, chuyên gia vẽ chân dung tội phạm trong cục cũng không thể làm gì hơn.

Kẻ đó vũ trang đầy đủ, hoàn toàn không thấy được ngũ quan, tôi chỉ nhìn được phần gáy, nên tôi cứ dán mắt vào gáy hắn, nhìn hắn bắn hai mươi hai phát súng… Tôi có lỗi với sĩ quan Lục quá.”
Người đàn ông bình thường luôn giữ vững phong thái đại hiệp giang hồ kiên cố không gì phá nổi, khoảnh khắc tình cờ bộc lộ sự yếu đuối và bất lực luôn tạo ra lực sát thương lớn nhất, khiến người ta ngỡ ngàng và bối rối vô cùng.

Lăng Hà không thể không vỗ về tấm lưng Tiểu Đao như dỗ dành một đứa trẻ, vuốt ve mái tóc, rồi im lặng hôn lên làn da mềm mại phía sau tai…
Mãi tới khi vuốt thuận hết bộ lông của người này, Lăng Hà mới buông tay.
Nghiêm Tiểu Đao ngẩng đầu, nhai nát đầu thuốc lá trong miệng, khóe mắt đỏ hoe, nhưng hắn không rơi lệ.


Nhấn Mở Bình Luận