Trán của Tô Hữu Điềm nóng lên, giống như là có một cái khăn lông ấm, nhẹ nhàng mà phủ lên trên đầu quả tim của cô, lông mi cô run lên, theo phản xạ mà mở mắt ra.
Độ ấm trên trán độ ấm vội vã rời đi, Tô Hữu Điềm không kịp phản ứng lại, đầu đã bị đập vào bàn.
"Bang" mà một tiếng, cái trán đau xót, cô nhe răng nhếch miệng mà ngồi dậy.
Bên cạnh, Viên Duy tay đặt trên sách, mắt cũng không liếc qua mà nhìn sách Lịch Sử.
Tô Hữu Điềm xoa xoa cái trán, nghĩ mình thật là đã ngủ đến hồ đồ rồi, còn nghĩ rằng Viên Duy sẽ đau lòng cô.
Cô thấy Viên Duy tựa hồ không có chú ý tới cô, vì thế chạy chóng cầm lấy sách Địa Lý.
Viên Duy lật một trang, cánh môi hé ra:
"Một cái."
Tô Hữu Điềm sửng sốt: ".....!Gì cơ?"
Viên Duy nói: "Đi học ngủ, đánh một cái."
Nói xong, anh liền rút ra cái thước từ trong ngăn bàn, bang một cái mà đặt ở trên bàn.
Khóe miệng của Tô Hữu Điềm giật giật, cô nhỏ giọng hỏi: "Không cần như vậy chứ.....!Ngày đầu tiên ngồi cùng bàn mà cậu không thể nhắm một mắt mở một mắt sao?"
Viên Duy nói: "Không thể."
Khóe mắt của Tô Hữu Điềm co giật, cô ngồi lên tay mình, ám chỉ rõ là không cho anh đánh.
Môi mỏng của Viên Duy nhấp một cái, sau đó duỗi tay ra, đột nhiên cầm lấy cổ tay của Tô Hữu Điềm, tay phải vững vàng mà nắm chặt tay cô, tay trái cầm thước, dường như đang uy hiếp mà quơ quơ.
Tô Hữu Điềm cả kinh, nhanh chóng rụt về, nhưng lực tay của Viên Duy vô cùng vô cùng lớn, cô rút nửa ngày cũng không rút ra được, đành phải trưng bộ mặt dữ tợn, làm như muốn cắn lên.
Toàn bộ quá trình, tay phải của Viên Duy vẫn vững như bàn thạch, mặt không đổi sắc mà mặc cho cô lăn lộn.
Giáo viên Địa Lý thấy phía dưới quá ồn, không thể không kéo dài thanh âm nói: "Phía dưới không được nói chuyện, nhìn — sách — đi!"
Vừa dứt lời, Tô Hữu Điềm theo bản năng mà liền buông tay ra, tay của Viên Duy ở trong không trung run lên, sau đó, anh rút tay lại, thu thước về.
Tô Hữu Điềm không tình nguyện mà vươn móng vuốt ra, nhỏ giọng mà cầu tình: "Không có lần sau được không?"
Viên Duy duỗi tay, thước đo "bép" một cái ở trong lòng bàn tay cô, lòng bàn tay tê rần, cô thu hồi móng vuốt, lẩm bà lẩm bẩm: "Nghiêm khắc thế......"
Viên Duy nói: "Về sau tôi sẽ càng ngày càng nghiêm khắc."
Tô Hữu Điềm quay đầu sang, nghi hoặc mà nhìn anh.
Viên Duy nhìn quyển sách trên tay, trên mặt vân đạm phong khinh, trong miệng lại nói một câu khiến cô muốn đâm đầu vào tường: "Lần kiểm tra giữa kỳ tiếp theo, cậu phải đứng trong danh sách mười cái tên đứng đầu."
(#thgnao: Vân đạm phong khinh - chỉ sự không màng đến những điều gì khác, hờ hững như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi)
Tô Hữu Điềm ngoáy ngoáy lỗ tai, tựa hồ không thể tin được thứ mà mình vừa nghe thấy.
