Cổ của Tô Hữu Điềm phát ra thanh âm kẽo kẹt, cực kỳ thong thả mà quay đầu nhìn về phía Viên Duy.
Ngón tay mảnh dài của Viên Duy lướt trên những trang sách lật giở, đầu ngón tay xẹt qua vài dòng chữ làm người mặt đỏ tim đập, nhưng mà anh lại mặt không đổi sắc mà lật từng trang.
Tô Hữu Điềm nhìn mặt anh, trong đầu óc đều là cái gì mà đè, hôn môi, rồi dính nhớp, những từ ngữ như vậy.
Rõ ràng là cái gì cũng chưa xảy ra, cố tình cô lại cảm thấy miệng mình nóng lên, giống như là bị người hung hăng xoa nắn, hơi hơi run rẩy.
Viên Duy là đang ám chỉ với cô, kiểm tra giữa kỳ mà thành công, thì liền có thể được hôn hôn một cái hay sao?
Tô Hữu Điềm không thể tin tưởng nổi, cô nuốt nuốt nước miếng, thấp thỏm hỏi: ".....!Cậu có ý tứ gì?"
Viên Duy mặt không biểu tình mà khép lại cuốn tiểu thuyết: "Viết cũng không tồi."
Tô Hữu Điềm: "......"
Anh đọc một đoạn như vậy chính là để nói viết cũng không tồi ư?
Cái gì mà viết cũng không tồi!
Tô Hữu Điềm trừng lớn đôi mắt nhìn hắn, tức giận đến mức đỏ bừng hết cả mặt, nhưng đôi mắt lại ướt dầm dề, cực kỳ giống thỏ trắng nhỏ bị người ta lừa lấy đi cà rốt.
Viên Duy nhìn cô một cái, sau đó quay đầu, bả vai đột nhiên run lên, chỉ nghe thấy một tiếng ho nhẹ, khi quay đầu lại khi trên mặt vẫn là bình tĩnh, phảng phất như những cảm xúc vừa rồi mà anh có đều là do Tô Hữu Điềm bị hoa mắt.
Cô tức giận mà nhìn anh: "Cậu cố ý!"
Viên Duy cầm lấy sách Địa Lý, nhìn không nói lời nào.
Tô Hữu Điềm phẫn nộ mà dùng móng vuốt chụp lấy sách của anh: "Cậu đừng có mà giả vờ, trong giờ Địa Lý cậu chưa bao giờ xem sách Địa Lý! Cậu chỉ là muốn trêu tớ!"
Tiếng của cô không tự giác mà to lên, trên bục giảng, giáo viên Địa Lý nhíu mi một chút.
Viên Duy bắt lấy móng vuốt của cô, mở miệng nói: "Đừng nhúc nhích."
Móng vuốt của Tô Hữu Điềm run lên, cô bị Viên Duy nắm tay, ngoan ngoãn mà bất động.
Viên Duy chậm rãi buông tay cô ra, nói: "Sẽ có khen thưởng."
Cô nhìn đầu ngón tay bị đỏ lên của mình, lẩm bẩm: "Tớ đây liền tha thứ cho cậu một lần, không có lần sau."
Viên Duy không nói gì, anh lật sách, con ngươi nhạt màu dưới ánh mặt trời phá lệ ôn nhu.
Thời gian nói nhanh cũng nhanh, nói chậm cũng chậm, khi Tô Hữu Điềm đứng ở trước cổng trường ngày thi, chân vẫn thấy mềm.
Tuy rằng đã đã trải qua một lần kiểm tra giữa kỳ, nhưng so sánh với kiểm tra cuối kỳ, kiểm tra giữa kỳ giống như là đại ma vương bóp nắn cô, còn kiểm tra cuối kỳ chính là đại ma vương không lưu tình chút nào chà đạp.
Giáo viên giám thị mặt không biểu tình liếc mắt đánh giá trên dưới cô một cái, sau đó cho cô đi vào.
Tô Hữu Điềm ngồi ở vị trí của mình, bắt đầu không khống chế được mà run chân.
Vừa lúc, thi cùng một cái trường với cô chính là Cao Nhất Thành, hắn thấy Tô Hữu Điềm liền nhảy nhót mà chạy tới.
