Tô Hữu Điềm đột nhiên trừng lớn mắt, miệng mũi của cô, tất cả đều che dấu ở trong đồng phục của Viên Duy, hôm nay anh mặc áo thun màu trắng, tựa hồ là mới thay, còn mang theo hương bồ kết dịu nhẹ.
Ở trong một đợt lại một đợt hơi thở quen thuộc, sự đè nén trong ngực bị Tô Hữu Điềm áp xuống, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Viên Duy.
Viên Duy đang nhìn ngoài cửa sổ, hơi hơi ngẩng đầu, cô chỉ có thể nhìn thấy cái cằm tinh tế của đối phương, đường cong lưu loát kéo dài từ hàm dưới đến hết cổ, anh hình như lại gầy ốm hơn một chút, hơi hơi nhìn lướt qua yết hầu của anh, mạch máu màu xanh lá như ẩn như hiện.
Dường như đã nhận ra ánh mắt của Tô Hữu Điềm, anh hơi hơi rũ mắt.
Hô hấp của Tô Hữu Điềm cứng lại, nhưng vẫn vẫn không nhúc nhích mà nhìn thẳng anh.
Trong lúc thân xe đong đưa, thân thể hai người không ngừng kéo gần rồi lại tách ra, lồ ng ngực hơi hơi phập phồng của đối phương không ngừng lay động ở trước mắt của cô.
Nhiệt độ thân thể của Tô Hữu Điềm càng ngày càng cao, giống như đang đứng ở trong biển lửa, có độ nóng thiêu đốt thân thể của cô, thẳng đến lúc xông lê n đỉnh đầu, đến cả lý trí cũng bị thiêu đốt cùng.
Tựa như là tầm mắt của cô quá mức nóng rực, Viên Duy nhíu mi một chút, sau đó bàn tay to nhấn một cái, liền đem mặt cô ấn vào trong lồ ng ngực.
Tô Hữu Điềm chau mày, cô vừa định giãy giụa, nhưng mà bên tai truyền đến một tiếng lại một tiếng, càng ngày càng dồn dập tim đập, làm cô dừng lại.
Cô hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, mặt cọ xát vào lớp vải trước ngực Viên Duy.
Cô hơi hơi nhắm mắt lại, cảm thụ ngực của đối phương tiết lộ cảm xúc, cái "tiểu phản đồ" kia tung tăng nhảy nhót, tựa hồ đang lên án chủ nhân miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo, Tô Hữu Điềm nhíu mắt lại, nhịn không được cười hắc hắc.
Dần dần mà, cửa xe buýt mở rồi đóng, đóng lại mở, những người trên xe cũng dần dần mà đi xuống hết, Viên Duy vẫn không buông cô ra, cái tay ấn gáy cô ngược lại càng ngày càng gấp.
Tô Hữu Điềm ngáp một cái, cô đem mặt dụi dụi vào ngực của Viên Duy, thần trí dần dần mơ hồ.
Hai người ở trên xe buýt 40 phút, sau khi tới trạm dừng, Viên Duy vỗ vỗ đầu cô, Tô Hữu Điềm mơ mơ màng màng mà trợn mắt, theo anh xuống xe.
Hai người đi một trước một sau, Tô Hữu Điềm nhìn bóng dáng thon dài của anh, nhịn không được đi nhanh hơn vài bước, đi đến bên người anh.
Cô nhìn tay anh đang đong đưa ở bên người, thon dài trắng nõn, hơi hơi nắm, giống như là chờ có người cầm!.
.
Móng vuốt của Tô Hữu Điềm ngứa ngáy, nhịn không được muốn đưa qua!.
.
Viên Duy quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, nói: "Cậu thích ăn cái gì?"
Tô Hữu Điềm đột nhiên bừng tỉnh lại, cô giả ngơ, rồi trả lời: "Cái gì đều cũng được!.
.
Nhưng mà không được là mì sợi.
"
Viên Duy gật đầu: "Được, lần này làm mì sợi.
"
Tô Hữu Điềm: "! ! "
Tới nhà của Viên Duy, Ông Tư Nguyệt khoác áo khoác đi ra, bà nhìn qua có vẻ so với lần trước còn gầy ốm hơn, đặc biệt là cổ, gầy đến mức gân xanh đều hiện hết ra.
Tô Hữu Điềm nhìn thấy thì kinh hãi, nhịn không được tiến lên đỡ lấy bà.
Ông Tư Nguyệt bật cười nói: "Dì vẫn còn chưa già đâu, không cần đỡ dì, các con mau vào phòng đi.
"
Tô Hữu Điềm vẫn kiên trì đỡ bà, Ông Tư Nguyệt không lay chuyển được, đành phải mặc cô đỡ.
Sau khi vào phòng, Ông Tư Nguyệt cái gì cũng chưa nói, chỉ ném một ánh mắt, Viên Duy liền tự động đi vào phòng bếp.
Tô Hữu Điềm nhìn thấy thì buồn cười, bất kể là trước đây hay là hiện tại, Viên Duy đều mang vẻ mặt cao lãnh, trầm mặc không lên tiếng ngày qua ngày, nhưng chỉ cần là Ông Tư Nguyệt, anh liền không hề có biện pháp, như là một con nhím nhỏ bị xoa nắn đến mức lộ ra cái bụng, tuy rằng nhìn qua thật sự dọa người, nhưng mà chỉ cần đè lại cái bụng nhỏ của anh, anh liền rốt cuộc trở nên dễ gần hơn, mặc người nắn bóp.