Cô ấn bàn tay đang lật sách của Viên Duy lại, gian nan nói: "Cậu cảm thấy có khả năng sao? Cậu tin tưởng tớ như vậy?"
Viên Duy nhấc móng vuốt của cô ra: "Không phải là tôi tin tưởng cậu, tôi tin tưởng chính bản thân tôi.
Học sinh tôi dạy ra, không có khả năng không vào được mười cái tên đầu tiên."
Tô Hữu Điềm: "......."
Sau một lúc lâu, cô gian nan hỏi: "Nếu....!Tớ không làm được thì sao?"
Viên Duy mím môi nói: "Không có khả năng."
Tô Hữu Điềm vội la lên: "Dù sao cũng phải có trường hợp nhỡ đâu,"
Viên Duy dừng lại, sau đó quay đầu sang yên lặng nhìn cô.
Anh cầm lấy cái thước trên bàn, sau đó hơi hơi nhoáng lên ở trước mắt cô.
Tô Hữu Điềm: "......"
Cô cắn răng một cái, đột nhiên cướp lấy cái thước, oán hận mà ném ở dưới chân dẫm dẫm lên.
Viên Duy nhìn bộ dáng tức giận kia của cô, khóe miệng hơi hơi cong một chút.
Thời điểm tan học, Tô Hữu Điềm lau sạch sẽ cái thước, rồi đặt lên trên bàn Viên Duy.
Viên Duy cầm thước lên, sau đó xoay người nói với cô: "Đứng lên."
Tô Hữu Điềm: "Há?"
Viên Duy nhìn chằm chằm cô.
Tô Hữu Điềm sợ nhất đôi mắt của anh, nhanh chóng đứng lên.
Trước kia cô đều phải ngửa đầu nhìn về phía Viên Duy, nhưng hôm nay cúi đầu nhìn anh như vậy vẫn là lần đầu.
Lông mi Viên Duy run rẩy, toàn bộ người anh, còn cả sau cổ trắng tinh của anh, tất cả đều thu hết vào trong đáy mắt cô.
Hô hấp của Tô Hữu Điềm không khỏi dồn dập hơn một chút, cô ưỡn ngực hóp bụng, hơi hơi dựa lưng vào bức tường phía sau.
"Tớ đứng lên rồi, sau đó thì?"
Viên Duy cũng đứng lên, sau đó chậm rãi tới gần cô.
Nhiệt độ xung quanh tựa hồ tăng lên cao, Tô Hữu Điềm thấy được ánh mắt của những người khác nhìn chăm chú về phía này, Mã Tuệ còn ở phía trước không tiếng động mà hò hét:
"Đè đi! Mau đè đi!"
Cam Văn Văn ôm mặt làm ra động tác ôm hôn, chế nhạo mà nhìn cô.
Tô Hữu Điềm nuốt nước bọt một chút, chỉ cảm thấy toàn bộ đại não đều bị lửa đốt cháy, cô đột nhiên đẩy ngực Viên Duy, lắp bắp mà nói:
"Đang có nhiều người nhìn như vậy.....!Như thế không tốt lắm đâu...."
Viên Duy mím môi một cái, sau đó bàn tay anh chậm rãi đặt lên trên mu bàn tay của cô.
Cả người Tô Hữu Điềm run lên, cô không tự giác mà bắt đầu nói lắp: "Nếu, nếu cậu rất muốn mà nói thì.....!Tớ, tớ cũng có thể miễn cưỡng thử giãy giụa một chút......"
Mặt mày Viên Duy chợt tắt, anh đột nhiên buông tay cô ra, cúi người, rồi lục lọi ngăn bàn của cô.
Trái tim của Tô Hữu Điềm trái tim tức khắc hư không một chút, tựa hồ bị người đột nhiên vứt ra không trung, máu đang tập trung ở trên mặt vẫn chưa kịp trở về trái tim, làm cô vừa tê vừa ngứa.
Cô nhìn Viên Duy như là đang bới rác mà bới ngăn bàn của cô, cạn lời hỏi: "Cậu đang làm gì?".