Chương 896
Bởi vì nói gấp gáp mà trong lời nói của anh nhanh chóng lộ ra một tia hoảng sợ, Sada Yamaichiro nhìn ở trong mắt, trong đôi mắt Sada Yamaichiro lóe lên một tia sáng, hai mắt anh ta nheo lại, trong đầu xuất hiện suy nghĩ khác, không lâu sau ánh mắt lại rơi trên người Lương Chỉ Hoành.
Bởi vì câu nói sốt sảng “Đừng tác động vào suy nghĩ của con trai tôi” của Tô Lương Mặc đã khiến ánh mắt lạnh lẽo Lương Chỉ Hoành nhìn qua.
“Cháu tên gì?” Sada Yamaichiro ở phía đối diện lại hỏi Lương Chỉ Hoành, Lương Chỉ Hoành mới lạnh nhạt thu hồi lại ánh mắt từ trên người Tô Lương Mặc về. Đôi mắt đen trong veo dừng trên khuôn mặt đối diện của Sada Yamaichiro, cậu ấy chậm rãi nói: “Chú đang hỏi tôi sao?”
“Đúng vậy”
“Ha” Anh ta có thể tưởng tượng ra một nụ cười khinh thường trên khuôn mặt non nớt của một đứa nhỏ, cảnh tượng này có chút quái gở và kỳ quái sao?
Nhưng.
“Hi. Lương Chí Hoành cười nhẹ: ‘NO NO NO” Cậu bé giơ một ngón tay lên, hướng về phía Sada Yamaichiro mà cử động: “Chú không hiểu, ý của tôi là, chú đang chất vấn tôi sao? Chú có tư cách gì mà đứng ở đây chất vấn tôi?”
Lục Trầm đứng ở bên cạnh sung sướng, trong lòng như nở hoa… Miệng lưỡi độc đoán của tên nhóc con này có vẻ như cũng không còn khó chịu như vậy nữa. Nhìn kìa, khuôn mặt tên người Nhật Bản đó, méo xệch đi rồi kia!
Nhìn thật hài hước.
‘Sada Yamaichiro không ngờ rằng một ngày nào đó mình sẽ bị một đứa nhãi nhất làm cho cứng họng. Khuôn mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ của anh ta biến đối lúc xanh lúc trằng như bảng màu, chuyện này thật đặc sắc.
“Thực ra, ông ấy để chú trở về” Chỉ thấy ánh mắt Lương Chỉ Hoành lãnh đạm đánh mắt lướt qua Tô Lương Mặc một cái rồi nhìn vào Sada Yamaichiro chậm rãi giải thích: “Điều đó là vì muốn tốt cho chú. Chú có thế không hiếu hết ý tứ sâu xa của ông ấy”
“Ông ấy yêu cầu chú quay về, không cho chú trở về thành phố S” Lương Chỉ Hoành liếc nhẹ Sada Yamaichiro: “Ý của ông ấy là, mời chú cút về Nhật Bản”
Cuối cùng bổ sung một câu: ‘Đương nhiên, đây cũng là ý muốn của tôi”
“Ha ha ha..” Bên cạnh vang lên một tiếng cười lớn, mọi người đều nhìn về phía anh ta. Lục Trầm ôm bụng, cười đến cúi người, thấy mọi người đang nhìn mình, anh nhanh chóng giơ tay lên, nói với mọi người: “Mọi người cứ tiếp tục đi, đừng để ý đến tôi” Nói xong, anh ta lau đi nước mắt ý cười nơi khóe mắt. Ánh mất nhìn Lương Chỉ Hoành càng thêm tán thành… Miệng của tên nhóc này thật là độc. Nếu anh ta là tên người Nhật đó, anh ta sẽ sẽ tức đến sôi máu mất.
Quả nhiên, vẻ mặt của Sada Yamaichiro tràn đầy tức giận. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!