Tô Hữu Điềm nhìn bóng dáng của anh trong nhà bếp, nhịn không được hơi hơi mỉm cười.
Ông Tư Nguyệt ôm một chén trà nóng, nhẹ nhàng uống vào, trên mặt có chút hồng hào, bà nhìn sườn mặt của Tô Hữu Điềm, hơi hơi mỉm cười.
"Ở trường học!.
.
Viên Duy không có bắt nạt cháu chứ?"
Tô Hữu Điềm quay đầu lại, nói: "Không ạ.
"
Ông Tư Nguyệt thở dài: "Còn không nói thật với dì? Dì hiểu nó nhất, khẳng định ở trường học suốt ngày xụ mặt, giống như là có người thiếu nó tiền không bằng.
"
Tô Hữu Điềm nhịn không được cười lên một tiếng.
Ông Tư Nguyệt nhìn thân ảnh bận rộn của Viên Duy ở trong phòng bếp: "Tuy rằng nó dựng lên một bức tường thành thật dày bao quanh trái tim, nhưng chỉ cần cháu vẫn luôn kiên trì, thì chỉ cần nhẹ nhàng gõ ra một cái khe, bức tường ấy sẽ sụp đổ.
"
Tô Hữu Điềm nhìn Ông Tư Nguyệt, nhìn nét mặt của bà khi nhắc tới con trai không tự giác mà lập loè vầng sáng, không khỏi có chút ấm áp.
Cô không thể chịu đựng Nghê Thu Vũ hoặc là Đậu Tư, bất kể một người con gái nào chiếm được trái tim của Viên Duy, nhưng người phụ nữ trước mắt này, cô hận không thể cùng với Viên Duy, vĩnh viễn đem bà bảo hộ ở phía sau, để bà không phải chịu bất cứ khổ cực nào.
Vừa lúc, Viên Duy từ phòng bếp ra tới, liếc mắt nhìn hai người một cái, Ông Tư Nguyệt hỏi anh: "Con làm món gì thế?"
Viên Duy nói: "Cá hương hấp bia, trứng gà trưng cà chua, thịt thì hâm lại.
"
Tô Hữu Điềm sửng sốt: "Vừa rồi không phải cậu nói là ăn mì sợi sao?"
Viên Duy nhìn cô một cái, sau đó xoay người vào phòng bếp.
Tô Hữu Điềm biết mình lại bị lừa, không nhịn được tức giận mà trừng anh.
Ông Tư Nguyệt hơi hơi mỉm cười.
Ăn cơm xong, Tô Hữu Điềm được Viên Duy đưa về, một đường ngồi xe về đến nhà, xuống xe, cô không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc có phần thưởng hay không, phải nói trước là, bữa cơm này không được tính.
"
Trời hạ hơi tối, Viên Duy cúi đầu nhìn cô, đôi môi hồng hơi hơi hé: "Cậu muốn cái gì?"
Tô Hữu Điềm sửng sốt, cô muốn cái gì? Hiện tại cô chỉ chờ ăn không, không lo bị xuyên tiếp, thật đúng là không có đồ vật mà cô "muốn", nhưng nếu là "trên tinh thần", thì cô muốn rất nhiều.
Cô muốn Viên Duy hôn hôn cô, muốn Viên Duy ôm cô một cái, muốn Viên Duy vĩnh viễn ở bên cô!.
.
Viên Duy vươn tay, búng cái trán của cô một cái, cô A một tiếng, đột nhiên lấy lại tinh thần.
"Nghĩ kỹ chưa?"
Tô Hữu Điềm cúi đầu, đột nhiên nói: "Tớ! ! Có thể xem nơi cậu làm việc không?"
Viên Duy hạ thấp mi.
Tô Hữu Điềm nhanh chóng nói: "Tớ bảo đảm sẽ không quấy rầy cậu! Để cho tớ ở bên cạnh lặng lẽ nhìn được không?"
Nói xong, cô thấp thỏm mà nhìn về phía Viên Duy.
Viên Duy quay đầu, tựa hồ đang tự hỏi cái gì, sau một lúc lâu, anh hỏi: "Vì cái gì?"
Tô Hữu Điềm nhìn gò má dần dần gầy ốm của anh, muốn nói cái gì, lại nuốt xuống không nói, cô hít sâu một hơi, nói: "Bởi vì tớ cũng muốn trải nghiệm một chút.
"
Không, bởi vì cô muốn nhìn Viên Duy, muốn càng thêm hiểu biết Viên Duy.
Viên Duy nhìn chằm chằm đôi mắt cô, sau đó nói: "Sáng mai 7 giờ, ở ngã tư đường khu Hải Hồ mới.
"
Mắt của Tô Hữu Điềm sáng ngời, cô nhịn không được, hỏi: "Đây là cho phép tớ à?"
Tay Viên Duy đút túi, xoay người đi: "Không được đến trễ.
"
Tô Hữu Điềm nhìn bóng dáng của anh, kích động đến mức xoay vòng vòng tại chỗ.
.