Đã đến nửa đêm, tất cả mọi người đều uống quá nhiều, đặc biệt là Tô Hữu Điềm, cô che mặt lại khóc đến không kiềm chế được.
Tựa như đang khóc vì tình bạn sắp mất đi, lại tựa như đang khóc vì tình yêu không xác định.
Mã Tuệ sắp đi xa, cô biết, từ nay về sau sẽ có thể không bao giờ gặp lại nhau nữa, cho dù là sau này, cũng sẽ không có tin tức của nàng, còn Viên Duy, thái độ của anh không quá rõ ràng, về sau có lẽ sẽ càng ngày càng xa cách, hết thảy những điều này như là một chiếc búa tạ, đè nặng trên đầu quả tim cô, làm ngực cô máu thịt mơ hồ.
Mã Tuệ và Cam Văn Văn đã được đưa về nhà, Cao Nhất Thành cũng uống quá nhiều, hắn lung lay mà đứng lên, lớn giọng nói: "Tớ, tớ đưa Thịnh Hạ về nhà."
Viên Duy một tay kéo Tô Hữu Điềm về phía sau, thanh âm trầm thấp nói: "Không cần."
Cao Nhất Thành quơ quơ tay, chỉ vào một cái cột điện nói: "Viên Duy! Cậu đừng tưởng rằng tôi không dám đánh cậu! Tôi nói cho cậu....!Tôi nói cho cậu......"
Tiền Lợi Viễn nhìn thấy thì không chịu được, miễn cưỡng kéo hắn đi: "Con mẹ nó đừng ở đây làm bóng đèn nữa, đi nhanh đi."
Cao Nhất Thành bị Tiền Lợi Viễn kéo đi, đột nhiên hắn khóc lóc thảm thiết: "Viên Duy! Viên Duy! Nếu cậu đối xử với Thịnh Hạ không tốt.....! Tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!"
Hắn mang theo thanh âm khóc nức nở dần dần biến mất, Viên Duy quay đầu lại nhìn Tô Hữu Điềm đang như muốn kéo rớt quần anh.
Tô Hữu Điềm ngồi ở dưới chân Viên Duy, cô ôm đùi anh nghẹn ngào: "Tớ không muốn tách ra.....!Không muốn tách ra."
Cũng chẳng biết là cô không muốn tách ra khỏi các bạn học khác, hay là khỏi anh.....
Viên Duy thở dài một hơi, tay luồn xuống dưới nách cô, dùng sức một chút liền nhấc cô lên.
"Đi thôi, đưa cậu về nhà."
Tô Hữu Điềm vừa nghe vậy, nhanh chóng lắc đầu: "Không trở về nhà! Không trở về nhà!"
Viên Duy mím môi, kéo cô đi.
Tô Hữu Điềm bắt đầu la lối khóc lóc lăn lộn, chính là không đi: "Tớ không quay về!"
Viên Duy xách cổ áo cô, nhấc cô lên: "Muốn đi đâu."
Tô Hữu Điềm trừng lớn mắt, nói: "Trường học."
Nửa đêm, trường học đã sớm đóng cửa, Viên Duy đầu tiên để cô ngồi trên tường, còn mình thì nhảy qua.
Vươn tay về phía cô: "Xuống dưới."
Tô Hữu Điềm lắc đầu, nước mũi nước mắt chảy đầy mặt: "Tớ sợ."
Viên Duy mím môi, may mắn cái tường này không cao, anh đặt tay ở dưới cô, trực tiếp kéo cô xuống.
Tô Hữu Điềm ngã vào lòng anh, rầm rì nói:
"Đau...."
Viên Duy cúi đầu: "Chỗ nào?"
Tô Hữu Điềm ngẩng đầu lên: "Ở mũi."
Viên Duy rũ mi, nhìn cái mũi hồng hồng của cô, lấy ra khăn giấy từ trong túi, đặt ở trên mũi cô: "Xì đi."
Tô Hữu Điềm chau mày, xì mũi.
Viên Duy ném khăn giấy vào thùng rác, sau đó hỏi: "Đi chỗ nào?"
Tô Hữu Điềm dựa vào trên người anh, nước mắt trên mặt bị gió thổi khô, cô không nhịn được nhăn mặt lại: "Đi, sân thể dục."
Vì thế, Viên Duy liền mang cô tới sân thể dục.
Tới trước đài kéo cờ, Tô Hữu Điềm mệt đến không chịu được nữa, dứt khoát đặt mông ngồi xuống dưới đất bất động.
Viên Duy nửa ngồi xổm xuống, nhìn đôi mắt nửa rũ của cô, hỏi: "Được chưa?"
Tô Hữu Điềm bĩu môi lắc đầu.
Viên Duy thở dài, khoác áo khoác của mình lên trên đầu cô, để cô không bị trúng gió, sau một lúc lâu, anh thấp giọng nói:
"Một đời người, phải trải qua rất nhiều chuyện, cũng sẽ gặp được đủ loại người, cậu không thể quá tham lam, muốn đem tất cả ôm vào trong lòng, thời điểm tất yếu, phải ném xuống một ít.....!phải ném xuống, mới có thể đi xa hơn được."
Tô Hữu Điềm ngửa đầu, gió đêm khẽ vuốt tóc mái cô.
Cô biết đạo lý này, nhưng lúc này vẫn không cách nào tiếp thu được.
Cô thấp giọng hỏi: "Vậy....!Tớ, là thứ cậu phải ném xuống sao?"
Viên Duy không nói gì, nơi xa, lá cây bị gió đêm vờn phát ra những tiếng lao xao, như là những vũ khúc làm rối loạn lòng người.
Tô Hữu Điềm bướng bỉnh mà nhìn anh, đáy mắt so với sao trời còn sáng hơn.
Viên Duy chậm rãi nâng tay lên, nắm cằm cô.
Trong bóng đêm, mắt anh rũ xuống, hai đồng tử được lấp đầy bởi thân ảnh nho nhỏ trước mặt.
Người nọ đang trừng lớn mắt, tựa như thế giới của cô ấy chỉ có mình anh.
Con ngươi của Viên Duy tựa như bị từng đợt gió đêm lướt qua, tạo nên từng đợt gợn sóng nhè nhẹ.
Tô Hữu Điềm cảm thấy sự ấm áp dần dần tiếp cận, môi cô run lên, giống như là bị gió đêm khẽ vuốt, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ánh mắt của Viên Duy tối sầm lại, anh chậm rãi cúi đầu.
Gió, lướt quá.
Mây, trôi chậm.
Nhiệt độ càng ngày càng tăng lên, hơi thở càng ngày càng dây dưa.....
"Hai cái đứa bên kia, này!"
Viên Duy mở mắt, thở dài nói một câu: "Bỏ đi vậy.".