Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ngược thê: Tổng tài, đừng hối hận - Địch Anh - Quý Kiêu Nghiêu

Anh ta có thể đưa vị trí bà Qúy cho Địch Anh, nhưng vị trí trong trái tim anh ta chỉ có thể dành cho Thẩm Mạn Mạn.

Anh ta chán ghét nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm đó dường như hấp dẫn suy nghĩ của bản thân anh ta. Nhìn vào khuôn mặt vô tội đó, Địch Anh sẽ chỉ đối mặt với dáng vẻ vô tội và đáng thương này, muốn thu hút tầm mắt anh, khiến anh ta đồng cảm?

Quý Kiêu Nghiêu nắm chặt quả đấm, cười khẩy châm chọc: "Vợ?, Địch Anh, tôi rốt cuộc có bao nhiêu ghê tởm em, em chẳng lẽ không rõ? Em nên vui mừng vì tôi đã không giết chết em! Còn để cho em an an ổn ổn ngồi vào cái vị trí bà Qúy này! Tôi nhìn em lâu hơn một chút cũng cảm thấy hết sức ghê tởm! Làm thế nào tôi có thể tiếp tục sống tiếp với em? "

Nực cười, cùng Địch Anh kết hôn sinh con rồi chung sống cả đời, anh ta cảm thấy việc này hết sức hoang đường.

Tất cả sức lực của cô nhất thời bị rút sạch.

Cho dù bọn họ đã kết hôn được ba năm, nhưng trong mắt Quý Kiêu Nghiêu, cô chưa bao giờ là vợ của anh ta và cũng chưa bao giờ nghĩ đến khả năng muốn cùng cô trải qua những năm tháng cuối đời.

Những ngón tay của Địch Anh dùng sức cấu xuống đất, chịu đựng những chua xót trong lòng, cô dựa vào chiếc xe và ngã xuống đó một cách yếu ớt, một chút sức lực cuối cùng dường như bị rút sạch.

Mọi thứ trước mặt cô dường như đang dần trở nên hư ảo.

Cô nên vui mừng vì tôi đã không giết chết cô!

Tôi nhìn cô lâu hơn một chút cũng cảm thấy hết sức ghê tởm!

Dáng vẻ khi Qúy Kiêu Nghiêu nói những lời đó như đang cắn răng nghiến lợi. Đich Anh nhớ kỹ trong đầu, có lẽ anh thực sự rất muốn giết cô. Cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.vn

Cô nhìn Quý Kiêu Nghiêu bước vào thang máy, nhưng trong cổ họng không thể phát ra bất kì âm thanh nào lại muốn gào thét tên anh.

Bất kể khi nào, ngay cả một chút hơi ấm anh ta cũng keo kiệt không muốn bố thí cho cô.

………….

Quý Kiêu Nghiêu bước vào thang máy và không nghe thấy âm thanh nào từ phía sau, quay đầu lại mới nhìn thấy Địch Anh không nhúc nhích nằm trên mặt đất.

Anh ta ngập ngừng một lúc và bước chân vẫn nhịn không được bước ra ngoài, nhấc chân đá vào eo cô một cách kinh tởm: " Địch Anh, dậy đi, đừng giả vờ chết!"

Khắp người Địch Anh đổ mồ hôi lạnh và không có bất kỳ phản ứng nào.

Quý Kiêu Nghiêu nhất thời hốt hoảng, ngồi xổm xuống đỡ cô dậy.

Địch Anh cúi đầu vô lực rủ xuống, sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy. Anh ta vỗ nhẹ vào mặt Địch Anh: " Địch Anh, tỉnh lại!"

Cô vẫn không có bất kì phản ứng. Quý Kiêu Nghiêu nhìn thấy cái trán sưng đỏ và mồ hôi lạnh trên người cô. Anh ta ôm cô xoay người đặt vào trong xe, đạp chân ga. Chiếc xe phát ra âm thanh va chạm chói tai trong hầm gara dưới lòng đất, nhanh như chớp lao về phía bệnh viện.

Trên đường bị tắc, Quý Kiêu Nghiêu quay lại nhìn người phụ nữ xụi lơ ở bên cạnh, trong lòng anh ta dâng lên một tia khó chịu.

Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy mặt ai tái nhợt như vậy.

Nếu không phải vì lồng ngực cô đang phập phồng, anh ta không nghi ngờ gì nữa trước mặt anh là một người chết. 

Lòng anh ta có chút loạn

Sau khi xe dừng lại, anh ta ôm lấy Địch Anh xoay người chạy vào bệnh viện.

Đặt người lên xe đẩy, Quý Kiêu Nghiêu ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo bên ngoài phòng cấp cứu, cả cơ thể anh ta xụi lơ trong chớp mắt .

Ánh sáng của đèn chân không trong hành lang chiếu lên khuôn mặt anh, tay cầm điếu thuốc của Qúy Kiêu Nghiêu có chút run rẩy.

Ba năm qua anh ta dày vò Địch Anh như thế nào, trong lòng anh ta hiểu rõ, nhưng sắc mặt tái nhợt của Địch Anh vừa rồi khiến anh ta cảm thấy có chút hoảng hốt.

Đợi nửa giờ, y tá đi ra ngoài, Quý Kiêu Nghiêu đứng dậy hỏi thăm. Cô y tá nghĩ đến vết thương của Địch Anh, ngữ khí không tốt nói: "Vết thương của bệnh nhân bị nhiễm trùng cộng với sốt cao. Bây giờ rất nguy hiểm, cậu đi làm thủ tục nhập viện đi."

Quý Kiêu Nghiêu hơi sững người: "Rất nghiêm trọng?"

Cô y tá lạnh lùng nói: "Với một vết thương lớn như vậy ở sau gáy, không chết coi như có vận khí tốt ."

Đột nhiên anh nghĩ đến cảnh anh ta lỡ tay đẩy cô vào phòng tắm tối hôm đó và cảnh tượng Địch Anh ngồi liệt trong phòng tắm. Cô y tá nhìn anh ta càng không có cảm tình: "Ngoài ra, cơ thể cô ấy bị mệt mỏi quá mức, hơn nữa còn có bệnh dạ dày rất nghiêm trọng. Tuổi còn trẻ mà thân thể lại không tốt, như vậy làm sao được? Nếu cậu không thích cô ấy, thì đừng dày vò cô ấy. Phải dày vò người ta đến chết mới chịu bỏ qua sao? "

Nhấn Mở Bình Luận