"Thịnh Hạ, cậu đừng khẩn trương, khẳng định cậu có thể làm bài tốt."
Tô Hữu Điềm đối với việc mình bị phân đến một cái trường thi cùng Cao Nhất Thành, nội tâm rất tuyệt vọng.
Cam Văn Văn và Mã Tuệ, một trong hai người thi chung trường với cô thì cô mới có thể an tâm, không liên quan đến việc gian lận, nhưng loại thời điểm này cô thật sự hy vọng có một người quen có thể ở bên cạnh cô.
Mà đối với Cao Nhất Thành, cô cảm thấy nếu đã cự tuyệt thì không cần quá thân cận, như vậy sẽ dễ dàng lưu lại ảo tưởng cho đối phương, về sau đối với ai cũng không tốt.
Vì thế cô nói: "Cậu đừng nói chuyện với tớ, để tớ ở một mình một chút."
Cao Nhất Thành nói: "Tớ vừa mới tới cậu liền đuổi tớ đi?"
Tô Hữu Điềm tử khí trầm trầm mà chuyển mắt sang nhìn hắn.
Cao Nhất Thành thở dài: "Được rồi được rồi, tớ biết cậu thấy tớ phiền, tớ đây liền đi."
Hắn đi xong, Tô Hữu Điềm lại nằm dài lên trên bàn.
Cô nhìn hàng chữ to trên bảng đen: "Làm bài ngay thẳng, nghiêm túc kiểm tra", quơ quơ chân.
Cô cũng không phải thật sự sợ mình làm bài không tốt, cô sợ chính là, sau khi làm bài không tốt xong, Trì Đức Thiệu sẽ phản ứng như thế nào.
Viên Duy tuy rằng không nói thêm gì.
Nhưng Tô Hữu Điềm vẫn hơi hơi cảm giác được, khẳng định anh đã ước định cái gì đó với Trì Đức Thiệu, có lẽ là thành tích của hai người bọn họ, có lẽ là cái gì đó khác.
Tóm lại, cô tin tưởng, tuy rằng Trì Đức Thiệu để thả Viên Duy, nhưng sẽ không có tính tình tốt như vậy, khẳng định trong tay phải có cái gì để áp chế anh.
Tô Hữu Điềm không muốn làm Viên Duy khổ sở, cũng không muốn không thể hiểu được mà bị tách khỏi Viên Duy.
Cho nên đối với lần kiểm tra này, cô phá lệ khẩn trương.
Thời gian thi sắp tới rồi, trong chốc lát cũng phải tắt di động, Tô Hữu Điềm hít sâu một hơi, cô lấy điện thoại ra, click mở Q.Q, ngón tay đặt ở trên ảnh đại diện của Viên Duy mãi không rời, nhìn cái ảnh đại diện này, dần dần mà có chút hoa mắt.
Sau một lúc lâu, cô dường như từ bỏ, thở dài một hơi, sau khi tắt nguồn di động, liền nằm dài trên bàn, nhẩm lại mấy bài thơ cổ đã học.
Bởi vì đêm qua cô quá khẩn trương, không có ngủ ngon, buổi sáng hôm nay đôi mắt sưng to đến không chịu được, đầu còn hơi hơi đau.
Tô Hữu Điềm đem đồ uống lạnh dán trên đôi mắt, mới hơi thanh tỉnh một chút.
Buổi sáng thức dậy sớm, cô cũng ăn không vào cơm sáng, lúc này cảm giác cái trán hơi hơi nóng lên, dạ dày cũng run rẩy.
Cô dùng đôi tay chống lấy mặt, nỗ lực mà trừng lớn mắt nhìn mặt bàn, cảm giác trong lồng ngực có một ngọn lửa đang nôn nóng mà tán loạn, cô bực bội mà gãi gãi tóc.
Đang nhẩm mãi: "Đối tửu đương ca, nhân sinh kỉ hà, thí dụ như sương mai....." thì liền nghe được bên tai truyền đến vài tiếng khụ khụ.
Tô Hữu Điềm không khỏi quay đầu lại, nhìn thấy một người nữ sinh hướng về phía cô mà cười ái muội, sau đó dùng ngón tay chỉ cửa.
Tô Hữu Điềm không rõ nguyên do, cô vừa xoay đầu, thì lập tức sửng sốt..