Sau khi kiểm tra, mọi người trong lớp nghĩ đến khả năng sẽ phân bị phân đến những lớp khác nhau, vì thế quyết định tụ tập một lần.
Nơi tụ tập là ở tiệm cơm nhỏ gần trường học.
Trên bàn cơm, mọi người nâng chén, Tô Hữu Điềm vừa định uống, thì Viên Duy duỗi tay ra, vững vàng mà ấn tay cô xuống.
Tô Hữu Điềm trừng anh: "Làm gì?"
Viên Duy nói: "Không thể uống."
Nói xong, anh bướng bỉnh mà nhìn cô.
Tô Hữu Điềm bĩu môi, không cam tâm tình nguyện mà buông chén xuống.
Cam Văn Văn ngồi ở bên cạnh cô, chế nhạo mà nói ở bên tai cô: "Nghe lời như vậy à, giống cô vợ nhỏ ghê."
Tô Hữu Điềm thẹn thùng mà đẩy nàng một cái, mạnh miệng nói: "Tớ chỉ là cho hắn cái mặt mũi mà thôi."
Hai người cười nói, Tô Hữu Điềm nhịn không được nói: "Cũng sắp phân lớp rồi, cậu không tính toán cho Tỉnh Lỗi thấy tâm ý của mình sao?"
Cam Văn Văn nói: "Tớ đã sớm chuẩn bị tốt rồi."
Nói xong, nàng từ trong túi xách lấy ra một cái cái hộp nhỏ, Tô Hữu Điềm nhớ rõ cái hộp này, là hộp đựng những ngôi sao lấp lánh Cam Văn Văn đã gấp, không nghĩ rằng nàng vẫn luôn chưa đem tặng.
Cam Văn Văn vỗ vỗ vai Tỉnh Lỗi, Tỉnh Lỗi sửng sốt, liền nhìn thấy nàng chỉ chỉ bên ngoài, hai người đi ra ngoài.
Tô Hữu Điềm và mọi người cùng nhau hò hú, sau một lúc lâu, cô phát hiện Mã Tuệ rầu rĩ không vui, vẫn luôn không nói gì.
Tô Hữu Điềm nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy?"
Mã Tuệ ngoe nguẩy đầu, hốc mắt hơi ướt.
Tô Hữu Điềm nhanh chóng hỏi: "Tại sao lại khóc, ai bắt nạt cậu, nói cho tớ!"
Mã Tuệ hít hít, cười nói: "Không có việc gì, chúng ta thật vất vả mới tụ tập một lần, lát nữa tớ nói với cậu."
Tô Hữu Điềm nhíu mi, có dự cảm không lành.
Lúc này, có người thở dài: "Về sau tất cả chúng ta đều sẽ bị phân đến những lớp khác nhau, sẽ có bạn học mới, bạn bè mới, khả năng về sau chúng ta sẽ trở nên càng ngày càng xa lạ.....!Tớ cũng không mong gì khác, chỉ cần các cậu gặp được tớ, chào hỏi một lời với tớ là được."
Một câu này, giống như là chọc trúng tuyến lệ của mọi người.
Cả lớp đều cúi đầu, hốc mắt các nam sinh ửng đỏ, các nữ sinh đã lau nước mắt.
Trái tim của Tô Hữu Điềm căng chặt, không nhịn được cũng đỏ mắt.
Hắn nói đúng, mỗi người ở mỗi một giai đoạn đều sẽ gặp được những người khác nhau, đi nghênh đón những khiêu chiến mới, có người sẽ là đồng bạn của bạn, có người đối với bạn sẽ chỉ là khách qua đường, tuy rằng đều sẽ có bạn học mới, sẽ nghênh đón cuộc sống mới, nhưng những người đã từng quen thuộc trở nên càng ngày càng xa lạ, cũng là một loại tiếc nuối......
Có người nói: "Sao có thể? Lớp chúng ta quan hệ tốt như vậy, về sau nếu đến cả một lời cũng không nói, thì thật là thất vọng buồn lòng nha."
Người nọ cười một tiếng: "Vậy cậu còn nhớ rõ bao nhiêu bạn học hồi cấp hai?"
Tất cả mọi người trầm mặc.
Tiền Lợi Viễn đột nhiên rót chén rượu tiếp theo, hắn mơ mơ màng màng đứng lên, giơ chén lên đối với Viên Duy: "Viên Duy! Qua hôm nay khả năng sẽ không có nhiều thời gian như vậy để gặp nhau, trước kia.....!Tôi có thành kiến đối với cậu, ở chỗ này cho tôi nói lời xin lỗi."
Nói xong, hắn nâng chén rượu lên uống cạn.
Viên Duy cũng đứng lên, không lên tiếng mà cũng uống chén rượu tiếp theo.
Tiền Lợi Viễn cười nói: "Được, tôi đã biết cậu không phải cái tiểu bạch kiểm gì mà! Uống chén rượu này, chúng ta về sau vẫn là anh em!"
(#linh: tiểu bạch kiểm - trai bao/những chàng trai trắng trẻo, thường mang nghĩa châm chọc)
Cao Nhất Thành ngồi ở bên cạnh, muốn lộ ra một cái biểu tình trào phúng, nhưng giống như là nghĩ đến cái gì, hắn cũng thở dài, không buồn lên tiếng mà dốc ngược một chén.
Ngực của Tô Hữu Điềm phập phồng, giờ này khắc này, cô cảm nhận được chia lìa thống khổ, và thời gian đáng sợ.
Cô biết, thời gian có thể xóa nhòa đi tất cả.
Bởi vì trong trí nhớ hiện tại của cô, nào có bao nhiêu bạn học cùng cấp ba, khả năng sẽ có một ngày, những người trước mắt này cũng sẽ chậm trãi biến mất trong trí nhớ của cô.....
Cô nhìn Viên Duy, không cách nào tưởng tượng được cảnh tượng mà bản thân và đối phương trở thành người xa lạ, bọn họ khả năng sẽ càng đi càng xa, thậm chí khi gặp lại, một cái gật đầu cũng là xa xỉ......
Nghĩ đến đây, cô liền cảm thấy trái tim như muốn nổ tung, khung cảnh trước mắt biến thành màu đen, cô cười khổ một tiếng, cũng uống một chén rượu.
Lúc này, Cam Văn Văn trở về, sắc mặt nàng âm trầm, đi nhanh ngồi xuống bên cạnh Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm hoàn hồn, phát hiện trên người nàng không mang theo cái hộp kia, mà Tỉnh Lỗi cũng không có.
Tỉnh Lỗi ngồi xuống, sắc mặt cũng có chút không thích hợp.
Tô Hữu Điềm hít sâu một hơi, nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"
Cam Văn Văn phỉ nhổ: "Muốn chuyên tâm học tập cái rắm! Lúc trước thời điểm ái muội với người ta tại sao không nói như vậy đi? Muốn cự tuyệt tớ thì cứ việc nói thẳng, lấy học tập bia đỡ đạn làm gì!"
Tô Hữu Điềm kinh ngạc: "Cậu bị từ chối?"
Cô tuy rằng biết Cam Văn Văn về sau sẽ ở bên Tiền Lợi Viễn, nhưng là cũng là một đường nhìn thấy Cam Văn Văn và Tỉnh Lỗi ái muội, không nghĩ tới nhanh như vậy liền quay ngoắt 180 độ.
Cam Văn Văn hít sâu mấy hơi, nàng xua xua tay nói: "Được rồi, không nói cái này nữa, tớ cũng không phải không có hắn thì không thể sống."
Nói xong, nàng nhìn về phía bên cạnh, Mã Tuệ nằm dài trên bàn yên lặng rơi lệ, sắc mặt tái nhợt.
Nàng kinh ngạc: "Đây là làm sao vậy? Các cậu cứ khóc cái gì?"
Tô Hữu Điềm vừa định giải thích, Mã Tuệ liền nhẹ nhàng nói: "Tháng sau tớ ra nước ngoài......"
Da đầu Tô Hữu Điềm nổ tung, cô trừng lớn mắt.
Sau một lúc lâu, cô cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
.